Editor: Tinh Di
Bị hỏi liên tiếp, Diệp Thanh Hòa không biết phải trả lời câu hỏi nào trước. Hơn nữa mấy vấn đề này đều lung tung, không có chút logic!
Cô tự hỏi, có phải là do cô chậm trễ nên chọc giận người nào đó, làm bộc phát tính tình thiếu gia của anh, lại không có chỗ phát tiết. Tiêu Y Đình đưa tay,kéo bụp túi quần áo xuống đất: “Nói chuyện đã!”
Có hai chiếc áo bị rơi ra ngoài, tuy rằng cô nhặt lên ngay nhưng chắc chắn sẽ phải giặt lại, cô biết anh ưa sạch sẽ……….
Nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là, anh đợi cô không phải là để lấy quần áo về tắm rửa sao?
Không! Không đúng, cô mới đưa cho anh một bộ đồ sạch mà, sao anh còn đến đây đợi quần áo?
“Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy? Tính nói dối sao?” Giọng nói của anh ở trên đỉnh đầu cô giống như sấm vang.
Cô không biết làm sao, trước mắt phải trả lời mấy câu hỏi của anh: “Anh ấy là sư huynh của em, là học trò trong lớp Trung văn (tiếng Hoa) của cha em, hôm nay bát ngờ gặp lại, liền cùng anh ấy hàn huyên một lúc, sau đó cùng ăn cơm.”
“Hàn huyên một lúc? Em như thế này mà gọi là hàn huyên một lát sao? Cả buổi chiều không thấy bóng em đâu cả! Bây giờ đã là nửa đêm rồi em biết không? Anh nói em có phải óc heo không hả? Sao có thể tuỳ tiện đi theo một người đàn ông về nhà ăn cơm chứ? Còn đi đến tận lúc nửa đêm? Em nghĩ toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều đứng đắn ngay thẳng như anh hai của em sao?” Ngón tay anh chọc chọc vào trán cô mắng, hận không thể bổ đầu cô ra để xem bên trong chứa những gì!
Diệp Thanh Hòa trốn tránh ngón tay của anh, mù mù cạc cạc nhìn anh, lại càng không hiểu lí do để anh tức giận, cau mày nói: “Tuỳ tiện là sao chứ? Anh ấy là trò của cha em, chúng em quen biết nhau đã lâu rồi!”
“Lâu rồi? Bao lâu?” Ngón tay của anh dừng khựng lại giữa không trung.
Cô nhớ lại một chút: “Ước chừng cũng phải hơn mười năm………. Sauk hi anh ấy tốt nghiệp vẫn đến tìm cha em, lần cuối cùng em gặp anh ấy………. hình nhưlà năm em mười năm tuổi………….”
“Đủ rồi! Không muốn nghe!” Anh quát lên cắt ngang lời cô, mất hết kiên nhẫn.
Cô á khẩu, không biết làm sao, anh hỏi cô đó là ai, lúc cô trả lời lại không muốn nghe, rốt cuộc là anh muốn gì đây?
Mắt thấy anh định bỏ đi, cô chỉ chỉ vào túi quần áo: “Có lấy hay không? Em phải về phòng đây!”
Ánh mắt anh như toé lửa, trừng mắt nhìn cô: “Không cần!” Nói xong còn đá túi quần áo một cái, vùng vằng bỏ đi.
Diệp Thanh Hòa nhìn theo bóng lưng của anh, lắc đầu bất đắc dĩ, yên lặng cầm túi quần áo lên, trở về phòng.
Tiêu Y Đình đi rất nhanh. Quần áo quần áo quần áo! Cô ấy chỉ biết quần áo! Cô cho rằng anh đợi chỉ là để lấy quần áo thôi sao? Cô có biết cứ cách phút anh lại sang kí túc xá nữ không hả? Còn cô thì ở một chỗ khác vui vẻ tán gẫu với một gã đàn ông, cô có biết anh rất lo lắng cho cô không?
Thật không có lương tâm!
Anh nổi giận đùng đùng, không về phòng kí túc nữa mà đến cửa hàng của Vương Triết.
Vương Triết thấy anh đen mặt đi vào, chỉ kịp nói câu “Cãi nhau với em gái à?”, anh còn không thèm để ý, đi thẳng vào chỗ ngồi, mở máy tính, login trò chơi.
Nhất Nhất Phong Hà không online. Chỉ có tiểu đệ của cô ấy – A Tổ.
“Tiêu đại ca.” A Tổ nhu thuận gọi anh.
Chơi trò chơi với nhau cũng không phải ngày một ngày hai, mối quan hệ giữa ba người cũng khôngđến nỗi nào. Tiêu Y Đình còn chưa nguôi cơn giận, thản nhiên trả lời một tiếng: “Ừ.”
“Tiêu đại ca, bản đồ có cập nhật, chúng ta sang bản sao mới chơi đi! Ảo ảnh Linh Gia! Em đang đợi anh!”
Tiêu Y Đình mặt không đổi sắc gõ dòng chữ: “Linh mẫn trủng ảo ảnh! Cái đó tự nhiên Dzong! Gia cái đầu cậu! Thật kém cỏi! Ta đi học bài, cậu cứ chơi đi!”
“Hắc hắc, Tiêu đại ca, mau tới đi!” Đối với việc bị Tiêu Y Đình mắng là kém cỏi, A Tổ đã sớm quen.
Tiêu Y Đình nhìn lỗi sai chính tả của A Tổ, hai năm qua đã cải thiện không ít, lúc vừa mới bắt đầu chơi, cậu ta lúc nào cũng sai chính tả hết……
Nhiều lần Nhất Nhất Phong Hà không online, anh coi cậu ta như ‘con riêng’, dẫn đi cùng, chỉ dạy nhiều thứ……
Có vẻ như cậu ta mới chỉ học đến trung học đã bỏ học rồi!
Vừa gõ mấy chữ, còn chưa kịp gửi đi, tin nhắn của A Tổ đến: “Không thể kết thúc rồi! Uổng công!”
Rồi sau đó biến mất…………
Trong kênh rộn lên không ít câu mắng chửi.
Tên nhóc này gây tội to rồi………. thời khắc quan trọng lại bỏ lại một câu “Không thể kết thúc!”…. Đúng là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Nhưng là, không biết có chuyện khẩn cấp gì, là bị cha mẹ cắt mạng sao?
Vương Triết cũng hơi buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài hỏi anh: “Không ngủ sao?”
“Phải.” Mặt anh vẫn cau có như cũ, “Có thuốc lá không?”
“Mặc kệ cậu! Sáng mai em gái cậu mà ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu là cậu xong đời!” Vương Triết ném cho anh một bao thuốc. Hai người họ cũng coi như đồng phạm, uống rượu và hút thuốc đều phải lén lén lút lút, để Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa biết được thì không yên với hai người đó…….
Tiêu Y Đình nghe xong những lời này lập tức xù lông: “Em ấy quản mình cái X a!”
Vương Triết không nghĩ tới anh lại phản ứng như thế, thức thời đi ngủ sớm, dù sao người ngày mai gặp chuyện không hay ho cũng không phải cậu, không cần bận tâmnhiều……
Tiêu Y Đình chơi suốt cả đêm.
Anh thừa nhận mình chơi thâu đêm là vì chuyện của Diệp Thanh Hòa, nhưng rồi anh phát hiện, số lần chơi thâu đêm như thế của anh chỉ có tăng chứ không giảm, bởi vì số lần gặp mặt của Diệp Thanh Hòa và Mục Xuyên rất thưởng xuyên……….
Một lần khác, cô đến nhà Mục Xuyên ăn tối, anh ở thư viện chờ cô, đến tận muộn vẫn không thấy cô, anh lại đến cửa hàng của Vương Triết chơi thâu đêm.
Mà A Tổ cùng anh chơi đến nửa đêm, thở dài: “Ai, hôm nay Nhất Nhất tỷ tỷ lại không tới.”
“Chắc là đang ôn thi nên cần phải ôn tập đi. Ai giống như tên cặn bã cậu, còn không cần đến trường?” Anh trả lời.
“Ai nói em không cần đến trường? Em cũng không phải cặn bã! Ngày nào cũng chơi nhưng em vẫn thi qua đó! Nhưng có chuyện buồn………”
Bây giờ mấy đứa nhỏ đều dễ dàng buồn phiền như thế sao? Chả nhẽ cậu nhóc cũng có phẩm chất ‘tốt đẹp’ trước đây của anh? Coi công danh lợi lộc như rác rưởi? Cặn bã mới là vinh quang? “Cút đi, đồ trẻ con không hiểu chuyện! Chơi thì chơi nhưng học tập vẫn phải đặt lên đầu!” Anh tỏ ra có trách nhiệm, nổi lên bản năng dạy con của người cha.
“Ách! Tiêu đại ca, không phải em đau buồn vì chuyện này, mà là, em….mới có thêm mẹ……”
“…….. Mẹ kế?”
“Đúng vậy! Nhưng là, em rất thích mẹ kế,như thế có phải em có lỗi với mẹ ruột của mình không? Mẹ không còn nữa……… biết đâu ở trên trời lại trách móc em yêu thương người mẹ khác…….”
“………..” Đứa nhỏ này xem ra đang rất sầu não…….. Chỉ có điều, cái gì gọi là ‘yêu thương người mẹ khác’? Anh rất khó khăn mới nói ra được mấy lời an ủi tình cảm: “Sẽ không, đứa nhỏ này, mẹ của cậu ở trên trời chắc chắn sẽ hi vọng có người thay bác ấy chăm sóc cậu, chăm sóc cha cậu, như thế bác ấy sẽ rất vui.”
“Thật vậy sao?”
“Thật! Yêu một người chính là cần cô ấy hạnh phúc, chỉ cô ấy hạnh phúc, đối với mình như thế là đủ rồi.”
“Em hiểu rồi! Cảm ơn anh! Còn có, em thấy lỗi chính tả của anh rồi! Em là con trai, không cần dùng ‘cô ấy’!” A Tổ cảm thấy mình sau một hồi bị xoay qua lại, cuối cùng cũng có thể bắt được lỗi của đại ca! Đắc ý logout!
A Tổ out rồi, đêm muộn thuộc về mình anh……….
Không, còn có điếu thuốc của anh…….
Sáng sớm hôm sau, cô đã ngồi yên vị trong phòng học từ sớm.
Anh vác theo đôi mắt đen thui vào lớp, giận dỗi ngồi xuống bên cạnh cô. Còn cô thì đang chăm chú đọc cuốn “Đọc thông Giám luận”.
Gần đây rất hay thấy cô đọc cuốn sách này, mà không, nói đúng ra là cô luôn mang bên người, thỉnh thoảng lại viết gì đó lên sách.
Anh từng rất tò mò, vụng trộm lấy cuốn sách này ra coi, trong có rất nhiều ghi chú tỉ mỉ viết bằng tay, còn có, ngoài bìa có một dòng chữ: Năm XXXX, Khoái lạc.
Nhìn thấy hai chữ ‘vui vẻ’ kia anh liền bùng nổ, đừng tưởng anh không biết! Đây là chữ của cái người tên Mục Xuyên kia!Anh còn nghe nói, anh ta trong hội Trung văn rất nổi tiếng là người viết chữ đẹp, bút danh là ‘Khoái lạc’! Ba mươi bốn tuổi! Không vợ! Còn có còn riêng! Anh còn cố ý đến ‘chiêm ngưỡng’ tác phẩm của người này, khi nhận thấy chữ viết của mình không bằng đối phương thì càng thêm tức giận……….
Lật thêm vài trang, chữ trong đó rất giống với của người nào đó……….
Cô còn chăm chú xem như thế, anh ngồi xuống bên cạnh cũng không phản ứng gì……….
Anh rất muốn nói: Em nhìn anh đi! Nhìn anh đi! Nhìn anh tiều tuỵ như thế nào! Mắt thâm như thế nào! Có biết cả đêm qua anh đau lòng một mình trong cửa hàng chơi trò chơi không hả?
Đương nhiên là Diệp Thanh Hòa không thể nghe được tiếng thét gào ai oán kia trong nội tâm của anh………..
Cuối cùng anh hừ hừ: “Này! Anh chưa ăn sáng đâu!”
Hôm nay có giờ kiểm tra, nếu không ăn sáng thì sao có thể làm bài tốt? Anh còn cố ý nói vào tai cô, anh chưa ăn sáng, cả đêm qua lại thức trắng, sao có thể làm bài được? Cô có nghe thấy không? Vậy mắng anh đi! Mắng anh đi!
Nhưng là, người ta không có mắng……….
Chỉ là rút từ bên trong cặp sách ra một chiếc bánh mì, một lọ thuỷ tinh nhỏ, đồ đạc rất đáng yêu…….
Anh cảm thấy có chút an ủi, ít ra cô cũng chuẩn bị mọi thứ cho anh từ trước…………..
Anh ăn bánh, khen: “Mùi vị không tệ, không giống ở canteen, em mua ở đâu vậy?”
“Là đồ sáng nay anh Mục Xuyên mua cho em, em mới ăn có một chút……..”
“Khụ khụ……………… Khụ khụ……….” Anh bị bánh làm cho nghẹn.
…………….
Cô liếc nhìn anh một cái, không hiểu vì sao ăn bánh cũng có thể nghẹn.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Y Đình là muốn đem toàn bộ nhưng thứ kia vứt vào thùng rác! Tay sắp cầm được chiếc hộp, đột nhiên nghĩ nghĩ, vì sao chứ? Vì sao phải thế? Anh sẽ ăn hết chỗ đồ người khác xum xoe mang đến cho cô này! Cho cái đồ xum xoe! Cái đồ có còn riêng rồi còn xum xoe!
Nghĩ như thế, giống như hổ bị bỏ đói, ăn ngấu ăn ngiến chỗ đồ ăn……..
Ăn xong, anh hết nhìn cô lại nhìn đống ghi chú lằng nhằng kia. Không ai để ý đến anh, anh liền lâm vào trầm mặc, đột nhiên nhớ đến lời cô nói hôm nọ trong phòng kí túc với Chung Gia Nghi, có vẻ như cô thích đàn ông trưởng thành ổn trọng………….
Tuần sau là kì thi cuối kì trước khi nghỉ hè.
Thi cử xong xuôi, Diệp Thanh Hòa cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lái xe sẽ đến đón cô và anh về nhà.
Lúc xuống lầu, bắt gặp Mục Xuyên đang đứng đợi cô, trong tay cầm bữa sáng do chính mẹ Mục chuẩn bị.
“Sáng nay chắc chưa ăn gì đúng không? Cho em.” Mục Xuyên đưa bữa sáng cho cô.
Cô nhận lấy, có chút ngượng ngùng: “Anh Mục Xuyên, anh không cần đưa bữa sáng cho em đâu, bữa sáng ở canteen cũng không đến nỗi nào.”
Mục Xuyên bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không thể làm khác được a! Mẫu thân đại nhân đã có mệnh lệnh, anh không theo không được! Chỉ trách em quá được yêu thương, mẹ anh còn đau lòng cho em!”
Diệp Thanh Hòa cười cười nhận lấy tình cảm của mẹ Mục. Xuất phát từ bản năng cuả người mẹ, bác ấy nói, trong mấy ngày thi càng phải bổ sung dinh dưỡng cho cô, thế nên ngày nào Mục Xuyên cũng chịu trách nhiệm đưa bữa sáng bổ dưỡng đến cho cô………..
Hai người chậm rãi bước đi song song, không ai chú ý tới còn có một người vừa vội vã chạy đến, trên tay còn cầm bữa sáng, đang đứng nhìn theo bóng lưng của hai người đang dần dần đi trên con dường dọc theo rừng cây sau khu kí túc xá………..
Bát mì nóng hổi trong tay rơi lạch cạch xuống đất, sợi mỳ tung toé. Có một lần sau khi đi ăn bữa khuya về, cô nói mỳ sợi ăn nóng rất ngon……….
Đi đến chỗ ngã rẽ, hai người Diệp Thanh Hòa phải đi đường khác nhau, cô đi đến phòng học, còn anh đi đến phòng bộ môn.
“Anh Mục Xuyên!” Cô gọi anh lại.
Mục Xuyên quay đầu.
Cô lấy từ trong túi sách ra một hộp quà, đưa về phía anh: “Tiểu Trái Cây nói nếu kì thi này nhóc được hai điểm một trăm thì sẽ phải tặng quà, em nghĩ chuyện này không thành vấn đề, nhưng đợi đến lúc biết điểm em sợ đã vào kì nghỉ hè rồi, vì thế anh giúp em đưa cho Tiểu Trái Cây nhé!”
Mục Xuyên cười: “Không ở trường học thì có thể đến nhà mà! Lúc đó anh sẽ đến đón em.”
“Vẫn là nên tặng quà trước đi!” Cô đưa món quà nhỏ cho anh.
Mục Xuyên nhận lấy: “Con khỉ nhỏ kia sẽ rất vui đây! Cảm ơn em!”
“Anh khách khí rồi! Em đi trước đây!” Cô đeo cặp lên lưng đi về phía phòng học.
Đợi hai người hoàn toàn đi khỏi, một bóng người đi ra từ một gốc cây, vẻ mặt âm trầm cực kỳ khó coi.
Trong phòng học, Diệp Thanh Hòa ngồi vào vị trí ngày thường, Tiêu Y Đình còn chưa tới, Chung Gia Nghi đã sấn lại, ngồi tại chỗ của Tiêu Y Đình.
“Thanh Hòa, cậu đang có chuyện vui đúng không?” Tính cách sôi nổi nhiều chuyện của Chung Gia Nghi vẫn không hề bớt, ngược lại cón có phần đi lên, mãnh liệt hơn………….
“Chuyện gì?” Về mặt này thì phản ứng của Diệp Thanh Hòa không nhanh bằng cô ấy.
“Mình đang nói cậu đó! Có phải đang yêu không hả? Thầy hướng dẫn khoa Trung văn đó là sao? Nghe nói trước kia cũng là học sinh xuất sắc của trường ta!” Chung Gia Nghi nháy nháy mắt.
“…….. Đừng nói bừa, chuyện đấy sao có thể…… Chuẩn bị vào giờ thi đi!” Diệp Thanh Hòa nói nhỏ.
“Vậy thì có cái gì a! Bây giờ thầy trò yêu nhau cũng nhiều mà! Mình thấy thầy ấy cũng rất được đi! Tuy có con riêng nhưng bây giờ xu hướng ông bác rất lưu hành đó! Quan trọng nhất là, người lớn tuổi thì thành thục hơn, có thể chịu đựng nuông chiều mình! Mấy chàng trai trẻ tuổi không đáng tin cậy chút nào, không nói đâu xa, chính anh hai của cậu đó, so với anh hai cậu thì thầy ấy hơn nhiều! Cả năm chỉ thấy cậu lấy cơm, đưa cơm giặt quần áo cho anh hai, hầu hạ cậu ấy như hầu hạ đại thiếu gia, còn cậu ta cứ tý lại quát mắng cậu chứ! Còn thầy ấy sẽ không bao giờ nói nặng lời đi? Mình thấy, thầy ấy nói chuyện với cậu toàn sợ, chỉ cần nói một câu nặng lời sẽ làm cậu đau! Hơn nữa, sang nào cũng mang đồ ăn sáng cho cậu, Thanh Hòa, cậu hạnh phúc chết đi được……….”
Chung Gia Nghi cứ thế nói, bỗng thấy ánh mắt kì quái của Diệp Thanh Hòa nhìn chằm chằm phía sau cô, toàn bộ lông tơ trên người bất giác dựng ngược……….
Cố lấy dũng khí quay lại phía sau, không phải Tiêu Y Đình đang đứng đằng sau cô chứ? Mưa dông bão bùng lập tức kéo đến…………
“Hi, xin chào.” Cô cười ngốc.
“Cậu, đang ngồi chỗ của mình.” Tiêu Y Đình nói một câu duy nhất.
“Ách, mình đi, mình đi liền……” Chung Gia Nghi nhanh chóng đứng dậy đi thẳng……..
Tiêu Y Đình ngồi xuống, mặt không biểu cảm.
Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ xem anh sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng là, chờ mãi, anh không nói lấy một câu, thầy giám thị bước vào………
Làm bài xong, anh cũng không đợi cô, trực tiếp ra khỏi phòng học.
Dáng vẻ này của anh cô không còn xa lạ gì, không để ý, yên lặng thu dọn sách vở, trở về kí túc xá.
Đang ngồi trên giường kí túc xá, co đi dộng gọi đến, kêu cô xuống lầu.
Cô xách theo đồ đạc, chào tạm biết các bạn trong phòng rồi đi xuống.
Sau khi cô lên xe, xe lập tức chạy.
Cô ngạc nhiên: “Không đợi anh hai sao?”
“Không cần, cậu ấy nói chưa về nhà.” Lái xe đáp.
“Oh……….” Cô cũng không có ý định hỏi anh đi đâu.
“Phu nhân bảo cậu ấy đi đón cô Quách, sau đó cùng về nhà ăn cơm.” Lái xe chủ động nói với cô.
Cô có chút ấn tượng, hình như Khương Vãn Ngư từng nói qua, ban đầu nhà họ Quách muốn chuển hẳn về đây, nhưng lại có vài vấn đề xuất hiện, cho nên cả năm qua vẫn chưa chuyển về được, nhưng là, không phải bình thường được nghỉ hè Quách Cẩm Nhi sẽ về nhà ở phương Nam sao?