Mới vừa hừng đông thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, Diêu Đạt cầm lên xem là Huỳnh Điêu gọi đến, đôi mày anh bất giác cau lại, sau đó không nhanh không chậm bất máy.
" Chuyện gì? " giọng anh lạnh lùng vang lên.
" Lão đại, mảnh đất ở Anh của chúng ta có người muốn độc chiếm, kể cả lô vũ khí cũng bị cướp mất, và có một số người đã hack vào hệ thống chúng ta nhưng thất bại " hắn vội vàng báo cáo lại tất cả cho anh.
" Chuẩn bị máy bay, chúng ta sẽ bay đến đó ngay " anh trầm giọng đáp.
Là kẻ nào lại to gan như vậy? Khi tối anh vẫn chưa phát hiện gì? Anh chỉ nghỉ ngơi được vài tiếng thì bọn họ ra tay.
Nhưng muốn hack vào hệ thống của anh là cả một vấn đề.
" Vâng lão đại "
Anh liền bật người ngồi dậy, Đông Hoa thấy anh cử động thì lúc này cũng đã tỉnh ngủ.
" Có chuyện gì vậy? " cô cất giọng hỏi.
" Thay đồ, chúng ta đến Anh có việc " anh nhìn cô đáp.
" Vâng "
Đông Hoa nhanh chóng rời khỏi giường, trong đầu cô lại nghĩ chắc chắn là có chuyện gì đó nên anh mới vội vàng như thế.
Tầm p sau, hai người lên máy bay để đi đến Anh, Diêu Đạt ngồi đó sắc mặt lạnh lùng khiến những người có mặt ở đây đều phải è chừng.
" Đã điều tra ra người chưa? " anh đánh mắt qua ba người Mộc Hỏa.
" Điều tra ra là người của Cao Trấn làm, thưa lão đại " Châu Khiêu nói.
Cao Trấn?
Anh nghe đến cái tên này thì cười lạnh, ông ta có khả năng để làm những việc đó à.
" Điều tra luôn người đứng sau ông ta " giọng anh nghiêm nghị vang lên.
" Rõ lão đại "
Do cô mới bước chân vào không lâu nên vẫn chưa biết rõ tên của từng người, Đông Hoa chỉ việc ngồi im lặng nghe chuyện.
" Đến đó cẩn thận một chút " anh đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói.
" Vâng, em biết rồi "
Hai mắt Đông Hoa cười tít lại, dù anh bận nhiều việc nhưng vẫn không quên quan tâm cô, chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi.
Sau vài tiếng bay thì anh và cô đã tới nơi an toàn, Mộc Hỏa lái xe đưa hai người đến trụ sở ở đây, xe vừa lăn bánh không bao lâu thì lại có hai chiếc xe màu đen khác bám đuôi.
Hắn nhìn qua gương chiếu hậu thì biết ngay là có kẻ theo sau, Mộc Hỏa vẫn tỏ ra bình thường, hắn muốn xem bọn người này theo tới đâu.
" Anh, có người theo sau chúng ta " Đông Hoa tinh mắt đã nhận ra ngay.
" Cứ để bọn họ theo " anh điềm đạm đáp.
Cũng nắm thông tin của anh nhanh thật đấy, anh vừa đáp xuống chuyến bay thì đã có người chạy theo ngay.
Vì đây là đường chính nên những người đó cũng chẳng dám nổ súng, bọn họ chỉ còn cách bám đuôi thôi.
Muốn đến trụ sở của bang anh thì phải qua một con đường khá vắng vẻ, đám người đó đã có chủ ý ngay từ đầu, phía trước có hẳn ba chiếc xe đang đứng chặn đầu xe anh.
Tất cả năm người cũng đoán ra được này, bắt buộc Mộc Hỏa phải dừng xe lại, tiêu diệt hết bọn chúng thì mới có thể qua được.
" Giết hết đi "
Khi giọng nói anh vang lên thì ba người Huỳnh Điêu đã chuẩn bị xong hết, ngay cả Đông Hoa cũng vậy.
Mộc Hỏa, Huỳnh Điêu, Châu Khiêu bước xuống xe, trước mặt bọn họ bây giờ là hơn người trên tay đều cầm các loại vũ khí khác nhau.
" Em cũng muốn tham gia, anh đừng ôm em chặt như thế " cô định mở cửa đi nhưng lại bị anh giữ lại.
" Không cần " anh nhàn nhạt nói.
" Anh không thấy bọn họ rất đông hay sao? Yên tâm, em không để mình bị thương đâu "
Đông Hoa nói xong thì nhanh chóng chạy ra ngoài, cô còn đang kím người để đánh, vậy mà anh lại không cho cô đi.
Anh thì lại cảm thấy không an toàn chút nào, Diêu Đạt làm sao để cô ở ngoài đó một mình được, anh liền vứt lại áo khoác của mình, sau đó cũng bước chân ra ngoài, cả thân anh tỏa ra mùi sát khí rất nồng.
" Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tụi mày, giết chúng đi " một tên trong đám người đó lên tiếng.
Đông Hoa nhếch môi cười, tại sao câu này lại nghe quen như vậy? Những người mạnh miệng thì thường chết rất sớm.
" Theo sát tôi "
" Em biết rồi "
Trong lòng cô bây giờ đang thầm trách mắng anh, một mình cô có thể cân cả năm người đàn ông, cho nên anh không cần phải lo lắng.
Tiếng súng vừa vang lên thì cũng là lúc trận chiến bắt đầu, khung cảnh nơi này rất hỗn loạn, năm người chia ra làm hai nhóm, ba người Huỳnh Điêu một nhóm, còn anh và cô một nhóm.
Chỉ với năm người mà nãy giờ cũng hạ được kha khá người của bên kia, Diêu Đạt và Đông Hoa vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau.
Trên tay Đông Hoa cầm một con dao sắc nhọn, như vậy cũng đủ để đám vô dụng ngoài kia phải nằm xuống rồi, chỉ cần cô xoay người thôi thì lưỡi dao đã đi một đường dài trên cổ bọn họ.
Kỹ năng Diêu Đạt thì khỏi bàn tới, tay anh còn chẳng cầm bất cứ thứ gì, nhưng lại có thể hạ gục được những người áo đen kia.
Đoàng
Một tiếng súng thứ hai vang lên khiến tất cả đều dừng lại, những người chết đều là người của bọn họ, tính ra bên đó số lượng nhiều hơn cả anh, vậy mà bên Diêu Đạt lại chẳng hề hấn gì, thấy thế bọn người của Cao Trấn liền lùi về phía sau để tạo khoảng cách.
Cùng lúc này thuộc hạ của anh đã tới, tình thế rất nhanh đã bị bên anh áp đảo, nhìn những xác chết của đồng đội của mình nằm la liệt dưới đất, chỉ còn cách duy nhất là rút lui thôi, nếu có đấu thì cũng không thắng nổi, nghĩ là làm cả đám người rất nhanh đã lái xe chạy đi.
" Xin lỗi lão đại, chúng tôi đến trễ " Tâm Tự cúi đầu với anh.
Hắn là người được anh giao nhiệm vụ là xem chừng trụ sợ ở Anh.
" Về bang "
Diêu Đạt nói xong thì quay người bước đi, tất cả bốn chiếc xe bắt đầu chạy về lại bang.
Vụ này anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đông Hoa từ nãy giờ cô vẫn không hé miệng nữa lời, nhưng ngược lại, sắc mặt cô vô cùng kém, đôi môi cũng bắt đầu tái nhợt đi.
Cô thấy mệt và đầu óc choáng váng, Đông Hoa chịu không nổi nữa liền ngất đi, cả cơ thể cô cũng vì thế mà ngã lên người anh.
Diêu Đạt nhanh chóng đỡ lấy cô, chạm vào vai cô thì anh lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhìn lại thì máu của cô đã dính khắp tay và áo sơ mi trắng của anh.
" Đông Hoa, tỉnh lại " anh cố gắng gọi nhưng cô lại chẳng đáp trả câu nào.
" Chạy nhanh lên " anh lớn tiếng nói.
Sắc mặt anh trở nên lạnh tanh, nhìn thôi cũng biết cô bị trúng đạn, là ai? Là ai đã làm cô bị thương, hai bàn tay anh bất giác nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
Anh nhất định phải lột da từng người.
Nghe anh hét lớn thì Mộc Hỏa ngay lập tức hiểu ra vấn đề, hắn tăng tốc lao vút đi, rất nhanh cũng đã tới, Diêu Đạt bế cô trên tay, đôi chân anh bước vội vào trong.
" Xem cho cô ấy nhanh lên " anh đưa ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn qua Tâm Tự.
" Vâng lão đại " Tâm Tự có học qua ngành y nên hắn có thể xem xét vết thương cho cô.
Anh đứng đó quan sát mọi hành động của hắn, lòng anh lúc này nóng như lửa đốt chỉ là ít thể hiện ra ngoài nhiều.
" Cậu điều tra là ai đã nổ phát súng vừa rồi, nhất định phải tìm ra cho tôi " anh nghiến răng nghiến lợi nói.
" Vâng lão đại " Châu Khiêu đáp.
May là cô bị trúng ngay vai nên không nguy hiểm đến tính mạng, viên đạn cũng không đi sâu quá, chỉ là cô mất máu khá nhiều nên mới ngất đi thôi.
Tâm Tự lấy đạn ra xong thì khâu lại vết thương cho cô.
" Lão đại yên tâm Đông Hoa tiểu thư không sao cả, hết thuốc mê thì sẽ tỉnh ngay thôi ".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
.
Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
.
Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Diêu Đạt gật đầu sau đó ra hiệu cho bọn họ ra ngoài, anh nhìn với cô ánh mắt tức giận xen lẫn sự quan tâm, lo lắng.
Đến khi cô tỉnh lại chắc chắn anh sẽ dạy cô một bài học nhớ đời.
Cốc....!cốc....!cốc
Khoảng p sau thì Châu Khiêu quay lại, hắn đưa tay lên gõ cửa.
" Vào đi " giọng nói anh truyền ra.
" Lão đại, có lẽ người nổ ra phát súng vừa rồi là Cao Viễn, con trai của Cao Trấn, bởi vì theo tôi điều tra được, chính hắn đã sai người đến đây gây sự với chúng ta và hắn cũng có mặt tại đó "
" Lôi cổ hắn ta về đây cho tôi, ngay lập tức "
Anh không biết có phải là hắn hay không? Nhưng anh cũng sẽ không tha cho một ai đã khiến cô bị thương, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
" Vâng lão đại "
Châu Khiêu chưa gì đã biết được số phận của cái tên đó trước rồi, nếu đã rơi vào tay anh thì hắn chỉ có đi gặp ông bà sớm thôi..