Lương Sư Như Thử Đa Kiều

chương 10: tôi sợ hãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Là tay ai ấm áp như vậy? Nắm tay tôi dẫn qua một địa ngục máu chảy, ra khỏi vùng sa mạc hoang vu.

Là đôi mắt ai nhìn xinh đẹp như thế? Mắt phượng, giống một mảnh trăng non cong, đen như thế, sáng như thế

Tôi vươn tay chạm vào gương mặt tươi cười phía sau sương mù, người nọ lại lặng yên bay bay ra xa, tôi vội vàng đuổi theo hắn, người nọ nhẹ nhàng bạch y tung bay, vươn một bàn tay cười hoà nhã với tôi, đẹp như tiên giáng trần. Tôi liều mạng đuổi theo về phía trước, hắn giống như trăng trong nước hoa trong gương, bất luận tôi đuổi theo thế nào cũng không đụng tới được. Bỗng nhiên một trận gió to thổi qua, tôi trơ mắt nhìn thân ảnh hắn ở trước mặt tôi bị gió to thổi tán đi dần dần, gấp đến độ hé miệng hô to:

“. . . . . . Sư. . . . . . phụ. . . . . .”

Thân thể nặng nề chìm xuống, tôi bị cảnh trong mơ làm cho tỉnh lại, vẫn chưa hết hoảng hồn muốn gọi tên Lâu Tập Nguyệt, trong cổ họng giống như bị nhét một bông lửa tắc nghẹn, há miệng thở dốc nói không ra một tiếng.

Tôi giật giật môi khô khốc, ý thức từ từ quay về thân thể. Mờ mờ ảo ảo, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh.

Một giọng nam trong trẻo mang theo cơn giận cách đó không xa la lớn: “Cô ta nhất định là có người sai khiến! Không phải vậy cô ta làm sao biết đường đi lên Cô Tuyết Phong? !” Lời nói cậu ta vừa nói, một giọng nữ lạnh lùng nhưng trong trẻo nói tiếp: “Là ta nói cho cô ấy”. Ngay khoảng khắc ấy, bốn phía đều tĩnh lặng. Qua hồi lâu, tiếng nói người đàn ông ôn hoà vang lên: “Hồng Diệp tiền bối, người vì sao phải. . . . . .” Bà ta nói tiếp: “Không vì cái gì. Ngươi cứ ăn ngay nói thật với lão đầu Thanh Viễn, không cần băn khoăn.”

Nghe đến đó, tôi dần dần tỉnh táo lại. Thì ra tôi còn chưa chết, được cứu trở về gian phòng nhỏ của Hồng Diệp. Bỗng nhiên, một ý niệm trong đầu hiện lên trong não, tôi hoảng sợ nắm chặt hai tay, rỗng tuếch, cái gì cũng không có. Tức thời doạ tôi ra một thân mồ hôi lạnh, liều lĩnh chống đỡ mí mắt nặng nề muốn ngồi xuống.

“Nàng tỉnh!”

Một tiếng nói mang theo chút vui mừng truyền tới. Tiếp theo, vài tiếng bước chân tới gần. Có người đè lại bả vai của tôi “Đường cô nương, cô đừng vội ngồi dậy, trước nằm cho khoẻ.” Người này vừa nói xong, một tiếng nói khác không hài lòng quát lên: “Nhị sư huynh, huynh còn khách khí với cô ta làm gì?? Là cô ta làm hại không có Tam Sinh hoa! Nếu cô ta tỉnh, chúng ta mau đưa cô ta về núi Tử Thần, để cho trưởng môn cùng các trưởng lão xử phạt cô ta!” Nói còn chưa dứt lời, một bàn tay to bỗng nhiên nắm chặt cổ tay tôi, ra sức kéo nửa người tôi ra khỏi giường.

“Thường Dữ, không được vô lễ! Buông Đường cô nương ra.”

Hai mắt tôi chỉ nhìn qua khe hở thấy một người, mơ mơ hồ hồ thấy Tô Mạc Phi hé ra gương mặt khiển trách giữ chặt tay của Thường Dữ. Thường Dữ động tác ngừng lại, nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn anh ta, trong nháy mắt tức giận bốc lên đỏ vành mắt: “Nhị sư huynh, huynh tới bây giờ còn giúp yêu nữ này!” Nói xong giận hờn buông cổ tay tôi ra.

Tôi “bịch” một tiếng đập ngã về giường, dưới thân bị đá cắt vào lưng sinh đau, ngay cả xương cốt giống như bị đập nát từng cái. Tô Mạc Phi răn dạy Thường Dữ một câu, sau cúi người đến bên cạnh tôi hỏi: “Đường cô nương, cô không sao chứ?” Tôi ngơ ngác nhìn mặt anh, vẫn như trước mơ mơ hồ hồ thấy không rõ ngũ quan anh ta, chỉ nghe thấy anh ta hỏi ân cần. Tôi mấp máy môi, từng chữ đứt quãng ”Tam, Sinh hoa, đâu?”

Vẻ mặt Tô Mạc Phi bỗng nhiên cứng đờ. Thường Dữ bên cạnh nổi giận đùng đùng quay lại đây, chỉa vào người tôi rống lớn: “Đều tại cô, Tam Sinh hoa mới có thể rơi vào vách núi. Cô chế giễu mới hỏi ngược lại chứ gì!”

Tim tôi ngừng lại, toàn thân lạnh lẽo: “Rớt? Tôi rõ ràng nắm được . . . . . Không, không có khả năng, nhất định là các người cất hoa đi đâu rồi!” Tôi lắc lắc đầu, như choáng váng nghe những lời vô nghĩa. Tô Mạc Phi nhìn thấy tôi, trong mắt không biết lóe lên thần sắc gì, cân nhắc mới trả lời tôi: “Đường cô nương, lúc ấy tại hạ chỉ tới kịp nắm lấy tay cô, đóa Tam Sinh hoa đó. . . Đường cô nương!” Tôi trở mình muốn ra khỏi giường, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — tôi muốn đi tìm về! Tìm Tam Sinh hoa về! !

Hành động này của tôi khiến Tô Mạc Phi sợ hãi kêu một tiếng, chặn ngang ôm vai dùng sức kéo tôi quay về giường “Đường cô nương, cô ngàn vạn lần đừng lộn xộn!” Tôi làm sao còn có thể nghe lời anh ta nói, miệng nức nở, liều mạng dùng hết sức lực tránh thoát khỏi gông cùm từ anh ta.

Đúng lúc này, Hồng Diệp trầm tĩnh nhìn cảnh tình thế này, mới mở miệng nói: “Ngươi trúng độc, còn muốn sống sót nhìn thấy người kia, thì ngoan ngoãn nằm xuống.” Tiếng nói trong trẻo song lành lạnh như tuyết, nhưng rơi vào tai tôi như sấm sét giữa trời quang.

Tôi bỗng chốc cứng đờ toàn thân.

Thảo nào, khó trách vì sao tôi cảm thấy nội lực cả người đều không còn, hơn nữa, tôi cứng ngắc chuyển động con mắt, thế giới trước mặt tôi tựa như bao phủ bởi tầng sương mù, bất kể tôi chớp mắt lại chớp mắt thế nào cũng không thấy rõ ràng sự vật.

Tô Mạc Phi thấy tôi im lặng, vội vàng đứng dậy đi đến bên người Hồng Diệp, ôm quyền cúi người thật sâu nói: “Cầu tiền bối ra tay tương trợ.” Hồng Diệp có hàm ý sau xa liếc mắt nhìn anh ta “Độc Tam Sinh hoa, ta giải không được, ta chỉ có thể nổ lực áp chế. Sau ba ngày, mắt của nàng sẽ mù”. Tô Mạc Phi nghe thấy thấy, hình như còn sốt ruột hơn cả tôi, truy hỏi: “Xin tiền bối chỉ điểm, làm sao mới có thể giải. . .”

“Ta sẽ không nói đâu.” Hồng Diệp lạnh giọng nói tiếp, cuối cùng, tầm mắt liếc về phía tôi cùng Tô Mạc Phi quét hai ba vòng, tươi cười quỷ dị nói: “Trừ phi, cô ta là người trong lòng Tiểu Mạc.”

Kế tiếp, trong phòng rối loạn, gà bay chó sủa. Tô Mạc Phi hình như nói câu gì đó, sau đó Thường Dữ tức giận la to, cộng dậm chân, muốn đá tung nóc nhà, chọc thủng nền nhà. Nhưng những này đó, tôi đều không nghe không để ý. Tôi nhắm mắt lại, xâm chiếm cả đầu óc tôi đều là Lâu Tập Nguyệt, chỉ có Lâu Tập Nguyệt –

Một người mắt bị mù, đồ đệ không có võ công, Lâu Tập Nguyệt còn cần tới không?

Tô Mạc Phi nắm ngựa đi bộ ở phía trước, tôi ngồi thẳng trên lưng ngựa, lặng lẽ nhìn anh. Sau một hồi, không chịu đựng được, tôi mở miệng xoá tan im lặng: “Tô công tử, khi đó muội cố ý lừa gạt công tử. Vì phải theo nhóm người đi hái Tam Sinh hoa” Tô Mạc Phi bước chân hơi chậm lại, sau đó đáp lời: “Tại hạ đã biết.” Tôi nói: “Vậy công tử còn muốn đưa muội đi tìm vị thần y kia làm cái gì? Công tử theo cùng bọn Thường Dữ quay về Tử Thần phái đi.”

Tô Mạc Phi đầu cũng không quay lại, chỉ đáp lời tôi: “Chưởng môn từ nhỏ dạy đệ tử, phải có lòng thương xót, mặc dù đối phương vạn ác chi đồ tay đầu máu tanh, cũng phải để hắn có cơ hội quay đầu làm người. Huống chi, tại hạ biết Đường cô nương rõ ràng không phải người xấu, tất nhiên không thể làm tổn hại gì đến cô.”

Tôi nghe xong lời anh ta, hơi giật mình, một lát sau, cong môi cười: “Công tử cảm thấy được muội không phải người xấu, vì muội hái xuống Tam Sinh hoa được phải không??” Trên tay nếu dính máu tanh, đoá Tam Sinh hoa từ lúc tôi chạm vào đã héo rũ.

Tô Mạc Phi không biết có nghe rõ hay không. Lúc này, tôi bỗng nhiên lại nói: “Tô công tử, muội hơi khát nước.” Tô Mạc Phi dừng lại, lấy ra túi nước đưa cho tôi, không ngờ tôi vừa chạm túi nước trơn trợt xuống rơi trên mặt đất. Nước trong túi chảy ra, không còn một giọt.

Tôi áy náy nhìn nước đọng trên đất, nói: “Xin lỗi, mắt muội nhìn không rõ lắm.” Tô Mạc Phi xoay người nhặt lên túi nước, vẫn dịu dàng cười nói với tôi: “Là tại hạ không cẩn thận.” Anh ta trông về phía xa liếc mắt một cái về phía trước, quay đầu bảo với tôi “Tại hạ đi về phía trước lấy nước, Đường cô nương xin hãy chờ một lát.” Tôi gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy bóng dáng cao ngất biến mất trong tầm mắt của tôi, tôi cuống quít xoay người xuống ngựa, chạy sâu vào trong cánh rừng. Dây leo cùng nhánh cây ven đường quấn lấy quần áo tôi, tôi cũng không dám trì hoãn bước chân. Tôi không cần cùng anh ta đi tìm vị thần y kia. Nếu anh ta biết tôi chính là đồ đệ của Lâu Tập Nguyệt; tôi không dám cam đoan anh ta sẽ không báo lại chưởng môn Tử Thần phái. Nghe cô kia nói, hình như Lâu Tập Nguyệt cùng Tử Thần phái có chút liên quan, bọn họ sẽ đối phó với tôi thế nào?? Bọn họ có thể tố giác Lâu Tập Nguyệt, uy hiếp Lâu Tập Nguyệt?

Tôi điên khùng hai chân chạy liên tục về phía trước. Tôi sợ chết, càng sợ Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy tôi chết. Trong lòng có một giọng nói không ngừng nói cho tôi biết, Lâu Tập Nguyệt sẽ không chịu ai uy hiếp, cho nên hắn sẽ thờ ơ nhìn thấy tôi chết.

Ý niệm này trong đầu, tra tấn tôi gần như muốn điên rồi.

“A!”

Dưới chân bỗng nhiên đau nhức, đau khiến tôi gục trên mặt đất, run rẩy quay đầu nhìn lại. Một bẫy sắt bắt thú kẹp lấy mắt cá chân tôi, xé rách quần áo lẫn da thịt, máu tươi đầm đìa.

Đúng lúc này, tiếng Tô Mạc Phi hô hoán lo lắng bay tới bên tai tôi. Tôi mạnh mẽ che miệng mình lại, đau khiến nước mắt tôi chảy ròng ròng cổ họng cũng không phát ra một tiếng. Mãi đến khi tiếng gọi của anh dần dần đi xa, tôi mới buông ra tay, hai tay dùng sức để thoát khỏi bẫy thú, nhưng bẫy thú bằng sắt vô cùng rắn chắc, bỗng nhiên nhớ ra tôi đã là người không có võ công, đừng nói là bẫy thú, ngay cả cây côn gỗ tôi cũng không thể bẻ gãy

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Dần dần, tôi không còn sức để gở nó ra nữa. Tôi ngồi dưới đất, đưa mắt nhìn rừng cây rậm rạp chung quang, ngẩng đầu, nhìn khoảng không giữa các ngọn cây, hé ra trời xanh thẳm. Bầu trời trong xanh. Tôi mở to hai mắt, gần như tham lam hấp thụ lấy ánh sáng rực rỡ đó, nhưng tầng sương phù bao phủ trước mắt tôi càng ngày càng đậm. Tôi trơ mắt nhìn màu lam ở trước mắt tôi, sắc màu trước mắt đó, dần dần biến thành đen tối.

Vết thương trên chân còn đang chảy máu, đối người đã không còn cảm giác đau. Hoá ra Hồng Diệp nói thật, hôm nay là ngày thứ ba, tôi không còn nhìn thấy gì nữa rồi

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, là mùi cơm cháo thơm nồng đánh thức tôi tỉnh lại.

Tôi nằm ở trên giường, mở to mắt, một mảnh tối om. Bên tai có tiếng người ngạc nhiên mừng rỡ “Ông ơi, cô nương kia tỉnh rồi”. Sau đó một bàn tay thô ráp đặt lên trán tôi “Hình như cũng hạ sốt rồi.” Một tiếng người thô khàn giọng vang lên, hỏi nói: “Cô nương, cô vì sao một mình vào rừng. Nếu không phải lão Trương nhà ta đi xem bẫy thú, cô chẳng còn mạng mà về.”

Bà nói xong, dừng hồi lâu, thấy tôi không có lên tiếng, lôi bàn tay bà kia ra khỏi trán tôi. Hai người ra ngoài phòng nói nhỏ to một lát, có người lại tới, lần này trong lời nói hàm chứa ý cẩn thận hỏi tôi: “Cô nương, cô tên gì?” Tôi nói từng tiếng trả lời “Đường Tự.” Y hỏi lại tôi: “Nhà cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô về.”

Hô hấp của tôi bị kiềm hãm lại.

. . . . . .”Tiểu Tự, nơi này về sau cũng là nhà của ngươi.”

Tôi lắc lắc đầu, khàn giọng thậm chí tiếng nói run rẩy trả lời: “Tôi không biết” ‘nhà’ ở năm năm kia, đến bây giờ tôi còn không biết nó ở nơi nào.

Người săn bắn vừa nghe, sửng sốt sau một lúc lâu lại hỏi một câu: “Vậy trong nhà còn có người thân?” Tôi tiếp theo cũng lắc đầu, không nói nữa. Y thở dài, đối với vợ mình đứng đằng sau nhỏ giọng bảo: “E là một đứa ngốc” phu nhân đó kinh ngạc reo lên: “Không thể nào! dáng vẻ như vậy. . . . . .” “Suỵt. Đi thôi, đi thôi, bưng cháo tới.” Người thợ săn bảo vợ mình chớ có lên tiếng, sau đó lôi kéo bà ấy ra khỏi phòng.

Tôi một mình nằm trong phòng, trước mắt vẫn là một mảnh đen tối, cho dù tôi cố sức chớp mắt lại chớp mắt, cũng không thể phá vỡ mảnh đen tối này để ánh sáng có thể lọt vào một chút. Trên mặt có cái gì ấm nóng chảy xuống, tôi lặng lẽ nghe thấy nó chảy xuống trên làn da trơn.

Ngay vào giờ khắc này, tôi mới minh mẫn ý thức rằng, Lâu Tập Nguyệt đã muốn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Hắn sẽ không chủ động tới tìm tôi, mà tôi đối với hắn, cũng không thể tìm ra

Những ngày sau đó, tôi ở lại nhà Trương đại ca săn bắn. Gần ba tháng, vết thương trên chân mới khỏi, có thể tự mình xuống giường đi lại.

Trương đại ca cùng Trương đại tẩu có một đứa con bốn tuổi gọi là Hổ Tử, rất thích quấn quít với tôi cùng chơi đùa, mỗi lần Trương đại ca lên núi đi săn, khi đại tẩu bận rộn việc trong nhà, đều nhờ tôi ôm đứa trẻ tròn vo đó. Tôi liền kể cho nó nghe những tin đồn thú vị khi còn ở khách điếm Thiên Môn; cũng kể cho nó nghe chuyện Bạch Khiêm đáng ghét thế nào, kể tôi làm sao dùng con gián trêu cợt hù doạ cậu ta ra sao; thậm chí cả Tử Yên sư tỷ cùng Triệu Đan tôi cũng kể. Ngoại trừ Lâu Tập Nguyệt, tôi không hề đề cập tới.

Ngày này, Trương đại ca từ bên ngoài trở về, vui vẻ nói với Trương đại tẩu, gần đây giá bán da thú ở kinh thành tăng lên không ít, ngày mai huynh ấy sẽ cùng mấy người khác mang hàng tích trữ trong nhà đi kinh thành bán. Tôi nghe thấy, trong lòng hơi hơi động, gượng giọng nói: “Trương đại ca, huynh có thể mang theo muội đi cùng không?”

Trương đại ca có phần nghi hoặc bước lại đây, ôm tiểu tử đang ngồi im trên đùi tôi, sang sảng cười nói: “Được, nhưng muội đi kinh thành làm gì??” Tôi sờ sờ phong thư trong túi áo do Tử Yên ký thác tôi mang tới kinh thành, đáp lời: “Đồng ý một chuyện, phải đi làm cho xong.” Trương đại ca nghe thấy không rõ, chỉ thuận miệng “À” một tiếng rồi cũng không hỏi nhiều.

Sáng sớm hôm sau, tôi theo Triệu đại ca cùng hai người khác, ngồi xe ngựa đi về phía kinh thành, đi suốt hai ngày đường mới tới. Sau khi vào thành, chúng tôi tìm một khách điếm tiện nghi nghỉ ngơi, Trương đại ca đồng ý sau khi bán da xong sẽ về, liền dẫn tôi đi tìm “Đổng phủ” như lời Tử Yên nói.

Tôi tự mình ngồi trong phòng một mình nghe mùi không khí ẩm ướt ngoài kia hồi lâu, rốt cục cũng đợi được huynh ấy trở về. Giọng nói Trương đại so với bình thường còn to hơn, hiển nhiên bán da rất lời, dáng vẻ tâm tình rất vui. Huynh nâng đỡ tôi “Đi thôi, muội muội, đại ca đưa muội tìm nơi kia.” Tôi quên luôn cả cảm ơn, vội theo huynh ấy ra phòng.

Hai người ai cũng không quen thuộc kinh thành, đành phải suốt dọc đường tìm hỏi “Đổng phủ”. Đi đến nửa đường, Trương đại ca bỗng nhiên nhớ ra, Hổ Tử ở nhà dặn từ lâu rằng mua trống lắc cùng tượng đất, đỡ tôi đến hàng quán, huynh buông tôi ra để chọn lựa.

Tôi đứng ở tại chỗ, trước mắt một mảnh đen tối, chung quanh người đến người đi ồn ào khiến tôi ầm thầm sợ hãi trong lòng, nhưng cũng ngại thúc giục huynh ấy.

Trong giây lát, trong đám người phát ra kêu sợ hãi. Lỗ tai tôi bén nhạy nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng vó ngựa, tiếng ngựa dồn dập chạy về phía này. Bên cạnh dường như có người đẩy tôi một cái: “Mau tránh nha.” Tôi nhìn không thấy không biết xảy ra chuyện gì, kinh ngạc đứng đó không hề có phản ứng.

Tiếp theo trong chớp mắt, tiếng vó ngựa đã tới trước mặt tôi, tôi kinh hãi lui về sau, trong tai chỉ nghe thấy tiếng gió xé, sau đó có sợi đây gì đó cuốn lấy, kéo tôi rời khỏi mặt đất..

“A –!”

Tôi hoảng sợ thở gấp rơi vào vòng tay ôm ấp, vừa muốn mở miệng kêu người, bỗng nhiên mọi thứ ngưng trệ

Người nọ ôm lấy tôi, không hề ngừng lại, giống như một cơn gió lạnh lao đi. Tôi nằm sát dính vào ngực hắn, cả người được ổn định, ngay cả hít và thở vào thở ra cũng dừng lại. Trái tim đập thình thịch điên cuồng, rối loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực tôi

Sau đó, một giọng nói cười ôn hoà như thần tiên vang trên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng rơi xuống bên tai:

“Tiểu Tự, lần này vi sư nên trừng phạt ngươi như thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio