Thoáng chốc đã ba tháng trôi qua kể từ ngày anh và cô kết hôn.
Hôn lễ của cô được tổ chức rất lớn, vì là con gái cưng của Lục gia nên không thể nào làm qua loa được.
Váy cưới của Đông Hoa cũng phải được thiết kế riêng và chỉ có một cái duy nhất trên thế giới, toàn bộ buổi tiệc đều là do chính tay anh sắp xếp còn có cả bốn người Tâm Tự phụ giúp.
Khách mời đều được chọn lọc rất kỹ càng và toàn những người có danh tiếng.
Hiện tại Đông Hoa cũng mới vừa có thai, và bắt đầu bước vào những tháng đầu của thai kỳ, cô cũng chỉ phát hiện cách đây hai tuần trước thôi.
Khi ấy cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mõi, với lại bị trễ kinh nguyệt nên Đông Hoa đoán chắc mình đã có thai, cô có đi cùng anh đến bệnh viện khám, đúng thật cô đã mang thai hơn tuần.
Biết trong bụng mình có tiểu bảo bảo đáng yêu thì cô rất vui mừng, sau khi khám xong cô gọi điện về cho ông bà Lục biết, hai người cũng rất vui vẻ.
Còn anh không bày tỏ cảm xúc ra mặt nhiều nhưng trong lòng thì lại khá hồi hộp, hằng đêm anh đều lên mạng xem những thứ tốt dành cho phụ nữ mang thai, và Diêu Đạt đều mua tất cả về cho cô.
Ông bà Lục cũng hay đến Diêu gia thường xuyên để xem chừng cô, còn bồi bổ khá nhiều cho cô nhưng quan trọng là Đông Hoa lại bị nghén, bình thường cô không kén ăn, cho đến khi mang thai thì cô lại hoàn toàn chán ăn.
Và hôm nay cũng như mọi ngày, Đông Hoa ngủ một giấc cho đến giờ trưa, thời gian của cô đều dành cho việc ngủ, ngoài ra cô không làm bất cứ chuyện gì, cơm đều do anh mang lên.
" Đông Hoa, dậy thôi, muộn rồi " anh mang thức ăn lên cho cô, sau đó lên giường gọi cô dậy.
" Không muốn, cho em ngủ xíu nữa " cô ôm anh nũng nịu nói.
" Ngoan nào, nghe lời anh, ăn trưa cái đã, lát ngủ tiếp "
Diêu Đạt rất ân cần chăm sóc cô, và còn rất chiều lòng cô, hầu như anh chẳng để cô phải giận hay lớn tiếng, mọi thứ anh đều nhường nhịn cô.
Cô ngồi đó để anh đút cho mình, cô có thể tự ăn được, nhưng anh lại một mực muốn đút cô, Đông Hoa không thể từ chối anh được nên thôi cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Người chồng này của cô cứ thích làm quá lên thôi.
" Ông xã, anh đã ăn gì chưa? " cô cất giọng ngọt ngào lên hỏi.
Hai từ ông xã này cũng là do anh bắt cô gọi, ban đầu có chút không quen nhưng càng về sau thì cô càng cảm thấy đáng yêu nên cứ thế mà phát huy.
" Ăn rồi, hôm nay em cảm thấy thế nào? " anh ôn nhu hỏi.
" Không khỏe chút nào, thật sự rất mệt " cô làm nũng với anh.
Đúng là mệt thật, cô hầu như lười với mọi thứ kể cả việc đi đứng, cả ngày cô chỉ muốn nằm mà thôi, với lại khứu giác cô vô cùng nhạy cảm, những mùi lạ ngửi một chút thì lập tức nôn ngay.
" Lát nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện " anh nghe cô nói vậy thì cũng khá sốt ruột.
" Không cần, em nghỉ ngơi là khỏe ấy mà " cô không thích đến bệnh viện chút nào cả.
Anh thấy cô mang thai rất mệt, nếu anh biết trước như vậy thì không để cô mang thai, Đông Hoa dạo này khá gầy vì lượng thức ăn cô ăn vào rất ít, đã thế sữa cũng không uống được, trong lòng Diêu Đạt rất sót.
" Em không ăn nữa đâu " cô chỉ ăn được vài muỗng thì lại không muốn ăn.
" Ngoan, ăn chút nữa đi " anh nhỏ giọng nói.
" Không muốn " cô lắc đầu từ chối ngay.
Thấy cô cự tuyệt như vậy thì anh cũng không muốn làm khó cô, để tối sẽ cho cô ăn bù, thực đơn của cô mỗi ngày đều là những món khác nhau, vì muốn cho cô thay đổi khẩu vị và ăn nhiều hơn.
" Em muốn xuống phòng khách một chút " cô cười nói.
" Được, đi thôi "
Diêu Đạt dìu tay cô đi, anh đỡ cô từ từ ngồi xuống ghế, mọi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng.
" Quản gia, mang ít trái cây lên đây " anh cất giọng nói.
" Vâng thiếu gia "
Cô mang thai, quản gia Phù khá là vui, ông cũng góp phần vào việc nấu ăn uống của cô, mỗi ngày ông đều phải căn dặn đầu bếp đổi thức ăn cho cô, còn phải tự tay mình lựa những thực phẩm tươi sống.
Vài phút sau, quản gia mang một đĩa trái cây lên cho cô, toàn là những món mà Đông Hoa thích ăn nhất.
" Mời thiếu phu nhân "
" Cảm ơn bác "
Đông Hoa với tay lấy miếng xoài đưa vào miệng mình, vị chua chua ngọt ngọt của xoài khiến cô khá là dễ chịu, cũng không có cảm giác buồn nôn, nên cô chỉ ăn duy nhất một món xoài.
Anh ngồi nhìn cô ăn trông rất ngon miệng, khóe môi anh chợt nhếch lên một cái, niềm vui của anh rất dễ tìm được chỉ cần có cô và cô luôn ở bên cạnh anh là được.
Để cô ăn xong thì anh tiếp tục đưa cô về lại phòng, cho cô ngủ, sau đó anh mới qua thư phòng làm việc, anh cũng không còn đến Hắc bang thường xuyên, mọi việc ở đó anh đều giao cho bốn người Huỳnh Điêu xử lý, thời gian của anh đa phần dành hết cho cô.
Đến tối, ông bà Lục qua mang đồ bồi bổ qua cho cô, Đông Hoa thấy ba mẹ mình tới thì cô định đứng lên chạy tới chỗ ông bà nhưng Diêu Đạt kế bên đã kịp thời giữ tay cô lại.
Cô còn muốn chạy sao? Cô quên là mình đang mang thai à.
" Em ngồi yên đó cho anh, mang thai không được chạy " anh nghiêm nghị nói.
" Em biết rồi " cô cười cười đáp.
Ai bảo bụng cô còn nhỏ quá làm gì? Nên đôi khi cô cũng quên mất việc mình đang mang thai.
" Ba mẹ mới tới ạ " cô nhìn ông bà cất giọng chào hỏi.
" Ừ, mẹ có nghe quản gia Phù nói con thích ăn chua nên mang một chút xoài qua cho con, với thức ăn bà ngoại nấu gửi mẹ mang đến " bà Lục nói.
" Con cảm ơn ạ " cô nhanh nhẹn nhận lấy.
Bà ngoại lần nào cũng nấu và nhờ người mang đến cho cô, nếu ba mẹ cô không qua thì cũng có người ở Doãn gia mang đến, đồ ăn ngon thật nhưng có điều cô ăn không nhiều.
" Anh chị đã ăn gì chưa? " anh hỏi.
" Anh và chị ăn rồi, tiểu Hoa có hay ốm nghén không? " bà Lục đáp.
" Thỉnh thoảng, bác sĩ nói sau ba tháng sẽ hết "
Lúc trước bà Lục mang thai cô thì không nghén nhiều như vậy, đa phần là bà rất khỏe, nhưng đến khi nhìn qua khuôn mặt tái xanh của Đông Hoa thì bà có chút lo lắng.
" Con cố gắng giữ sức khỏe, ăn nhiều một chút " ông Lục nói.
" Con biết rồi ạ "
Cô gật đầu để ba mình, cô còn muốn ăn thật nhiều nữa là nhưng vừa ăn một chút lại cảm thấy no hơi.
Phụ nữ mang thai quả thật không sung sướng chút nào.
Ông bà Lục ngồi chơi một lát thì ra về, anh cũng đưa cô lên phòng, Đông Hoa vùi mặt vào hỏm cổ anh, mùi hương của anh khiến cô có chút dễ chịu.
Diêu Đạt đặt tay lên bụng cô vuốt nhè nhẹ, anh mong đứa bé này là bé gái, chứ mà là con trai thì coi như anh mất cả vợ.
" Anh đoán xem, con chúng ta là trai hay gái " cô nhẹ giọng hỏi.
" Gái, chắc chắn là gái " anh không suy nghĩ gì mà trả lời ngay.
" Em muốn con trai cơ "
Vì lúc trước ông bà Lục sinh mỗi mình cô thế nên từ nhỏ Đông Hoa rất thích mình có em trai, nhưng ba mẹ cô lại không chịu sinh tiếp, đến bây giờ cô vẫn mong là đứa con của mình sẽ là con trai.
" Được rồi, ngủ thôi " anh đặt nụ hôn lên trán cô.
Đông Hoa hôn lên môi anh thay câu chúc, tay anh vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô, do cô buồn ngủ hay nằm cạnh anh có cảm giác thoải mái, Đông Hoa rất nhanh đã chìm vào giấc mộng của mình.
! ! ! ! !.
Thời gian trôi nhanh như chớp, chưa gì cô đã mang thai tháng thứ sáu rồi, bây giờ bụng của Đông Hoa khá là to vì có tận hai tiểu bảo bối.
Khi siêu âm bác sĩ nói cô sinh đôi mà còn là hai bé trai nữa, Đông Hoa nghe vậy thì vô cùng phấn khích, nhưng anh thì ngược lại, tại sao có tận hai đứa thế này, anh thật không vui chút nào.
Còn ba tháng hơn nữa thôi thì cô đã sinh rồi nên việc di chuyển của cô có chút khó khăn, dáng người cô thì nhỏ nhắn nhưng bụng lại quá to so với cơ thể nên đi đâu anh cũng phải theo sát.
" Ông xã, em muốn ăn dâu " cô khều khều tay anh nói.
" Được "
Diêu Đạt đứng lên đi vào bếp lấy ít dâu cho cô, anh không còn là một lão đại lạnh lùng nữa rồi, khi ở nhà Diêu Đạt hoàn toàn biến thành một người đàn ông của gia đình, dù bị cô sai vật nhưng anh vẫn rất vui vẻ.
" Há miệng ra em đút cho anh " cô cắn dở một miếng sau đó đưa qua cho anh ăn.
Trước đây anh cực kỳ ghét đồ ngọt nhưng từ ngày cô có em bé thì khác, vì không muốn cô giận nên mọi thứ mà Đông Hoa đưa cho Diêu Đạt không bao giờ từ chối.
" Rất ngon " anh đưa tay xoa đầu cô.
Cô cười ngọt để anh, Đông Hoa cảm thấy anh vì cô mà thay đổi rất nhiều, cố gắng mọi thứ để cho cô vui, đặc biệt là những lúc cô cáu gắt với anh nhưng Diêu Đạt vẫn đối xử rất nhẹ nhàng với cô, nhìn hành động của anh thì cô chắc chắn rằng mình đã chọn đúng người.
Và rất nhanh đã tới ngày sinh của cô, theo lời bác sĩ dặn thì Diêu Đạt đã đưa cô đến nhập viện trước một ngày để dễ dàng theo dõi sức khỏe của cô.
Lúc này cô cảm thấy bụng mình khá là thấp, và cơn đau kéo dài một chút thì dừng lại, Đông Hoa cảm nhận được hai cậu nhóc này rất quậy phá, cứ liên tục đạp bụng cô.
" Sao thế " anh thấy cô cau mày thì vội vàng hỏi han.
" Không sao, con quậy một chút "
Anh đưa tay đỡ lấy bụng cô, Diêu Đạt cũng nhận thấy được hai đứa con của mình đang không ngừng đạp bụng cô, anh thầm mắng chửi hai tên nhóc này dám làm cô đau, đợi sau này anh nhất định sẽ dạy chúng một bài học.
Ông bà Lục cùng với bà Cố đến bệnh viện thăm cô, trên tay còn cầm theo một vài món đồ cần thiết cho bé.
" Con thấy thế nào? " bà Lục hỏi.
" Bụng khá đau, bác sĩ nói có thể tối sẽ sinh ạ " cô trả lời.
Giờ này cũng là giờ chiều rồi còn gì, cô chỉ muốn hai bé nhanh chóng ra sớm, để cô có thể nhìn mặt con mình.
" Con cố gắng chịu đựng một chút " bà Cố tiếp lời.
" Vâng ạ "
Cô phải chịu đựng lắm đấy nếu gặp những người mít ướt thì nãy giờ đã khóc bù lu bù loa lên rồi.
" Em ngồi nghỉ xíu đi " anh nhỏ giọng nói.
" Vâng "
Diêu Đạt đặt hẳn một phòng đặc biệt và còn thuê bác sĩ riêng cho cô, chỉ cần là cô chuyển dạ thì ngay lập tức sẽ có mặt bác sĩ để hỗ trợ cho cô.
Thấy trên trán cô đổ mồ hôi thì Diêu Đạt nhanh chóng lấy khăn ra lau giúp cô, anh cũng như cô vậy, trong lòng rất mong là hai đứa nhóc mau chóng ra đời, anh thật không nở nhìn cô đau như thế.
Chập tối, cơn đau ngày một nhiều, lúc chiều cô còn chịu được nhưng đến bây giờ thì không thể nữa, Đông Hoa nắm chặt tay anh, lâu lâu cô chỉ la lên vang tiếng, điều đó khiến Diêu Đạt càng đứng ngồi không yên.
" Ông xã, ba mẹ, vỡ nước ối rồi " cô cảm nhận phần dưới của mình đã ướt đẫm thì biết ngay là vỡ nước ối, cô mau chóng nói với anh.
" Con bé sắp sinh rồi, mau gọi bác sĩ " bà Lục nói.
Diêu Đạt nhanh nhẹn nhấn nút gọi bác sĩ, sau đó y tá đã lấy băng ca đẩy cô vào phòng sinh, anh không yên lòng mà đi cùng với cô vào trong.
" Đông Hoa không sao, có anh ở đây " anh nắm tay cô, miệng không ngừng động viên cô.
" Nào Diêu thiếu phu nhân, chúng tôi đếm từ - thì cô hãy dùng hết sức mà rặn nhé " bác sĩ nữ nhìn cô nói.
Đông Hoa gật đầu, và rồi theo lời bác sĩ cô đã cố gắng dùng hết sức mình để rặn, sau hơn nữa tiếng thì một bé đã ra, tiếp tục bé thứ hai chỉ ra sau bé trước vài phút thôi.
Khi Đông Hoa nghe tiếng khóc của hai đứa con mình thì bất giác nước mắt cô rơi, khóc vì hạnh phúc, khóc vì cô đã được làm mẹ.
" Chúc mừng Diêu lão đại và Diêu thiếu phu nhân là hai bé trai rất khấu khỉnh "
" Cho em xem con " cô nhìn anh nói.
Diêu Đạt đi tới bế lấy hai đứa con mình trên tay đưa qua cho cô xem, Đông Hoa nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay non nớt của con mình, cô mỉm cười nhìn hai tiểu bảo bối nhỏ.
Nhìn đi nhìn lại quả thật rất giống anh.
" Vất vả cho em rồi " anh đặt nụ hôn lên trán đang ướt đẫm mồ hôi của cô.
" Không sao, vì anh và con vất vả một chút đều xứng đáng "
Anh bế con ra ngoài cho ông bà ngoại, còn cô thì vẫn ở trong phòng làm chút việc, lát nữa y tá sẽ đưa cô về lại phòng hồi sức.
" Nào cháu ngoại của ta, rất giống cậu đấy " ông Lục nói.
" Anh chị bế con giúp em, em đi làm thủ tục " anh không nhanh không chậm lên tiếng.
" Được "
Mỗi người bế một bé trên tay, bà Lục thích thú nhìn hai cậu cháu ngoại của mình, đôi môi nhỏ này rất giống cô đấy.
Về lại phòng, Đông Hoa không chịu nghỉ ngơi mà cứ ngồi dựa lưng vào đầu giường ngắm nhìn con mình, do còn thuốc tê nên cô vẫn chưa có cảm giác đau lắm.
" Con xem, có phải đôi môi này rất giống con không? " bà Lục cười nói.
" Tại sao con lại thấy chẳng giống con chút nào "
Từ mũi, đến mắt ngay cả môi cũng thế, tất cả đều giống anh, nhìn ba người cứ như một khuôn ra vậy đó.
" Anh đặt tên con đi " cô đánh mắt qua anh.
" Diêu Lục Cảnh là đứa lớn, Diêu Lục Phong là đứa nhỏ " anh nhẹ nhàng đáp.
" Quyết định vậy đi " cô khá là thích hai tên này.
Ông bà Lục ở lại một lát thì đi về chuẩn bị cơm cho hai người, trong phòng còn lại cô và anh, Diêu Đạt ngồi cạnh choàng tay ôm cô vào lòng.
" Cảm ơn em " anh dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô.
" Không cần cảm ơn, sau này yêu thương em và con nhiều hơn là được " cô cười đáp.
" Nhất định không làm em thất vọng "
Hai người cùng trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào, Đông Hoa không cần anh phải cảm ơn mình, cô chỉ muốn anh yêu thương ba mẹ con cô nhiều một chút thế thôi.
Và hơn hết cô mong muốn hai đứa con mình khỏe mạnh, như vậy người làm ba mẹ như anh và cô đã mãn nguyện lắm rồi.
.