Lục Tiên

quyển 3 chương 208: quỷ lang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng gầm gừ vang lên, đám người Lăng Tiêu Tông tất cả đều kinh hãi khi thấy con quái vật kia đột nhiên nhảy ra tấn công Vĩnh Nghiệp đang dẫn đầu cả nhóm, lập tức mọi người đều quát lên một tiếng rồi động thủ cứu người.

Trong năm người thì Tôn Hữu và Chung Thanh Lộ ít trải qua kịch đấu cùng các tình huống nguy hiểm nhất, thế nên phản ứng của hai người cũng là chậm nhất, nhưng dù sao thì hai người bọn họ cũng là đệ tử của danh môn đại phái, trong nháy mắt liền rút ra pháp bảo của mình, vừa định xuất thủ thì trước người họ đã có một thân ảnh loé lên, đúng là Cam Trạch đang đứng chắn trước hai người, nhanh chóng vượt lên trước một bước rồi vung tay lên.

Đúng lúc này bên cạnh Cam Trạch chỉ nghe một tiếng “Hây dô” rít gào sắc nhọn, liền theo đó là một hoả cầu mạnh mẽ bắn tới động tác rõ ràng còn nhanh hơn hắn một chút. Thân thể Cam Trạch có chút khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhịn không được liền nhìn về phía sau thì phát hiện ra chủ nhân của khối hoả cầu kia đúng là của Thẩm Thạch kích phát. Mà Chung Thanh Trúc là người cuối cùng trong năm người có phản ứng, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì cách cứu người của mỗi người khác nhau rất nhiều, gương mặt nàng lạnh lùng trong trẻo, ánh mắt sắc lạnh quét qua xung quanh, nàng không tiến tới mà là lui lại vài bước nhích gần đến Thẩm Thạch như muốn phòng ngự không để cho Thẩm Thạch bên cạnh bị nguy hiểm, Chung Thanh Trúc chẳng có ý tứ xông lên trước cứu Vĩnh Nghiệp.

Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, trong nháy mắt quái vật kia đã lao tới Vĩnh Nghiệp, sau lúc kinh ngạc ban đầu, trong đám đệ tử Lăng Tiêu Tông thì người có phản ứng nhanh nhất đúng là là người phóng ra hoả cầu, “Phịch” một tiếng mạnh mẽ đánh vào trên lưng hắc ảnh bám đầy tuyết.

Lập tức một tiếng rống đau đớn của con quái vật kia vang lên, liền đó là công kích liên tu bất tận của Cam Trạch, Tôn Hữu, Chung Thanh Lộ, quái vật đó chỉ chống đỡ được hai đòn rồi ngăn cản không, nó gào lên hai tiếng rồi lảo đảo ngã xuống.

Thân ảnh của Vĩnh Nghiệp lại một lần nữa lộ ra từ trên mặt tuyết, sau khi quái vật bị bức lui mọi người nhanh chóng tiến lên thì thấy Vĩnh Nghiệp đã có thể tự mình đứng dậy, lắc lắc cổ, nói: “Đa ta chư vị, tiểu tăng không sao.”

Mọi người thấy y quả thực không có bị thương gì mới thở dài một hơi, trước mắt mọi người là con quái vật nằm trên tuyết đã bị mọi người liên thủ công kích chống đỡ không nổi cuối cùng bị Tôn Hữu dùng Xuyên Vân Tiễn đâm thủng ngực mà chết, không lâu sau máu tươi nhuộm hồng cả một mảnh tuyết trắng.

Cả đám lập tức vây quanh, chỉ thấy con quái vật này không nhỏ, nó cao hơn nửa người, từ đầu tới đuôi dài cũng sáu bảy thước, răng nanh nhọn hoắc, rất giống hồ ly, nhưng chiến lực vừa rồi hẳn là yêu thú có cấp bậc không cao.

Vĩnh Nghiệp cẩn thận xem xét một chút, nói: “Đây là Tuyết Sơn Hắc Hồ, yêu thú cấp hai.”

Đám người Thẩm Thạch khẽ gật đầu, nếu như chỉ là một đầu yêu thú cấp hai đánh lén Vĩnh Nghiệp nếu dùng đạo hạnh của y thì không chừng một người cũng ứng phó được, huống chi ở đây nhiều người cùng liên thủ như vậy, xem như con Tuyết Sơn Hắc Hồ này xui xẻo thôi.

Tuy là không ai bị thương bởi công kích của Tuyết Sơn Hắc Hồ nhưng mà Vĩnh Nghiệp lại vưa mới nói với mọi người là con đường này tương đối an toàn, khu vực này vẫn nằm ngoài Tuyết Long Sơn nên sẽ không có việc gì, vậy mà trong nháy mắt chính y lại té nhào xuống mặt đất tự làm xấu mình, điều này làm cho y có vài phần lúng túng. Sau khi xử lí con Tuyết Sơn Hắc Hồ kia đám đệ tử Lăng Tiêu Tông nhìn về phía Vĩnh Nghiệp với một tia hàm xúc cổ quái.

Yêu thú dù sao cũng là yêu thú, thú tính chiếm ngự con người nó, hung tàn, cường hãn khó có thể đoán định, tuy là lúc trước Vĩnh Nghiệp nói là nơi này sẽ rất ít yêu thú xuất hiện…cũng chỉ là miễn cưỡng nói cho qua chuyện. Sau đó mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước, đương nhiên lúc này lúc này mọi người đều cẩn thận hơn một chút, nhất là Vĩnh Nghiệp hoà thượng đi đầu không ngừng xem xét bốn phía, thoạt nhìn y đã cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng cả đoạn đường lúc sau hướng lên Tuyết Long Sơn cũng không có xuất hiện thêm điều gì nữa, Tuyết Sơn Hắc Hồ vừa rồi chỉ đơn giản là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Chung Thanh Trúc là người đi cuối cùng trong đội ngũ, ánh mắt của nàng trước sau vẫn lạnh nhạt nhưng bình tĩnh, một tia ôn nhu đột nhiên xẹt qua trên gương mặt nàng khi nàng nhìn Thẩm Thạch đang đi trước Cam Trạch.

Chỉ khi ánh mắt nàng rơi trên người nam tử kia thì ánh mắt lạnh lùng của nàng mới trở nên ôn nhu hơn, cho dù là khí lạnh hay gió tuyết của Tuyết Nguyên, tựa hồ chỉ cần bóng lưng ấy cũng có thể làm cho nàng ấm áp hơn vài phần.

Nhưng đúng lúc đó, Cam Trạch đi trước nàng bỗng nhiên dừng lại một lát, đợi Chung Thanh Trúc bước lên cùng sánh bước đi, sau đó lơ đãng mà nhẹ giọng hỏi một câu: “Chung sư muội, cảnh giới đạo hạnh của chúng ta là cao nhất, vì sao vừa rồi ta không thấy muội ra tay?”

Chung Thanh Trúc im lặng một lát, bình thản nói: “Chỉ là một đầu yêu thú cấp hai, nếu muội không ra tay thì Cam sư huynh cùng mấy vị sư huynh khác đối phó với nó cũng dư sức mà.”

Cam Trạch khoát khoát tay, mỉm cười nói: “Chung sư muội chớ có hiểu lầm, ta không có ý tứ gì trách muội cả. Chỉ là ta nghĩ muội có cảnh giới cao nhất đáng lẽ phải là người ra tay nhanh nhất, mà vừa rồi ta thấy muội giống như là phòng bị xung quanh, còn ta thì bị động tác thi triển pháp thuật kinh người của Thẩm sư đệ làm cho kinh ngạc, thật khiến cho người khác phải rửa mắt mà xem.

Đôi mắt của Chung Thanh Trúc sáng lên, nhìn về phía trước cách đó không xa có bóng lưng Thẩm Thạch, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia ôn nhu, nàng nói khẽ:

“Hắn… đã phải chịu thật nhiều đau khổ mới có được phản ứng như thế.”

Cam Trạch nghe xong hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Chung Thanh Trúc, y cũng thấy thần sắc của nàng lúc này không giống với mọi ngày, lông mày y nhíu lại, lập tức giãn ra, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt liền nhìn về phía trước thì Thẩm Thạch cũng xoay người lại nhìn Cam Trạch cùng Chung Thanh Trúc vẫy vẫy tay cười với hai người, ý bảo là hai người bọn họ đi nhanh hơn một chút.

Cam Trạch cười đáp lại một tiếng, bước chân nhanh hơn, đi đến bên cạnh Thẩm Thạch rồi cười nói cùng hắn, đoạn đường này xem ra thập phần thoải mái.

Bất tri bất giác mọi người đã vượt qua sườn dốc phủ đầy tuyết, hương lên phía trên mà đi tiếp, mà phía sau bọn hok con Tuyết Sơn Hắc Hồ xuất hiện ngoài ý muốn đã chết kia giờ đã hoá thành một chấm đen nhỏ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ở nơi sườn dốc tuyết dần phủ lên, không một bóng người, nơi đó dần dần an tĩnh lại, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn lên một đám hoa tuyết làm cho hoa tuyết bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống, bầu trời lúc này tựa hồ cũng trở nên âm u.

Phía sau màn tuyết trắng đột nhiên xuất hiện vài hắc ảnh chậm rãi đi tới thi thể của Tuyết Sơn Hắc Hồ, nơi đó trên mặt tuyết đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

“Ô…” Một hồi gào thét thê lương truyền đến từ trong gió tuyết lạnh lẽo, vài con yêu thú như là sói đói nhào tới điên cuồng cắn xé Tuyết Sơn Hắc Hồ làm cho huyết nhục văng tung toé, thi thể của Tuyết Sơn Hắc Hồ lập tức bị nghiền nát, trên mặt đất hiện ra một trận máu tanh cùng sự tàn bạo.

Đúng lúc này một con sói trong số đó đột nhiên hướng về phía sâu trong Tuyết Sơn, nơi đó đúng là hướng của đám người Thẩm Thạch đang đi mà tru lên một hồi.

Trong hai mắt của con sói đói không hề có huyết nhục đồng tử mà thay vào đó là hai luồng hoả diễm.

Hai luồng hoả diễm giống như Quỷ Hoả.

================

Bất ngờ yêu thú tấn công

Thanh Trúc đứng lặng tiếng lòng rõ ngay

Tiếp tục cất bước đâu hay

Một bầy sói đói chọn ngày ghé thăm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio