Lục Đông Hoa tỉnh dậy điều trước tiên cô làm là nhìn xuống chân mình, hiện tại cổ chân của cô đã sưng lên trong rõ, kiểu này thì làm sao cô có thể đi học được đây, đã thề còn đau nữa chứ.
Cô bước từng bước khó khăn đi vào phòng tắm, vừa thay đồ xong thì Diêu Đạt mở cửa đi vào, trên tay anh còn cầm khay thức ăn cho cô.
" Tôi đã xin phép cho em nghỉ học hôm nay rồi, ăn sáng đi " anh nhìn cô nhàn nhạt lên tiếng.
" Không cần đâu, sắp thi nên em phải đến trường " cô xua tay từ chối.
Ở nhà cho buồn chết cô hay sao?
" Không muốn ở nhà " anh nhướng mày hỏi ngược lại cô.
Tất nhiên là cô không muốn ở nhà rồi, vừa buồn vừa chán, còn không được gặp bạn bè nữa.
" Muốn " cô miễn cưỡng đồng ý.
Lời nói và suy nghĩ của cô hoàn toàn trái ngược.
Cô nhận ra một điều, tại sao những lời nói của anh đưa ra thì cô đều phải nghe theo, có muốn từ chối cũng chẳng được, thật sự quá khó hiểu đi.
Diêu Đạt ở lại một lúc thì rời đi, anh còn có một số việc phải giải quyết, sẽ về sớm với cô.
Ở dưới nhà bây giờ là người hầu đang tất bật làm việc vì tối qua anh có ra lệnh là dọn vệ sinh lại tất cả nên bọn họ sáng sớm đã tất bật làm việc.
" Quản gia, ông trông chừng cô ấy giúp tôi, có việc gì thì gọi điện ngay " trước khi đi anh không quên căn dặn quản gia Phù đôi lời.
" Rõ thưa thiếu gia "
Vụ việc tối qua cũng đã khiến quản gia Phù hết hồn rồi, cũng may là cô chỉ trật chân thôi, nhỡ đâu nặng hơn thì có lẻ anh nổi trận lôi đình lên thì mệt mọi người.
Ba người Huỳnh Điêu đợi anh trước sân, bọn họ nhìn cảnh người hầu đang đi đi lại lại làm việc thì thở hơi dài, biệt thự của anh gồm có bốn tầng đã thế còn rất rộng, ba người chỉ đang tội nghiệp những người hầu thôi.
Anh lên xe và ra hiệu cho Mộc Hỏa lái đi, lúc sáng anh còn định là sẽ ở nhà với cô nhưng vì có một số việc đột xuất nên anh mới rời đi thôi.
Diêu Đạt cũng đã căn dặn quản gia Phù kỹ rồi, ở nhà ông sẽ xem chừng cô giúp.
Hôm nay Đông Hoa nghỉ học, Quách Bảo Chiêu phải ngồi một mình, lúc nãy Bảo Chiêu cũng đã nhận được tin nhắn từ bạn mình, biết Đông Hoa bị thương, cô cũng khá lo lắng vì cô hiểu bạn thân mình khá vụng về, có lẽ học xong Bảo Chiêu đến Diêu gia thăm Đông Hoa một chuyến.
" Hôm nay Đông Hoa không đi học à " Lê Thanh Hùng vào lớp nhưng không thấy Đông Hoa đâu nên hắn đã lên tiếng hỏi Bảo Chiêu.
" Cậu ấy bị trật chân nên xin nghỉ hôm nay " Bảo Chiêu đáp.
Thì ra là như vậy, khi nãy hắn có đợi Đông Hoa trước trường nhưng mãi chẳng thấy cô xuất hiện nên hắn mới lên lớp xem thử, ai ngờ cũng không thấy đâu.
" Này Bảo Chiêu, trưa nay chúng ta đi thăm cậu ấy không? " hắn cũng muốn biết tình hình của cô thế nào.
" Được "
Bảo Chiêu có thể nhìn ra tình ý của hắn đối với Đông Hoa nhưng chỉ có điều là Đông Hoa vẫn ngây thơ không biết gì.
Cũng đúng thôi, Lục Đông Hoa vừa đáng yêu lại còn xinh đẹp, thử hỏi xem có ai mà không thích chứ.
Lục Đông Hoa nằm dài trên phòng, tay thì lướt lướt điện thoại, nhìn thấy hình ảnh đi du lịch của người ta thì cô lại nhớ ngay đến ba mẹ mình, tính ra hai người đi đã ba ngày rồi vậy mà một cuộc điện thoại cho cô cũng không có, càng nghĩ Đông Hoa càng ấm ức.
Có ba mẹ nào như vậy không?
Tiện tay đang cầm điện thoại nên Đông Hoa đã bấm gọi ngay cho mẹ mình, nhưng có điều là bà Lục lại khóa máy, còn ông Lục thì không bất máy.
Ôi trời tức chết cô thật rồi.
Cô ở trên phòng cho đến giờ trưa thì được quản gia Phù mang thức ăn lên, anh có căn dặn không được để cô di chuyển nhiều nên ông mới không để cô đi xuống lầu.
" Thức ăn trưa của tiểu thư đây, cô ăn đi rồi uống thuốc " ông từ tốn nói.
" Bác không cần phải mang lên cho con đâu, con tự đi xuống nhà được mà " cô cười cười để ông.
Cô chỉ là bị trật chân thôi, chứ có bị gì nghiêm trọng lắm đâu.
" Không sao cả, nếu tôi để tiểu thư xuống nhà thì thiếu gia sẽ trách phạt tôi, cô ăn đi, tôi xin phép "
" Vâng, cảm ơn bác ạ "
Quản gia Phù gật đầu xong rồi quay người rời đi, xem ra anh vẫn còn lương tâm đấy, nhưng mà sáng giờ cô không thấy nhỉ, đi công việc lâu đến vậy à.
Bên kia Diêu Đạt đang trên về biệt thự, sáng giờ anh phải đi bàn chuyện hợp tác về lô hàng sắp tới, nên về có hơi trễ.
" Lão đại, tuần sau chúng ta có một chuyến đi đến Pari, ngài có muốn chuẩn bị gì thêm nữa không? " Châu Khiêu hỏi.
" Không cần, mang đồ cần thiết là được "
" Vâng lão đại "
Anh đang suy nghĩ có nên đưa cô đi cùng hay không? Nơi đó khá nguy hiểm anh chỉ sợ cô tiếp tục bị thương, nhưng để cô ở đây thì anh cũng chẳng yên tâm.
Rất nhanh đã tới Diêu gia, đôi chân dài của anh sải bước vào trong, anh đi một mạch lên tới phòng mình, mở cửa ra thì thấy cô đang ngồi dựa lưng vào đầu giường xem phim.
Diêu Đạt cởi áo khoác để đại trên sopha, mắt anh liếc nhìn khay thức ăn để cách đó không xa thì cũng biết được quản gia Phù đã mang cơm lên cho cô rồi.
Anh chậm rãi đi tới ngồi cạnh cô.
" Sáng giờ em làm gì? " anh cất giọng hỏi.
" Ngủ " cô chớp chớp mắt để anh, sau đó trả lời.
Ngoài việc nằm dài trên giường ra thì cô biết làm gì nữa đâu.
" Anh đã ăn trưa chưa? " cô tiếp tục nói.
" Em đang quan tâm tôi sao? Hửm " tay anh vuốt ve đôi gò má của cô, và mặt hai người cũng sát với nhau.
" Làm gì có, thuận miệng hỏi thôi, anh đi tắm đi, hôi chết đi được " cô nhích người cách xa anh, vội vàng lãng qua chuyện khác.
Ai mà thèm quan tâm ông chú già như anh cơ chứ.
Diêu Đạt cười nhạt, sau đó anh cũng làm theo lời cô, Đông Hoa thấy anh đi thì mới nhẹ lòng một xíu, những hành động của anh khiến trái tim cô không ngừng rạo rực, tại sao lại như thế?
Quan trọng là cô chưa từng có cảm giác như vậy với ai, chỉ có duy nhất mình Diêu Đạt thôi.
Đông Hoa đưa tay lên vỗ vỗ mặt để lấy lại tinh thần, làm sao cô có thể thích một người lớn tuổi như anh được đúng không?
Dưới nhà, Bảo Chiêu và Lê Thanh Hùng cũng đã tới, Bảo Chiêu đưa tay lên nhấn chuông, quản gia Phù nhanh chân chạy ra xem là ai tới.
" Hai vị tìm ai? " ông nhìn Bảo Chiêu và Thanh Hùng hỏi.
" Con tìm Đông Hoa ạ, tụi con là bạn học của cậu ấy " Bảo Chiêu cười đáp.
" Mời cô, cậu vào trong "
Quản gia Phù cũng đoán ra phần nào vì ông nhìn hai người trạc tuổi cô.
" Vâng cảm ơn bác " hai người đồng thanh nói.
Bảo Chiêu và Thanh Hùng đi theo quản gia Phù vào trong, cô chỉ biết Diêu gia nhưng tới lần nào, bây giờ được đặt chân vào đây quả thật rất đẹp.
Hai người ngồi đợi cô ở phòng khách, quản gia Phù thì lên phòng thông báo cho Đông Hoa.
Cốc....!cốc....!cốc
" Bác vào đi " giọng cô vang lên.
" Tiểu thư, có bạn cô đến thăm, bọn họ đang ở dưới phòng khách đợi cô "
" Vậy à, con xuống ngay "
trong đầu cô liền nghĩ ngay là Bảo Chiêu và Thanh Hùng vì trong lớp cô chỉ thân thiết với hai người đó thôi.
Đông Hoa nghe vậy thì vui mừng, cô có bạn chơi rồi, cả buổi cô ở nhà buồn sắp chết rồi đây này, cô lập tức đứng lên định đi xuống với bạn mình, thì giọng nói của anh truyền tới.
" Đi đâu? "
" Là Bảo Chiêu tới nên em đi xuống chơi với cậu ấy " cô hớn hở nói.
Diêu Đạt không nói không rằng anh bước tới bế cô lên, Đông Hoa giật mình, mở to mắt nhìn anh, gì vậy? Anh định làm trò gì đây?
" Anh...!anh làm gì vậy? Thả em xuống " cô nhỏ giọng nói với anh.
" Muốn trật chân lần nữa sao? " anh nhướng mày nói.
Diêu Đạt nói xong thì bế cô đi, Đông Hoa thấy anh nói cũng có lý, cô chân chỉ mới bớt đau xíu thôi, nhỡ đâu bị nữa thì tiêu đời.
Lê Thanh Hùng thấy anh đang bế cô trên tay thì lòng hắn lại nổi cơn ghen, hắn thật không thích cô thân mật với anh chút nào.
Diêu Đạt đặt cô ngồi xuống ghế, anh không định rời đi mà ngồi lại kế bên cô, ban đầu anh chỉ muốn đưa cô đến chỗ bạn mình nhưng bởi vì thấy sự góp mặt của Lê Thanh Hùng nên anh mới quyết định ở lại.
" Cậu đã đỡ đau chưa? " Bảo Châu cất giọng hỏi.
" Tớ không sao cả, chỉ bị sưng chút thôi "
" Tôi có mua ít trái cây cho cậu này " Lê Thanh Hùng nói.
Hắn đẩy túi trái cây qua trước mặt cô, Đông Hoa thấy vậy liền cầm một quả táo, tay chùi chùi vài cái rồi đưa lên miệng ăn.
Lê Thanh Hùng nhìn cô mỉm cười.
Diêu Đạt liếc mắt nhìn cô, anh thẳng tay giựt lấy quả táo trên tay cô, nét mặt không vui hiện ra, anh cực kỳ ghét cô nhận đồ của người khác vậy mà cô lại làm trái ý anh.
" Quản gia mang đi " anh ra hiệu cho quản gia Phù.
" Vâng thiếu gia "
Quản gia Phù hiểu ý anh nên đã mang thẳng vào bếp và cũng không thương tiếc gì mà vứt đi, ông sống ở đây khá lâu chỉ cần nhìn thôi đã biết anh muốn gì.
" Chú không thấy cậu ấy đang ăn à " hắn lên tiếng phản bác.
" Nhà tôi không thiếu những thứ này " anh đưa ánh mắt sắc như dao nhìn hắn, giọng nói cũng lạnh đi đôi phần.
Đông Hoa và Bảo Chiêu chỉ biết ngồi nhìn hai người đang nhìn nhau tóe lửa, Bảo Chiêu thấy tình hình không ổn nên đã khều khều tay Đông Hoa nhắc nhở.
" Không sao, lát nữa tớ ăn, cảm ơn cậu nhé " Đông Hoa lên tiếng phá vở bầu không khí ngột ngạt kia.
" Được "
Lê Thanh Hùng bây giờ càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, nhưng dù sao thì hắn cũng phải đấu với anh bằng mọi giá.
" Quản gia tiễn khách " anh trầm ngâm một hồi lâu thì tiếp tục lên tiếng.
Lời nói của anh phát ra đã khiến Bảo Chiêu và Thanh Hùng bất ngờ, ngay cả cô cũng vậy, Đông Hoa cau mày khó chịu, hai người là bạn cô mà tại sao anh lại đuổi bọn họ.
" Gì chứ, bạn em chỉ mới tới thôi, nếu anh bận thì có thể đi kia mà " cô hậm hực nói.
" À mà bọn tớ cũng có việc phải đi, chúng ta nói chuyện sau nhé " Bảo Chiêu cười cười để cô.
" Nhưng mà....!"
Làm sao Bảo Chiêu có thể ở lại chơi khi sắc mặt của chủ nhà tệ thế kia, cô nghĩ là nên về thì hơn, chứ thấy Diêu Đạt và Thanh Hùng cứ như nước với lửa thì còn gì mà vui nữa.
Bảo Chiêu nói vài câu với Đông Hoa thì kéo Lê Thanh Hùng đi, mặc dù hắn không muốn nhưng vẫn chập nhận.
Lúc này Đông Hoa vô cùng tức giận với thái độ của anh, dù sao Bảo Chiêu và Thanh Hùng cũng là khách, vậy mà anh lại chẳng nể nang gì mà mở miệng đuổi người như thế, anh làm như vậy thì chẳng khác gì không tôn trọng luôn cả cô..