Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Vì em xứng đáng

Trái tim căng thẳng suốt những ngày tháng qua cuối cùng cũng triệt để thả lỏng, Lục Tri Kiều như trút được gánh nặng ngàn cân, nhưng cũng phát hiện, thì ra thẳng thắn sẽ không khiến bản thân mất đi cảm giác an toàn.

Cô ấy lòng vòng trong mê cung quá lâu, cũng không nhìn được đường để quay đầu, chỉ cứ thế ôm theo sợ hãi và thấp thỏm tiếp tục đi thẳng, không ngờ có thể thoát ra như thế.

Ở bên ngoài, là khoảng trời rộng lớn, ngập tràn hơi thở xa lạ.

Kinh nghiệm tình trường ít tới đáng thương không đủ để dạy Lục Tri Kiều phải xử lí quan hệ thân mật thế nào, cô ấy chỉ đâm xiên đâm vẹo như con ruồi mất đầu, sau khi ý thức được bản thân vô thức lún sâu, cũng không cảm nhận được vui vẻ cùng ngọt ngào, ngược lại, Lục Tri Kiều trở nên hoảng loạn, lo lắng, không biết làm gì vì mơ hồ của bản thân.

Cô ấy chưa học được cách thưởng thức rung động, đã ngã vào cạm bẫy dịu dàng của Kỳ Ngôn.

Người này có mặt ở khắp mọi nơi, lúc nào cũng suy nghĩ tới cảm xúc của cô ấy, lo lắng cho cô ấy mọi việc, khuấy đảo thần trí của cô ấy, cuối cùng Lục Tri Kiều không thể chịu đựng được, nên thẳng thắn. Nhưng cô ấy cũng không có cách nào đáp lại Kỳ Ngôn một cách bình đẳng, cho dù thẳng thắn với trái tim mình, cũng không thể vội vã bắt đầu một mối quan hệ.

Ngược lại với Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn bị niềm vui đột nhiên ập tới làm say sẩm, giống như ứng nghiệm với những lời cô thường nói với bản thân: Khi đặt hi vọng ở mức thấp nhất, niềm vui bất ngờ sẽ đến tìm bạn.

Tối nay không ôm theo bất cứ hi vọng nào.

Chỉ là chuyện ban ngày khiến tâm trạng Kỳ Ngôn cực kì tồi tệ, trong lòng khó chịu, nhìn thấy người mình thích liền không nhịn được, ôm theo suy nghĩ cho dù không nhận được câu trả lời cũng không cản trở tới việc bản thân nói lời thật lòng, nên đã nói ra.

Bất ngờ đến ngoài dự đoán.

Giống như một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, đập lên đầu khiến Kỳ Ngôn quay cuồng không tìm được phương hướng.

Kiều Kiều nói quan tâm cô? Nói thích cô? Cuối cùng...

Tỏ tình với cô như vậy sao?

Cảnh tượng đã tưởng tượng vô số lần trước mặt, cũng đã điên cuồng và vui vẻ, hơn nữa lúc này thật sự đã tới, nhưng Kỳ Ngôn không có tâm trạng kích động mừng vui, bản thân vẫn còn giữ lại lí trí, nghe Lục Tri Kiều nói tiếp những lời phía sau, vui vẻ ngập trong lòng hóa thành chua chát, trái tim đột nhiên vị véo đau một cái.

"Kiều Kiều."

"Ừm."

Âm thanh buồn bã từ sau gáy truyền tới.

Kỳ Ngôn khẽ vuốt ve lưng Lục Tri Kiều, lòng bàn tay bóp nhẹ, khẽ nói: "Chị không cần cho em gì cả, em chỉ cần chị đứng trước mặt em, đợi em ôm chị, yêu chị."

Ban đầu, Kỳ Ngôn mang theo suy nghĩ trêu đùa để đùa giỡn Lục Tri Kiều, cho cuộc sống thêm phần phong phú. Sau đó, cô đắm chìm vào trong, muốn theo đuổi, dần dần biến cuộc đuổi bắt này thành trò chơi, Lục Tri Kiều không còn nghi ngờ gì chính là boss cao cấp nhất trong cửa ải, bảo vệ nghiêm ngặt, khó mà tiến công. Rồi sau đó, cô phát hiện Lục Tri Kiều đã sớm gỡ bỏ lớp vỏ ngoài không hề kiên cố, lộ ra trái tim mềm mại bên trong, chỉ là bản thân không có cách nào tiếp cận.

Thứ đưa tay ra là có thể chạm vào, nhìn giống như chỉ cách một bước, thực tế lại rất xa xôi.

Có được một người đã rung động mà không biết, không hề khó, ngược lại điều khó nhất chính là giữ vững như lúc ban đầu. Người như Lục Tri Kiều, hễ đã yêu, là yêu hết lòng, nên không thể dễ dàng phụ lòng cô ấy.

Đối đãi với bảo bối, đương nhiên phải thận trọng, hứa hẹn còn chưa đủ, phải dùng thật nhiều thời gian để chứng minh.

Kỳ Ngôn hiểu.

Kiều Kiều cho cô ánh sáng khẳng định, cô sẽ không còn phải lần mò trong bóng tối như kẻ mù nữa. Nếu tình cảm không bình đẳng, vậy cô nguyện làm người trả giá nhiều hơn.

"Chị không làm được..." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng nói.

Đã nói tới bước này, cũng đã thẳng thắn, Lục Tri Kiều không còn muốn giấu giếm điều gì nữa, dứt khoát nói rõ với Kỳ Ngôn, ở lại hay ra đi đều do đối phương quyết định, nhân lúc bản thân còn chưa lún quá sâu. Giả sử sau khi Kỳ Ngôn cân nhắc xong, cảm thấy hai người không hợp, Lục Tri Kiều cũng có thể yên tâm tiếp nhận, tốt hơn tình trạng không rõ ràng như hiện tại, sợ làm chậm trễ người ta.

"Kỳ Ngôn, em nghe chị nói đã."

Lục Tri Kiều hít sâu một hơi, tách khỏi cái ôm của Kỳ Ngôn, nghiêm túc nhìn cô, nói ra từng câu từng chữ: "Hai chúng ta, cho dù là phương diện nào cũng không xứng, thứ quan trọng em muốn nhấn mạnh không phải là vật chất, mà là những thứ ngoài vật chất, những thứ không thể thấy được."

"Thật ra em và chị là hai kiểu người tương phản, có lẽ bây giờ em cảm thấy điểm nào của chị cũng tốt, nhưng ở chung lâu rồi, sẽ có một ngày em mệt mỏi. Chị rất vô vị, tất cả các mối quan hệ chị có thể xử lí chỉ giới hạn ở bạn bè, đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới, chị không thể mặc kệ bản thân hoàn toàn tin tưởng dựa dẫm vào một người, vì hễ mất đi tư cách tin tưởng dựa dẫm, cũng sẽ mất đi quyền chủ động."

"Em cũng biết chị là một người cuồng công việc, không sai, toàn bộ tâm trí của chị đều dành cho công việc, nó có thể đền đáp bình đẳng cho chị, cũng vì thế, nó có thể đền đáp lại chị, chị sẽ càng cố gắng, một vòng tuần hoàn lành mạnh."

"Bất kì sự vật nào cũng đều có hai mặt chính phản, một mối quan hệ không thể chỉ dựa vào một phía đơn phương bỏ ra thì có thể duy trì. Em tình nguyện ôm lấy chị, yêu chị, là chuyện của em, nhưng chị không thể ôm lấy em, không thể cho em tình yêu, là chuyện của chị, nhưng trong hai người, hễ có một người xử lí không tốt 'chuyện của bản thân', quan hệ sẽ sụp đổ."

"Hơn nữa, cuộc sống không chỉ có tình cảm mãnh liệt, bình thường và ổn định mới là mục đích vốn dĩ của nó."

Lục Tri Kiều đã một mình rất lâu rất lâu.

Đã sớm hiểu được, người có thể dựa vững nhất chỉ có bản thân, gần như là lí do khiến cô ấy chưa từng chịu thiệt trong các mối quan hệ. Đây là con dao hai lưỡi, có thể bảo vệ Lục Tri Kiều, cũng có thể làm cô ấy bị thương.

Nếu phải đánh cược với thứ tình cảm không hề nắm chắc, chẳng thà chân thực ở nguyên tại chỗ. Không có được, không mất đi, yên tĩnh ổn định cả một đời.

Tối nay thành thật với nhau.

Lục Tri Kiều nói rất nhiều, nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mà không hề kiêng kị, trước kia sẽ thấy xấu hổ, nhưng cô ấy để tâm Kỳ Ngôn, không thể không nói ra. Kỳ Ngôn tốt như thế, Lục Tri Kiều sao có thể nhẫn tâm để đối phương treo cổ lên cái cây là bản thân.

Nhưng rất nhanh, cô ấy trở nên vô tri vô giác, bản thân giống như đang tố cáo, đang van nài, trong sáng ngoài tối đều là oán thán.

Lục Tri Kiều co ngón tay lại, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nói ra những lời trong lòng cũng không khiến bản thân thả lỏng, ngược lại càng thêm căng thẳng. Cô ấy giả vờ bình tĩnh nhìn vào mắt Kỳ Ngôn, nhịp tim đập như trống rền.

"Nhưng chị thích em."

Một câu nói, dễ dàng xô đổ tất cả.

Lục Tri Kiều cứng người.

"Kiều Kiều..." Kỳ Ngôn nắm lấy hai tay Lục Tri Kiều, cong khóe môi lên, "Sự tồn tại của chị, niềm yêu thích của chị, chính là niềm vui lớn nhất dành cho em."

"Tình cảm cần lí trí, nhưng đừng dùng quá nhiều lí trí, nó không phải như đề Toán, cũng không phải phân tích thị trường, cứ đi theo trái tim mình là được."

Đôi mi dài của Lục Tri Kiều rung lên, nốt ruồi lệ nơi đáy mắt sinh động, giống như bất kì lúc nào cũng có thể rơi xuống, cô ấy lí nhí nói: "Chị không làm được... chị chưa chuẩn bị xong... chị không làm được..."

Tuy là nói như thế, nhưng trái tim đã thả lỏng.

"Không sao." Kỳ Ngôn dịu dàng cười lên, nghiêng người ôm lấy Lục Tri Kiều, "Chị ở bên em là được rồi, giống như bây giờ, em đã rất thỏa mãn."

Chuyện tình cảm không thể vội, đặc biệt là bảo bối giống như Lục Tri Kiều, nhất cử nhất động, mỗi câu nói mỗi hành động, phải nắm bắt rõ ràng. Chí ít hôm nay Kỳ Ngôn đã nhìn thấy hi vọng, vấn đề còn lại chỉ là thời gian.

Sẽ có một ngày, hai người sẽ triệt để thuộc về nhau.

Lục Tri Kiều mềm nhũn trong lòng Kỳ Ngôn, vô thức quấn lên eo, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, vân vê sợi tóc rũ xuống eo của người kia, hít hít, vùi mặt vào hõm vai Kỳ Ngôn, buồn bã đáp một tiếng được.

Ánh đèn trăng khuyết tối tăm, không khí ám muội lan tràn trong ánh sáng mông lung.

"Kiều Kiều."

"Ừm?"

"Hôm nay chị rất ngầu."

"Gì cơ?"

"Lúc chị nói đỡ giúp em." Kỳ Ngôn nghiêng đầu, cọ mặt lên tai Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều co hai vai lại, khẽ nói: "Chị không muốn người khác bắt nạt em. Hơn nữa... trước kia em cũng từng bảo vệ chị."

"Vì chị xứng đáng."

Nụ hôn dịu dàng rơi lên mái tóc.

Ở sau vai, nơi Kỳ Ngôn không nhìn thấy, Lục Tri Kiều đỏ mặt, vành tai cũng bị sờ tới nóng bỏng, mím môi không lên tiếng.

Ngồi tới gần mười giờ, Lục Tri Kiều về nhà, trước khi đi Kỳ Ngôn tặng cô ấy một món đồ chơi nhỏ.

Suýt chút nữa bị nhổ trụi tóc!

Kỳ Ngôn tắm rửa, dọn dẹp qua một chút, vào phòng sách, bật đèn, lấy chứng nhận sư phạm trong ngăn kéo ra, cầm trong tay tỉ mỉ quan sát.

Bìa da màu nâu đỏ, to bằng lòng bàn tay.

Năm đó thi chứng chỉ này, trong lòng cô mang theo nhiệt huyết bừng bừng, bỏ ra toàn bộ tâm huyết của bản thân. Khoảnh khắc đầu tiên khi lấy được chứng chỉ, cô liền vui vẻ chia sẻ với người thầy của bản thân, tưởng rằng có thể đi mãi trên con đường này.

Thời gian sẽ chuyển động, con người cũng sẽ thay đổi. Thứ đè chết lạc đà không phải là cọng rơm cuối cùng.

Đồng nghiệp xung quanh cũng có rất nhiều năng lượng tiêu cực, cũng đang kiên trì, vì giáo viên có biên chế, ổn định, mặt mũi, cũng là nghề nghiệp vinh quang trong mắt rất nhiều phụ huynh truyền thống, huống hồ rất nhiều người không có lựa chọn. Cũng có người từ đầu tới cuối đều hết mình, đó là anh hùng.

Cô đã không còn nhiệt tình, không làm nổi anh hùng.

Nhưng muốn từ chức cũng không dễ như thế, bây giờ chưa tới mức không thể nhẫn nhịn, cảm giác trách nhiệm khiến Kỳ Ngôn không thể dứt khoát rời đi. Ít nhất đợi tới khi khóa học sinh này tốt nghiệp, tận mắt nhìn thấy Nữu Nữu tốt nghiệp.

Nhẫn nhịn thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa.

Kỳ Ngôn nặng nề thở ra một hơi, đặt chứng chỉ vào trong ngăn kéo, tắt đèn.

Trời mưa âm u kéo dài suốt cả một tuần lễ, cuối cùng mây mù trên bầu trời Giang Thành cũng bị gió thổi tan, chào đón ánh nắng ấm áp đã lâu không gặp, nhiệt độ cũng tăng lên cao.

Vừa sáng sớm, Lục Tri Kiều đã từ nơi khác quay về, vội tới công ty như ngựa không ngừng cưỡi, họp hành suốt cả buổi sáng, ngoài phòng ban của bản thân, còn có cuộc họp lãnh đạo cấp cao. Vì gần đây Thư Mẫn Hy không có mặt, việc lớn việc nhỏ trong công ty đều giao lại cho Lục Tri Kiều, vốn dĩ đã bận, lúc này càng vô cùng cực nhọc.

Người sáng mắt có thể nhìn ra, bên trên có ý muốn cất nhắc Lục Tri Kiều, từ năm ngoái bắt đầu đã manh nha, năm nay cũng tìm được lí do, chỉ là không biết bao giờ thì thăng chức.

Mấy vị giám đốc bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng sau lưng sóng cuộn sục sôi, nhân viên bên dưới cũng lặng lẽ tám chuyện.

"Lần này thật sự là 'ba người phụ nữ một sân khấu' rồi."

"Ý gì thế?"

"Chủ tịch hội đồng quản trị, tổng giám đốc Thư, giám đốc Kiều, từ trên xuống dưới, vô cùng chỉnh tề, đáng tiếc là quản lí Trì từ chức rồi, nếu cô ấy còn ở đây, chính là 'chuỗi ngọc bốn sao'."

"A ha ha ha..."

"À, nghe nói quản lí Trì bị giám đốc Lục ép rời đi."

"Hả?"

"Quản lí Trì có thai, vừa nói với giám đốc Lục, không tới nửa tháng thì từ chức, từ chức không hề cam tâm tình nguyện, không phải là bị ép thì là gì. Pháp luật quy định không thể ép phụ nữ mang thai từ chức, nên để người ta chủ động từ chức, ôi."

"Nói bậy nào, tôi ở phòng Marketing đây, khoảng thời gian đó chính mắt nhìn thấy quản lí Trì ngày ngày vào nhà vệ sinh nôn, hơn nữa thường xuyên không tìm thấy người có mặt ở văn phòng, đều là trợ lí làm việc thay cô ấy, hỏi ra thì luôn nói là quản lí Trì không thoải mái, hoặc là đã xin nghỉ, ai mà chịu cho nổi."

"Sao tôi lại nghe được phiên bản quản lí Trì cố ý dùng thủ đoạn với giám đốc Lục nhỉ?"

"Ha ha ha, hai người dứt khoát cải biên thành kịch bản đi."

Vừa tới thời gian nghỉ trưa, nhóm bát quái nặc danh liền nói chuyện tới hăng say.

Chân trước Lục Tri Kiều về tới văn phòng, chân sau liền nhận được điện thoại của Thư Mẫn Hy, bảo cô ấy tới nhà hàng Nhật gần công ty, nói mời Lục Tri Kiều ăn cơm.

Bị nhiệm vụ công việc nặng nề áp bức tới mệt mỏi, may mắn lúc này cấp trên về rồi, Lục Tri Kiều biết cuối cùng bản thân có thể thở hắt ra một hơi, liền nhanh chóng đáp ứng, bàn giao đôi câu với trợ lí, dọn dẹp qua rồi tới đó.

Nhà hàng cách công ty không xa, đi bộ mất năm sáu phút đồng hồ.

Thư Mẫn Hy đặt phòng ăn, đồ ăn đã lên bàn đầy đủ, khi Lục Tri Kiều tới, Thư Mẫn Hy đang cầm chén uống rượu một mình. Không biết đã uống bao nhiêu rượu, hai má ửng đỏ, ánh mắt phiêu du lại mơ màng.

"Tới rồi à." Thư Mẫn Hy cười cười với Lục Tri Kiều, "Ngồi đi."

Lục Tri Kiều ngồi xuống đối diện, nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Cô Saki đâu ạ?"

"Cút về Nhật Bản rồi."

"..."

Xem ra, bữa cơm này không thích hợp bàn tới vấn đề riêng tư.

Lục Tri Kiều cúi đầu không nói, rót trà trên bàn uống một ngụm, ăn Tempura mà bản thân có thể ăn được. Thư Mẫn Hy lặng lẽ nhìn Lục Tri Kiều, hỏi: "Bọn họ không làm khó em chứ?"

"Không." Cô ấy lắc đầu.

Chưa lên chức cao mà đã dụng quyền, khó tránh việc có người không phục, có thể bò tới chức vụ giám đốc, nào có ai là đèn dầu cạn. Trong một đám già nua, duy chỉ có Lục Tri Kiều là nữ, nhưng Lục Tri Kiều không sợ.

Chỉ là rất mệt.

Sắp không chống đỡ được nữa.

Lục Tri Kiều ngẩng mặt, hé miệng, muốn hỏi liệu chuyện bên phía Thư Mẫn Hy xử lí xong có thể quay về hay không. Người kia giống như nhìn thấy suy nghĩ của cô ấy, bất đắc dĩ thở dài: "Còn chưa xong, không rời được người, giao cho ai cũng không yên tâm."

"..."

Chủ tịch lại bị bệnh rồi.

Nhiều năm qua vẫn luôn là Thư Mẫn Hy đích thân chăm sóc, Lục Tri Kiều không hiểu ở chỗ, hai người không thân không thích, tại sao tình cảm lại sâu đậm như thế, đã vượt quá tình bạn, thậm chí tới phạm vi tình yêu, thậm chí càng giống tình thân.

Mỗi người đều có một câu chuyện.

"Kiên trì thêm một thời gian nữa, nhiều nhất là nửa tháng." Thư Mẫn Hy hổ thẹn nói.

Lục Tri Kiều an ủi cười cười: "Không sao, chị cứ yên tâm đi đi, ở công ty em có thể ứng phó được."

Nửa câu sau, Thư Mẫn Hy không nói ra.

Nhiều nhất là nửa tháng, người có thể tốt lên, sẽ tốt, người không thể tốt lên, liền sẽ gặp nhau ở đám tang. Lúc đó, bộ máy lãnh đạo cấp cao sẽ trải qua một phen thay máu.

Lục Tri Kiều gần như ăn hết Tempura, cảm giác gần no, nhưng không động tới những thứ khác, dường như không nể mặt, liền ăn mỗi thứ một ít. Hai người không nói chuyện, sợ vừa lên tiếng lại là những thứ nặng nề, khiến người ta không vui.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio