Editor: Tinh Di
Diệp Thanh Hòa nằm ở trên giường, chăm chú nhìn từng giọt dịch rơi tí tách, nhẹ nhàng chảy xuống; dần dần có chút mơ hồ, mệt mỏi, muốn đi ngủ, nhưng vốn định đợi Tiêu Y Đình trở lại nên cô không ngủ.
Đến tận khi nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Y Đình ngoài cửa, cô mới hạ mắt, yên tâm nhắm mắt lại.
Lúc Tiêu Y Đình đi đến bên cạnh giường, cô vẫn chưa ngủ, chỉ hơi hơi nhắm mắt lại. Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lắc đầu cười: “Đã ngủ rồi cơ đấy! May là anh đây trở lại sớm!”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chỉ theo dõi bình dịch truyền.
Quả thật anh đã một đêm không ngủ, khẩn trương tìm kiếm cô nên không có cảm thấy buồn ngủ, bây giờ tìm thấy cô rồi, cô lại đang yên ắng nằm trước mặt anh, cả người đã được thả lỏng, mệt mỏi cũng nhanh chóng ập đến.
Thế nhưng, vì đang gánh vác trách nhiệm nên anh cố giữ tỉnh táo.
Thế nhưng hết một bình, cô y tá chậm rãi thay một bình khác, anh chống tay ở mép giường, mơ mơ màng màng, nhưng trước sau vẫn không chịu ngủ say, cứ một lúc lại giật mình tỉnh dậy.
Trong lúc mơ màng, anh giật mình khi nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của cô.
Ngay lập tức anh tỉnh táo lại.
Thấy cô đang hô hấp rất khó khăn, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm.
Anh không khỏi nhớ đến lần trước cô bị ốm vào ban đêm, không ngừng gọi cha gọi mẹ, còn có, anh phải đọc bài khoá cho cô nghe cả đêm đấy…………
“Em gái……….” Anh giữ để cô không nắm chặt hai tay nữa, nhẹ nhàng gọi cô.
Cô bỗng nhiên tỉnh lại, khi vừa tỉnh lại, còn chưa kịp nguỵ trang, trong mắt đều là kinh hoàng và sợ hãi.
Trong mắt anh, cô là người trong trẻo nhưng lạnh lung cao ngạo, luôn bình tĩnh quyết đoán, anh chưa từng thấy qua ánh mắt như thế của cô.
Anh nghĩ lại, anh biết cô đang sợ cái gì………………
Anh vươn tay ra, luồn qua gáy cô, ôm cô vào lòng, tay kia vỗ nhẹ lưng cô: “Đừng sợ, có anh hai đây………….”
Không cần quá nhiều ngôn từ, chỉ một câu thật lòng như thế, cô nhắm mắt lại, dần dần bình tĩnh lại.
Cô lại gặp cơn ác mộng ấy, một lần lại một lần, cô bất giác nắm chặt tay, sự sợ hãi khiến thần kinh cô vô cùng căng thẳng.
Giữa bóng tối của cơn ác mộng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó nhẹ nhàng gọi mình, làm tan biến tất cả mọi thứ trước mắt, cô mở mắt, đối diện là đôi mắt trong veo sạch sẽ của anh, chớp mắt một cái, khiến tâm hồn như đang ở trên mây…………….
Đang ở giữa những ngày của mùa thu, nắng nóng gay gắt khiến người ta không thể mở mắt, vì thế cô nhắm mắt lại, để tất cả phong cảnh đẹp đẽ của ngày nắng ở lại bên ngoài mắt, trong bóng đen, mấy điểm sáng qua lại vô định, mùi bột giặt thơm mát thoang thoảng trên chóp mũi cô, hương hoa cúc quanh quẩn trong không khí, còn có mùi hương của anh, tất cả hợp thành một bức tranh tuyệt đẹp, bầu trời trong xanh, hoa cúc nở rộ……………
Hô hấp của cô dần ổn định lại, cô yên tâm nhắm mắt lại, người khổ bây giờ là anh, cứ giữ mãi tư thế này khiến anh rất mất tự nhiên, nhưng thấy cô ngủ yên bình như thế lại không đành lòng buông lỏng tay, lo sợ làm hỏng sự yên bình của cô.
Vì thế, anh đặt cô gối đầu lên cánh tay mình rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường, để cô nằm bên cạnh mình.
Thật là mệt mỏi, đây cũng không phải là lần đầu tiên nằm chung giường với cô, vì thế trong đầu anh không hề có ý niệm gì khác.
Anh nhìn chằm chằm vào bình dịch màu nâu nhạt, mí mắt dần dần nặng xuống.
Lúc cả hai người đang ngủ say lại có một vị khách không mời mà đến- Quách Cẩm Nhi.
Sau khi nhận được tin nhắn của anh Quách Cẩm Nhi vội vàng chạy tới đây, đều là tự quyết định chứ chưa nói với anh.
Hỏi cô ý tá phòng của Diệp Thanh Hòa liền chạy ngay đến, trong tay còn cầm theo một giỏ hoa quá, thế nhưng đi đến cửa lại bắt gặp một cảnh tượng: Diệp Thanh Hòa gối tay lên cánh tay anh, cả hai người đều đang ngủ.
Diệp Thanh Hòa gối lên cánh tay anh, anh thì vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, cả đêm qua anh đều ở cùng cô ấy sao? Anh vòng tay, che chở cơ thể nhỏ bé của Diệp Thanh Hòa, dù là đang ngủ say cũng không hề nới lỏng.
Cằm anh dựa vào đỉnh đầu Diệp Thanh Hòa, vài sợi tóc hỗn độn của cô còn vướng ở trên mặt anh……….
Cảnh tượng như thế khiến cô bất giác liên tưởng đến một đôi vợ chồng đang lúc khó khăn ôm lấy nhau, nương tựa vào nhau………….
Quan trọng hơn là, Diệp Thanh Hòa không đeo kính mắt, tóc cũng được buộc cao lên, thật không ngờ khuôn mặt cô ấy lại xinh đẹp động lòng người như thế. Có lẽ nếu so từng bộ phận ngũ quan của hai người với nhau thì cô nắm phần thắng, nhưng nếu kết hợp lại thì sự hài hoà kia khiến bản thân cô không còn gì để nói…..
Lại nhìn đến chiếc cổ xinh đẹp lộ ra bên ngoài chăn, da thịt trắng như tuyết, cái từ ‘băng cơ ngọc cốt’ chính là để dùng cho Diệp Thanh Hòa. Bộ váy màu vàng hôm nay cô ấy mặc cũng góp phần không nhỏ…………..
thanh cao thoát tục.
Quách Cẩm Nhi nhìn chằm chằm vào phần ngực nơi chăn không che khuất một phần của bộ váy màu vàng.
Nhất thời cô không biết là nên đi vào hay đi về, đứng ở cửa thật lâu, thậm chí không dám phá vỡ bức tranh trước mặt…………
Cuối cùng, vẫn là do Tiêu Y Đình ngủ tỉnh, luôn lo lắng cho chai dịch truyền của Diệp Thanh Hòa, ngủ một lúc liền mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là chai dịch chỉ còn một nửa, thứ hai là Quách Cẩm Nhi đang đứng ngoài cửa.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng ‘Suỵt’ một tiếng, ý bảo Quách Cẩm Nhi đừng nói gì, để không quấy rầy Diệp Thanh Hòa ngủ, còn anh vẫn không thay đổi tư thế, vẫn để Diệp Thanh Hòa gối lên tay mình, cánh tay kia bao bọc lấy cô. Xem ra đối với anh, làm như thế này với Diệp Thanh Hòa là chuyện không gì bình thường hơn……..
Cũng vì mệt mỏi, anh không để ý thấy lúc đó trong mắt Quách Cẩm Nhi gợn lên một cơn sóng nhỏ……………
Cô nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả xuống, mỉm cười, dùng khẩu hình nói với anh: “Em nghe nói Diệp Thanh Hòa bị ốm nên đến thăm.”
Chiếc giỏ đựng hoa quả phát ra tiếng động rất nhỏ, nhưng cũng đủ để đánh thức Diệp Thanh Hòa, dù sao cũng là vì phòng bệnh quá yên tĩnh.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện tư thế của mình và anh, lại còn có Cẩm Nhi đang đứng ở đó, loại tình hình này, muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ, chỉ có điều người vốn thận trọng như cô, không biểu hiện ra ngoài nhiều, bình tĩnh ngồi dậy từ vai anh, mỉm cười: “Chị Cẩm Nhi đến chơi.”
Ngược lại trong lòng cô khôngngừng cảm thán, cảm giác vừa rồi, thực sự cô đã ngủ rất yên bình………..
Không đợi Quách Cẩm Nhi trả lời, Tiêu Y Đình miễn cưỡng thu hồi cánh tay, bước xuống giường, kéo cô nằm xuống: “Ngủ thêm chút nữa đi, vừa nãy em ngủ rất ngon.”
Anh cảm thấy bản thân có thể tổng kết ra một quy luật, một khi cô bị bệnh giấc ngủ chắc chắn sẽ rất kém, nhưng nếu có anh ở cạnh sẽ giải quyết được chuyện này, nhưng chợt nghĩ lại, hôm qua cô ở cùng Phó Chân Ngôn đã xảy ra những chuyện như thế nào đây?
Cứ thế tưởng tượng nghĩ ngợi, khuôn mặt bất giác như bị kéo dài ra………..
Diệp Thanh Hòa ở gần anh cũng đã lâu, cảm xúc của anh biến đổi như thế nào cô đều cảm nhận được, chính là không biết ai hay cái gì đã đắc tội với vị đại thiếu gia này.
Nghĩ lại, dường như hiểu ra đôi chút, đây là lần đầu tiên Quách Cẩm Nhi chủ động đến tìm anh, lại nhìn thấy cảnh tượng như thế của cô và anh, chỉ sợ sẽ trở thành bất lợi trên con đường theo đuổi Quách Cẩm Nhi của anh……………..
Cô nghĩ nhất định mình phải giải thích gì đó với Quách Cẩm Nhi, nhưng nghĩ lại, không làm như thế.
Thật ra Quách Cẩm Nhi không hề nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Tiêu Y Đình, thoải mái cười nói: “Anh hai em gửi tin nhắn cho chị, nói em bị ốm, chị lo quá liền chạy đến đây, cũng không kịp mang theo gì, chỉ có chút hoa quả, em không chê cười là được.”
“Làm sao như thế được? Chỉ là ốm nhẹ thôi, đã làm chị lo lắng rồi.” Cô vốn luôn tự do tự tại trong thế giới của mình, không thích nhiều người đi qua đi lại trong đó, thế nhưng, Quách Cẩm Nhi là trường hợp khác: cô ấy là người trong lòng của anh hai. Cô nhớ rõ anh hai từng nói với Phó Chân Ngôn, không được gọi anh là ‘anh hai’, đó là từ chỉ mình cô được gọi, nay Cẩm Nhi cũng có thể dùng, có thể thấy cô ấy rất đặc biệt đối với anh hai.
“Chúng ta là chị em mà……….. không nên nói lời khách khí như thế!” Quách Cẩm Nhi bước lại gần cô, rất thân thiết nói.
Chị em sao? Cũng đúng thôi, sau này là chị dâu, cũng coi như chị em……….
Diệp Thanh Hòa mỉm cười nhìn Tiêu Y Đình, nếu thừa nhận cách xưng hô này, sao anh còn bày ra cái vẻ mặt khó ưa kia?
“Anh hai, em cũng còn chuyện gì phải lo lắng, hay anh ra ngoài cùng chị Cẩm Nhi đi, đợi truyền nước xong em sẽ tự về trường học,” Cô nói nhỏ.
Tiêu Y Đình trừng mắt với cô, không nói gì.
“Thanh Hòa, em đừng nói thế.” Quách Cẩm Nhi nhanh nhẹn nói, “Em bị ốm như thế, sao hai người bọn chị có thể vui vẻ chơi đùa, hơn nữa, không phải chị đến tìm Y Đình, mà là tìm em, lâu rồi hai chị em mình không gặp, nếu em khoẻ như em nói, vậy hai chúng ta nói chuyện phiếm đi.”
“Chuyên này……….thực sự em không sao hết. Em nằm đây có thể tự coi bình truyền nước, mấy chị y tá ở đây cũng rất tốt, nếu có gì em kêu các chị ấy là được.” Diệp Thanh Hòa cảm thấy mình có thể tự lo được, hơn nữa, trực giác mach bảo cho cô biết, cô và Cẩm Nhi sẽ chẳng có chuyện gì để tán gẫu cả. Không phải là cô kiêu căng giữ thanh cao, mà là, tuy cô là người lý tính nhưng cũng rất tin vào duyên số. Với Cẩm Nhi chính là cái cảm giác không hợp duyên số ấy, hai người xuất thân và học thức đều khác nhau, không như Phó Chân Ngôn, Tô Chỉ San hay anh cả, anh hai và Thành Trác tất cả đều đã rất quen thuộc với cô, chứ không phải là hợp duyên số. Mà ngay cả khi bác Tiêu dắt tay cô rời khỏi quê hương, cô cũng chỉ nhìn ông một cái liền có niềm tin ở ông……….
Tiêu Y Đình trừng mắt với cô, sắc mặt rất nặng nề, đột nhiên quát lớn: “Uống thuốc!”
Rồi sau đó đi rót nước cho cô,lấy thuốc ra từ chiếc túi nhỏ.
“Anh hai…………..”
Cô còn muốn nói gì đó, một viên thuốc liền bị nhét vào trong miệng cô, đầu cô bị anh nâng lên, từ từ đổ nước vào.
Cô đành bất đắc dĩ nuốt xuống…………..
Hành động thô bạo như thế, tuy rằng đã giúp cô uống xong thuốc nhưng cũng khiến cô bị sặc.
“Trời ơi, anh không thể chậm hơn được à! Thà anh để em ấy tự uống còn hơn, nam sinh các anh thật thô lỗ!” Quách Cẩm Nhi nhìn không vừa mắt, vội vàng cúi xuống vỗ nhẹ lưng Diệp Thanh Hòa, ánh mắt oán trách nhìn về phía Tiêu Y Đình.
Tiêu Y Đình mặt cau có, đặt mạnh cốc nước xuống: “Cho em ấy sặc chết!”
“…………..” Diệp Thanh Hòa vỗ vỗ ngực, thật sự nghĩ mãi không ra rốt cuộc cái gì khiến anh hai trở nên như vậy. Điều nói lòng người con gái như kim dưới đáy bể, còn của anh hai cô, có khi còn khó nắm bắt hơn…………….
Cứ vậy, có hai người trong phòng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, thật sự cô không có hứng thú làm cái bóng đèn to như thế……………
Cô quyết định tiếp tục ngủ………..
Để lại hết không gian và thời gian cho anh hai………….
Quách Cẩm Nhi thấy cô đã ngủ, quay lại Tiêu Y Đình nói: “Anh hai, cả đêm qua về trễ như thế anh còn chưa nghỉ ngơi, hay anh quay về trường nghỉ ngơi một lúc, em ở lại đây với Thanh Hòa, khi nào truyền xong, bọn em sẽ gọi cho anh.”
Tiêu Y Đình nói đáp lại, có chút kinh ngạc, sao Cẩm Nhi biết cả đêm qua anh không nghỉ? Cúi đầu nhìn bộ quần áo còn chưa thay, liền hiểu rõ mọi chuyện…………..
Thoáng nhíu mày, cả đêm không thay quần áo, trời thu lại nắng nóng như thế, không biết người thành cái mùi gì rồi…………….
Mỗi lần anh xuất hiện trước mặt Cẩm Nhi đều rất sạch sẽ tươm tất, bộ dạng ngày hôm nay lại thật tệ hại, một người toàn mồ hôi, quần áo chưa thay, áo sơ mi tay thấp tay cao, cổ áo không cài nút, không biết có làm Cẩm Nhi khó chịu hay không nữa, chỉ có điều, đành phải chịu đựng thôi, không phải em gái đang ốm sao? Sao anh bỏ đi được?
Em ấy không có lấy một người thân trên đời, anh đã từng hứa hẹn với cô, nhà anh chính là nhà cô, vì thế anh chính là người nhà của cô.
Anh còn nhớ rõ, mỗi lần em gái bị ốm đều không muốn cho cha mẹ biết, vì thế trên đời này, ngoài anh ra thì ai có thể chăm sóc cô nữa?
Phó Chân Ngôn sao? Hừ!
Nghĩ đến Phó Chân Ngôn, nghĩ đến sau khi anh rời đi có thể Phó Chân Ngôn lại đến xum xoe, anh đã thấy tức tối, vẻ mặt càng khó coi.
Quách Cẩm Nhi thấy anh không trả lời mình, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Diệp Thanh Hòa, trong ánh mắt kia có điều cô chưa từng thấy, không chỉ dịu dàng mềm mại, mà cả yêu thương gần gũi, nhưng lại không có nhiệt liệt, hoàn toàn không giống với đang nhìn người con gái mình yêu thương, có một chút buồn, khiến cho người ta nhịn không được mà thương cảm…………..
Cho nên, mọi thứ đều là ảo giác của cô sao? Anh đối với Diệp Thanh Hòa chỉ là anh trai yêu thương em gái thật sao?
Co tự hỏi, trong nháy mắt anh lại biến sắc, đứng bật dậy, ánh mắt vô cùng sắc bén………..
Cô càng nhìn càng không hiểu……………
Quả thật Diệp Thanh Hòa cũng cảm nhận được một ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
Cô cứ nằm đó, lúc ngủ, lúc tỉnh thì lại giả vờ ngủ tiếp, thật sự cô không muốn làm bóng đèn giữa anh hai và Cẩm Nhi, thế nhưng, cô ngủ rồi mà sao hai người vẫn không nói gì?
Cô cảm nhận được anh hai đang cầm khăn ướt, thỉnh thoảng lau trán và cổ cho cô, lâu lâu lại nhấm nhấm khăn vào môi cô, cái này là do cô y tá chỉ anh………….
Nghĩ đến lời Cẩm Nhi nói, cả đêm qua anh hai không hề nghỉ ngơi, trong lòng càng thêm áy náy, anh hai và Cẩm Nhi hẹn hò đến khuya, anh sau đó chạy đi tìm cô, còn chăm sóc cô cả buổi chiều, làm lỡ cuộc hẹn hôm nay của hai người, chẳng trách anh giận dữ với cô như thế…………
Trầm mặc cả buổi chiều, cuối cùng sự khó chịu đó cũng kết thúc.
Từng giọt cuối cùng trong bình nhỏ xuống, không chỉ có Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra, Quách Cẩm Nhi cũng thế. Đối với bất kể ai thì ngồi như thế này quả thật là dày vò sự kiên nhẫn, cô cũng muốn nói tạm biệt để ra về, nhưng Diệp Thanh Hòa còn chưa xong, cô lại mang danh đến thăm em gái, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra cơ chứ……………
Lúc cô ý tá rút kim tiêm ra, là Tiêu Y Đình là giúp cô giữ chặt cho kim châm.
Cô ý tá vừa xoay người đi, Diệp Thanh Hòa xuống giường chạy vội lấy người, bị Tiêu Y Đình hung tợn quát mắng: “Nằm xuống nghỉ ngơi nhanh!”
Diệp Thanh Hòa thấy ánh mắt Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi đều nhìn cô, quyết định nghe theo anh, dù sao thì ở trước mặt Quách Cẩm Nhi cũng phải chừa cho anh chút mặt mũi, cô đã gây ra hiểu lầm giữa hai người, không thể làm loạn thêm được nữa………….
Quách Cẩm Nhi cũng đang định rời đi, nghe thấy tiếng quát của Tiêu Y Đình hung hăng như thế, chân liền khựng lại, có chút ngượng ngùng, cười nói: “Anh hai, anh hung dữ với em ấy vậy, dù sao em ấy cũng là bệnh nhân……………..”
Mặt Tiêu Y Đình cau có: “Em ấy là thèm ăn mắng đó!” Chẳng lẽ không đúng sao? Ở cùng với một tên con trai xa lạ suốt một đêm chả nhẽ không đáng mắng sao?
Lúc cả ba người đi ra từ nhà thuốc đã là chạng vạng tối, màn đêm dần buông xuống, sắc trời u ám, nhưng dù có u ám cỡ nào cũng không thể che được sự toả sáng của Diệp Thanh Hòa.
Bộ váy màu vàng nổi bật, đèn đường cùng đèn xe nhấp nháy chiếu đến, khiến cho cô càng trở nên mờ mờ ảo ảo, đi qua chỗ nào đềi thú hút ánh nhìn của cánh con trai.
Khoảnh khắc ấy, Cẩm Nhi ý thức được, cô không phải là người đẹp nhất…………..
Mọi người đều chú ý tới thì sao Tiêu Y Đình không nhìn ra chứ?
Anh đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa Diệp Thanh Hòa đâm sầm vào lưng anh.
Theo bản năng cô xoa xoa mũi, sững sờ, ngẩn người nhìn anh, không rõ lí do.
“Quần áo trước đó của em đâu? Kính mắt đâu?” Anh vừa tức tối vừa chờ mong hỏi.
Hôm nay là tự Diệp Thanh Hòa muốn mình trông khác đi, đâu có làm gì sai đâu? Vì thế thành thật trả lời: “Ở khách sạn………..”
“Khách sạn?!” Anh lại kích động rống lên, âm thanh vang lớn………….
“Tối hôm qua lúc truyền xong cũng đã muộn, vì thế phải vào khách sạn ngủ……..” Cô giải thích.
“Em………… em……………. Em thật là ngu ngốc! Thằng kia có chạm vào em hay không?” Cô thật ngốc mà! Tuyệt đối là như thế! Ngốc đến nỗi ngờ nghệch theo đàn ông đi vào khách sạn! Không phải ngu ngốc thì là cái gì nữa? Anh đã quyết tâm, nếu Phó Chân Ngôn thật sự đã động chạm vào cô, anh nhất định sẽ làm thịt tên khốn này! Tuyệt đối không nương tay!
Diệp Thanh Hòa hiểu được ý của anh, cố tình chọc giận anh, ánh mắt trở lại lạnh lùng và trong trẻo, lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái: “Anh cho là ai cũng như anh sao?”
“Như anh thì sao? Phó Chân Ngôn có tốt được bằng một nửa anh, anh cũng không thèm để ý! Là khách sạn nào? Đến đó!” Anh vô cùng giận, anh và Phó Chân Ngôn khác nhau hoàn toàn đó! Bọn họ có thể so sánh với nhau sao? Phó Chân Ngôn có thể đối sự thật tâm thật lòng với cô như anh sao?
Diệp Thanh Hòa bị anh túm lôi lên taxi, không biết anh đến khách sạn làm gì, còn hung hăng nói địa chỉ cho người lái xe.