Lâu Tập Nguyệt cứ như vậy bấu vào cánh tay tôi, nhìn tôi, không nói một lời nào.
Trong bụng giống có vô số đao cắt vào, đau đến độ tôi không thể thở nổi.
Khi sắp ngất đi, tôi mơ hồ nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, sau đó bên gáy tê rần, thần trí trái lại vô cùng minh mẫn hẳn lên. Tôi thở gấp, hé mắt từ từ, ánh sáng chậm rãi rơi vào, chờ khi tôi thấy rõ mặt Lâu Tập Nguyệt đang gần, theo bản năng kháng cự hắn, đẩy hắn ra nói: “Ngươi đi ra, tránh ra.”
Nói mới vừa nói ra khỏi miệng, một cơn đau nhức không hề báo hiệu từ dưới bụng dâng lên, tôi kêu thảm một tiếng “Á”, trước khi trước mặt biến thành màu đen, ngón tay nắm chặt đệm chăn mồ hôi lạnh ứa ra.
Loại đau đớn này tựa như thân thể sinh sôi bị xé rách, khiến cho tôi kìm không được khóc rống.
Tôi dự cảm được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì..
Đối với tôi muốn giữ lại đứa nhỏ này, thực sự muốn. Cho dù dùng mạng của tôi đi đổi đều được, để cho tôi giữ lại đứa nhỏ này..
Đau đớn khiến cho tôi trở nên yếu đuối, tôi nhất thời quên mất tất cả oán hận cùng phẫn nộ, run rẩy vươn tay hướng Lâu Tập Nguyệt, nhưng ở giữa không trung bị một bàn tay lạnh lẽo khác cầm lấy.
“Lâu giáo chủ, ngươi không bằng đi ra ngoài trước. Tình huống Đường cô nương rất nguy hiểm, không thể để cho nàng lại chịu kích thích.” Diệp Linh cầm tay tôi, giọng điệu bình tĩnh nói với Lâu Tập Nguyệt. Sau tiếng nói thì một ngân châm đâm vào huyệt đạo trên gáy tôi khiến cho tôi tỉnh táo, từ từ rút ra ngoài.
Tất cả hơi sức đều theo cái ngân châm đó, tôi há miệng thở dốc nhưng lại nói không ra một tiếng.
Lâu Tập Nguyệt nghe vậy, đứng lên, động tác đứng dậy có chút cứng ngắc.
Đau đớn tựa như thuỷ triều quét toàn thân, ánh mắt tôi mờ nhạt không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ mơ hồ thấy hắn xoay người sang chổ khác, bóng dáng từng bước một rời xa tôi, cuối cùng biến mất ở ngoài cửa phòng.
Phòng trong chỉ còn lại tiếng thở gấp rên rỉ đau đớn của tôi. Đợi hồi lâu, Diệp Linh vẫn như cũ không có hành động gì. Nàng ta đứng ở tại chỗ, im lặng nhìn tôi nằm ở trên giường quằn quại trong đau đớn, không hề như trước đây tới giúp tôi.
Trong thân thể có một nguồn nhiệt nóng bỏng chạy xuống, tôi bỗng nhiên ý thức sinh mệnh bé nhỏ ở trong bụng tôi đang rời khỏi tôi, hoảng sợ khiến cho tôi có thêm khí sức, cố gắng nâng mí mắt nhìn về phía Diệp Linh: “Diệp, Diệp tiểu thư. . . . . . ?” Bàn tay đặt trên bụng, co rút nắm chặt quần áo lại buông ra, từng tiếng bất lực mà gọi nàng ta: “Diệp tiểu thư, đứa nhỏ, đứa nhỏ. . . . . .” Đến sau cùng gần như đang khóc cầu xin.
Diệp Linh không nhúc nhích nửa bước, chỉ nở nụ cười cười với tôi, tươi cươi thê lương khiến người ta run sợ.
“Triển Bằng đã chết.” Nàng ta bỗng nhiên nói, ngữ điệu bình thản như trước, tựa như khi nhìn thấy tôi quay cuồng nằm trên giường, “Hắn còn chưa có tìm được Lâu Tập Nguyệt, đã bị người Thiên Nhất giáo ngăn lại, giết chết. Đám khốn khiếp đó, cắt một trăm đao trên người hắn, người đầy máu . . . . .” Một giọt nước mắt chảy từ hai má nàng ta xuống, Diệp Linh giống như một con rối không còn hồn phách, đờ đẫn đóng mở môi: “Ta cứu không được hắn, dựa vào cái gì còn phải cứu con Lâu Tập Nguyệt, dựa vào cái gì. . . . . .”
“Xin, van cầu ngươi, đứa nhỏ, cứu đứa nhỏ. . . . . .” Tôi hết sức chẳng còn sức lực mà trả lời câu hỏi nàng ta, chỉ là vừa khóc vừa cầu nàng ta, giọng nói yếu ớt ngay cả tôi đều không nghe thấy được..
Dưới thân chảy ra một chất sền sệt ấm áp. Tôi nắm chặt quần áo, cơ hồ muốn ra sức dùng hai tay đưa đứa nhỏ mời vào trong bụng, liều mạng giữ lại. Nhưng, không có chút tác dụng.
Nước mắt không ngừng trào ra, tựa như máu tươi này.
Diệp Linh bỗng nhiên đến gần, tôi giống như nắm lấy hy vọng cuối cùng nhanh túm chặt nàng ta “Con, đứa nhỏ. . . . . .” Diệp Linh mặt không hề thay đổi cầm tay tôi mở ra từng ngón tay một, xoay người mang tới Tích Lan Đao ở bên gối, đặt vào lòng bàn tay tôi, dùng ngón tay ấn xuống bắt tôi cầm lấy nó…. . . . .
Sau đó, nàng đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Tôi chết lặng nằm ở trên giường, cứ để mặc nước mắt chảy xuống, đã không còn có cảm giác đau đớn. Ánh sáng trước mắt nhanh chóng bị bóng đêm cắn nuốt, mãi đến khi tôi sắp chìm vào bóng đêm, tôi nghe thấy ngoài cửa mơ hồ vang lên tiếng nói của Diệp Linh không hề yểu điệu. Nàng nói: “Lâu giáo chủ, Đường cô nương dùng đao kề vào bản thân mình, không chịu cho ta tới gần.”
Lạnh, thấu xương.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy mình, lạnh run.
Bỗng nhiên, một bàn tay sờ lên mặt tôi, lòng bàn tay ấm áp, khiến cho tôi lưu luyến hơi ấm.
“Tiểu Tự, Tiểu Tự.”
Tôi nghe thấy tiếng gọi bên tai, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, là một ca ca thật xinh đẹp, cúi nhìn nhìn tôi, tươi cười.
“Tiểu Tự muốn đi theo ta không?” Hắn dịu dàng hỏi tôi. Tôi nhìn hắn thật lâu, ngây ngô gật gật đầu. Tươi cười của hắn vào khoảng khắc dần dần biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đựng đầy đau khổ, vẻ mặt giống như sắp khóc, nói với tôi: “Tiểu Tự, ta sẽ luôn đối tốt với ngươi, ngươi ở lại được không?” Tôi lại ngây ngốc gật gật đầu, nhìn trộm dáng vẻ này của hắn, tim đau khó chịu, vươn cánh tay muốn ôm chặt hắn, cổ tay nâng lên bỗng nhiên đập phải vật cứng.
Tôi nhờ cơn đau buốt này mà tỉnh lại, chầm chậm mở mắt. Chờ đến khi mắt thích ứng được ánh sáng trong phòng, tôi gian nan quay đầu qua bên hướng giường nhìn lại, bỗng nhiên cứng ngắc.
Sắc mặt Lâu Tập Nguyệt tái nhợt đứng ở nơi đó, nhìn thấy tôi tỉnh lại, liền hỏi tôi: “Đường Tự, ngươi lại hận ta như vậy??”
Tôi nói không ra một câu.
Diệp Linh dự đoán được kết cục thế này, cho nên cô ta mới dám làm như vậy. Bây giờ tôi, cũng không thể giống như trước kia khóc lóc kể lể làm nũng nịu với Lâu Tập Nguyệt, lấy được thương hại cùng sự chăm sóc của hắn. Lâu Tập Nguyệt đã làm những chuyện kia, đã ép quan hệ tôi cùng hắn đến con đường chết. Đứa con từng là cơ hội xoay chuyển duy nhất, bây giờ con cũng không còn, cái gì cũng chỉ là uổng công. .
Tôi muốn quay đầu lại, tầm mắt bỗng nhiên đảo đến trên tay hắn. Trong tay Lâu Tập Nguyệt nắm bộ quần áo trẻ con tôi làm, dùng sức đến độ các khớp ngón tay đều trắng bệch, còn run rẩy rất nhỏ. Tôi nhìn, trong mắt thấy rất khó chịu, vội vàng nhắm mắt lại, đè nén xúc động tận đáy lòng đang muốn khóc.
Lâu Tập Nguyệt so với bất luận kẻ nào đều cố chấp hơn, hắn nhận định đứa con là tôi cố ý làm hỏng, cho dù tôi giải thích cũng không có ý nghĩa.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân Lâu Tập Nguyệt đi ra phía ngoài, trong lòng không biết vì sao thấy hồi hộp, kìm lòng không được mở mắt nhìn bóng dáng hắn. Ánh nắng sớm mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu rọi trên người Lâu Tập Nguyệt, ở góc áo hắn có một vòng ánh sáng, thân hình hắn mơ hồ.
Hắn mở ra cửa, đối với đám thuộc hạ ở ngoài bình tĩnh phân phó nói: “Đi bắt hai người trở về.” nói xong đột nhiên quay người lại, ánh mắt dứt khoát kịch liệt đánh thẳng vào tầm mắt tôi, gương mặt hoàn mỹ như thần tiên lộ ra nụ cười gần như điên cuồng, cười ôn nhu nói nhỏ nhẹ với tôi: “Tiểu Tự, ta dùng mạng người kia tiễn con chúng ta một đoạn đường, ngươi nói được không?”
Tôi đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng khẽ run: “Ngươi từng hứa với ta, không thương tổn Tô. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt tươi cười lạnh lẽo, nhìn lại tôi không nhanh không chậm nói: “Ở trong lòng của ngươi, ta không phải ngay cả ‘cái loại người này’ cũng không bằng sao? Ngươi chưa từng nghe nói ‘cái loại người này’ sẽ giữ lời hứa sao”
“Không! Không phải như vậy!” Tôi vùng vẫy phải xoay người ngồi dậy, cánh tay mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Tôi biết trong lòng hắn đau mất con, muốn giết Tô Mạc Phi cho hả giận, nhưng mà chuyện đứa con có thể trách Tô Mạc Phi nói sự thật cho tôi biết sao? Không thể vì vậy hại hắn.
Tôi dùng sức hơn nữa thân người ngã về phía trước, run rẩy nói Lâu Tập Nguyệt: “Ngươi nghe ta giải thích. Đứa con ta không cố ý, thật sự không phải. Ta vẫn liều mạng muốn giữ nó, là Diệp…. . . .”
“Suỵt.” Lâu Tập Nguyệt dựng ngón tay thon dài nhỏ ở trước môi, nhẹ nhàng bảo tôi đừng nói. Tươi cười trên gương mặt tuấn mỹ động lòng người, lại khiến cho tôi càng kinh hãi hoảng sợ. Hắn cười nói: “Tiểu Tự, ngươi bây giờ nói với ta mấy thứ này là vì cứu Tô Mạc Phi đi. Thực sự tình có nghĩa, làm khó ngươi rồi. Cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy hắn chết như thế nào.”
Cuối cùng một từ nói ra đó, ngón tay Lâu Tập Nguyệt siết chặt, đưa tay buông quần áo nhỏ trong tay thành những mảnh vụn nhỏ. Buông bàn tay ra, một đống bột mịn theo gió rơi nhẹ xuống mặt đất, mắt hắn lạnh như băng nhìn tôi một cái, cất bước ra khỏi cửa phòng.
“Sư. . . . . .” âm này tôi chỉ gọi một nữa, sau đó đều dừng lại, vẫn không nhúc nhích nhìn bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt, toàn thân mệt mỏi ngã nằm ở trên giường. Dư âm đau dưới bụng vẫn còn, tôi run rẩy sờ lên bụng, nhưng tay treo ở giữa không trung thật lậu không dám đặt xuống.
Tôi vẫn còn chưa muốn thừa nhận, con đã không còn… hốc mắt chua xót đau đớn khó chịu.
Khi cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân mềm nhẹ tới gần, đứng ở bên cạnh tôi.
“Cút đi.” tôi lạnh lùng nói. Diệp Linh vào nhà thoáng như không nghe thấy, vươn ngón tay lạnh lẻo ngón đụng đến mạch trên cổ tay tôi. Tôi nhất thời giống bị rắn cắn một cái, “Ba” bỗng nhiên đẩy nàng ta ra, không biết là nàng ta có khí sức ở đâu mà chống đỡ ngồi dậy, xoay tay lại cho nàng ta một bạt tai. Diệp Linh xoa mặt, không thèm để ý nhìn thẳng vào tôi. Tôi cắn chặt hàm răng, mắt đỏ hồng trừng mắt nhìn nàng ta nói: “Diệp Linh, không cần ngươi giả tốt với ta, ngươi cho là Lâu Tập Nguyệt vĩnh viễn sẽ không biết, là âm mưa của ai sao?”
“Thì tính sao? Hắn có biết hay không, cũng sẽ không giết ta.” Nói đến người này, Diệp Linh trên nét mặt có chút thần sắc quỷ dị nói không nên lời, ánh mắt toả sáng nhìn chằm chằm tôi “Chỉ cần ngươi còn sống, ta có thể còn sống.”
“Ngươi có ý gì?” Tôi trầm giọng hỏi, một đống nghi ngờ ngăn trên ngực, khiến cho hộ hấp cũng bị nghẹn. Diệp Linh như là nhớ tới chuyện gì đó rất vui vẻ, bỗng nhiên cười ha ha, sau đó đỡ trán liếc tôi, “Nếu không tin, ngươi có thể bây giờ đi nói cho Lâu Tập Nguyệt, khóc cầu hắn báo thù cho con, ngươi xem hắn có thể giết ta hay không” Nàng dời bước chân đến bên giường tôi ngồi, không thèm để ý ánh mắt phẫn hận của tôi, rất hứng thú đánh giá mặt tôi, rồi sau đó thở dài: “Ngươi thực không quan tâm mạng sống sao. Biết rõ hắn vì cái gì bỗng nhiên đối tốt với ngươi, nên hoàn thành ý nguyện mà ở lại haha”
“Cùng ngươi không quan hệ.” Tôi chán ghét mở tầm mắt, lại nghe thấy nàng ta giọng điệu bình thản, nói: “Vậy, vị gọi là Tô Mạc Phi thì sao??” Tôi chấn động cả người, khắp cả người phát lạnh.
“Ngươi nên khẩn cầu Lâu Tập Nguyệt đừng bắt được hắn đi. Bằng không” nàng đưa mặt vào sát tôi một chút, con người đen kịt không thể hiện thần thái gì, trống rỗng, chậm rãi nói tới tôi “Ngươi nói Lâu Tập Nguyệt có thể hay không ở trên người hắn cũng cắt mấy trăm đao?”
Mấy ngày kế tiếp, tôi không hề bài xích khám và chữa bệnh của Diệp Linh, nàng ta dường như cũng quên lời nói cùng chuyên đã gây ra, vẫn tận tâm đích giống như trước kia. Tôi cố gắng bản thân nhanh chóng khôi phục thể lực, càng chờ đợi Tô Mạc Phi đã về Tử Thần phái, không bị bắt đuổi tới..
Sáng sớm ngày hôm nay, tôi nghe thấy có tiếng người nào đẩy cửa vào, chống khuỷa tay ngồi dậy, vén lên sa trướng đang buông. Khi nhìn thấy thân ảnh màu xanh đang từ từ bước áo, tôi không khỏi phải nắm lấy vạt áo trước ngực.
Từ khi sau ngày đó, tôi chưa bao giờ gặp lại Lâu Tập Nguyệt một lần, bây giờ bất ngờ nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy tim có một cảm giác nóng rực, đốt cháy khí nghẹn trong phổi.
Lâu Tập Nguyệt trên mặt vẫn là vẻ mặt ôn hoà như trước, ánh mắt nhìn thản nhiên, hỏi tôi: “Tiểu Tự, cảm thấy khoẻ nhiều chưa?” Tiếng nói trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng mà dễ nghe. Tôi kinh ngạc nhìn hắn, không có đáp lời lại. Lâu Tập Nguyệt cũng không có dáng vẻ tỏ ra tức giận, bước đi tao nhã đến trước người tôi, cúi mắt nhìn tôi “Xem ra là tốt hơn nhiều.” Hắn dịu dàng nói, nhưng trong đôi mắt kia cùng vẻ mặt tuyệt đối không phải là quan tâm cùng hoà nhã
Hắn vươn tay phải về phía tôi, mỉm cười: “Nếu ngươi không thể đi, ta sẽ ôm ngươi đi ra ngoài.” Một cảm giác bất an nảy lên trong lòng, giọng nói tôi có chút nghẹn, mở miệng: “Ngươi muốn làm gì?” Lâu Tập Nguyệt tươi cười thâm ý, ánh sáng chung quanh dường như trong giờ khắc này đều toả sáng trên nụ cười của hắn. Hắn nói: “Đương nhiên là đáp ứng chuyện của ngươi.” Tay bỗng nhiên vươn ra, giống kìm sắt kiềm chặt cánh tay tôi, kéo tôi đứng thẳng lên.
Đi chân trần dẫm trên mặt đất lạnh như băng, tôi ngay cả tim cũng đều run rẩy. Hắn tiện tay kéo áo khoác trên đầu giường khoác cho tôi, không cho phép kháng cự kéo tôi lảo đảo đi theo bước hắn. Mới ra ngoài không xa, từ trong gió bay tới một giọng tức giận mắng khàn khàn không xa, cũng là giọng điệu của Thường Dữ.
Phút chốc đồng tử tôi co rút, tôi ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn “Lâu Tập Nguyệt, ngươi thật đem hai người bọn Tô Mạc Phi bắt trở lại?” Lâu Tập Nguyệt ngoái đầu đảo mắt nhìn toi, trong mắt chẳng có chút ấm áp nào, cong môi cười châm chọc: “Ta lúc này mà nói lời giữ chữ tín, khiến ngươi hết hồn sao?” Tôi lắc đầu, vừa muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên ánh mắt chạm đến một hình ảnh sợ ngây người.
Thường Dữ cảm xúc kính động bỗng nhiên nhìn thấy bên này, sửng sốt một lúc, sau đó chửi ầm lên: “Lâu ma đầu, ngươi đê tiện vô sỉ! Dùng ta đến uy hiếp nhị sư huynh, ngươi đồ khốn nạn là rùa đen rút đầu, ngươi. . . . . .”
“Thường Dữ, đừng nói nữa.” Tô Mạc Phi ngăn lại hắn, nhìn thẳng về phía tôi, trong ánh mắt bỗng nhiên chợt loé, sau đó bình thản xuống. Trên mặt anh ta có vết thương, tay chân đều bị xích sắt vây khốn, áo xanh trên người ngổn ngang kinh khủng, ngay cả búi tóc xưa nay luôn chỉnh tề cũng bị rơi xuống, dáng vẻ vô cùng chật vật. Nhưng mặc dù đối mặt với nhiều thứ chế trụ trên người như thế cùng hoàn cảnh bất lợi, vẻ mặt Tô Mạc Phi vẫn bĩnh tình trầm ổn như cũ, không mang theo chút bối rối nào, thậm chí ngay cả chút phẫn hận cũng nhìn không thấy
Tôi bị Lâu Tập Nguyệt túm đến ép ngồi xuống một ghế dài được bài trí trong việc, vừa nhấc ngẩng đầu lên liền thấy hai người bọn Tô Mạc Phi.
Trái tim bị một sợ hãi nói không nên lời túm chặt, đập không được. Tôi chuyển mắt nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt, hỏi hắn: “Ngươi sẽ đối với bọn họ thế nào?” Biết rõ là lời hỏi thừa, vẫn là hy vọng xa vời ở bản thân gặp may mắn
Quả nhiên, Lâu Tập Nguyệt ôn nhu cười cười với tôi, đồng tử trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi nhiễm chút sáng đỏ như máu, “Tiểu Tự, nên khiến hắn chết như thế nào, dùng côn đánh đến chết? Chém ngang lưng? Vẫn là thiên đao vạn quả?” Thân thể của tôi kìm không được lạnh run, Lâu Tập Nguyệt nói ra lời được nhất định có thể làm được, nếu quả thực Tô Mạc Phi chết thảm ở trước mặt tôi, tôi chịu không nổi.
Rốt cuộc có cố không thể cùng Lâu Tập Nguyệt chiến tranh lạnh, tôi đi tới nắm tay hắn, sợ chọc giận hắn không dám mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt đau khổ cầu xin hắn. Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tựa hồ cười cười, nói: “Ngươi đang cầu ta, đúng không? Trong lòng ngươi có phải đang nói: cầu ngươi, chỉ cần ngươi có thể thả hắn, ta cái gì đều đồng ý?” Tôi không có gật đầu cũng không có lắc đầu. Lâu Tập Nguyệt nâng tay sờ hai má tôi, nói hai chữ: “Có thể.” Khi nhận ra cả người tôi đều cứng đờ, hắn khoan thai nói tiếp: “Chỉ cần Tiểu Tự tự tay chặt hai tay hắn xuống”
Giống như một chậu nước đá hất vào đầu, tim cũng đều lạnh thấu
Tôi ra sức kìm nén không cho mình rơi lệ, cắc chặt môi dưới sinh đau. Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy, buông cánh tay, nghiêng đầu đối với một gã tay sai ở bên cạnh ra hiệu, nói cũng như nói với tôi: “Nếu Tiểu Tự không ra tay được, sư phụ đành phải để cho người khác làm thay.”
“Không cần!”
Tôi nhảy mạnh người lên, khoảng khắc Lâu Tập Nguyệt vươn tay tóm lấy, tôi gần như chẳng còn kịp tự hỏi, khi cánh cửa sắp mở tôi đã vội vàng giấu chuỷ thủ vào trong tay áo, giờ dùng nó đâm ra… . .
Lưỡi đao sắc bén cắt vỡ vạt áo đâm vào da thịt, khiến cho đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi cương cứng thân hình, ngây dại nhìn về phía sau.
Lâu Tập Nguyệt lẳng lặng nhìn tôi, trên mặt không có biểu hiện gì, màu áo trắng trên cánh tay nhuộm một tầng máu đỏ sẫm.
Chuỷ thủ trong tay tôi đang cầm suýt chút nữa rớt xuống, ngây ngốc nhìn vệt máu chói mắt kia, máu trong người dần dần đóng lại thành băng.
Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, nâng tay vỗ: “Tốt, tốt lắm. Dùng võ công ta dạy, dùng Tích Lan Đao ta tặng đối phó ta, cứu đàn ông khác. Đường Tự, ngươi thật không hỗ danh là đồ đệ tốt của Lâu Tập Nguyệt ta”
Đồng tử tôi co rút, không hề ý thức lui về sau từng bước.
“Đường cô nương!”
Đột nhiên, trong tai nghe thấy tiếng la hét của Tô Mạc Phi, tôi mờ mịt quay đầu nhìn thấy anh ta. Trong đáy mắt anh ta biểu thị sự lo lắng khiến lòng tôi chấn động. Tôi thấy chung quanh không có người tiến lên ngăn cản, một bước nhẹ nhàng rơi trước người anh, tiểu đao trong tay dễ dàng chém đứt xích sắt.
Tô Mạc Phi tránh khỏi trói buộc, một phen nắm lấy tay cổ tay tôi vội la lên: “Đường cô nương, theo tại hạ đi!”
Tôi không có đáp lại hắn. Tôi hiểu, điên cuồng trong mắt Lâu Tập Nguyệt khiến cho anh ta sợ hãi, sợ Lâu ập Nguyệt sẽ làm chuyện bất lợi với tôi. Đối với tôi . . . . . Tôi quay đầu lại nhìn Lâu Tập Nguyệt đứng sừng sững, trong yết hầu khẽ động, rốt cục nói ra tiếng: “Sư phụ, cầu người thả hắn.”
Lâu Tập Nguyệt ánh mắt lạnh như băng: “Ta nếu không đồng ý?”
Tôi trả lời nói: “Ta sẽ liều mạng cứu hắn. Nhiều nhất, cùng hắn cùng chết.”
Lâu Tập Nguyệt trong đồng tử dường như run rẩy chút.
Đầu óc một hồi mê muội, hai chân tôi sắp đứng thẳng không được, chỉ có thể đem Tích Lan Đao đưa cho Tô Mạc Phi để cho anh ta cứu Thường Dữ. Ngay vào lúc này, nghe thấy tiếng nói cố gắp áp chế run rẩy truyền đến: “Tiểu Tự, ngươi chỉ cần giết hắn, ta cái gì cũng không so đo . Chúng ta còn có thể giống như trước. . . . . .”
“Thực xin lỗi, ta làm không được.”
“. . . . . . Vì sao?”
“Bởi vì hắn là Tô Mạc Phi.”
Người đó đã cứu tôi nhiều lần, Tô Mạc Phi vì tôi chịu nhiều thiệt thòi..
Tôi xoay người sang chỗ khác, rời bỏ ánh nhìn của Lâu Tập Nguyệt, mang theo bọn Tô Mạc Phi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu rọi ở trên người, lại rất lạnh, tựa như tôi bị vây hãm trong cơn ác mộng, trống rỗng mà lạnh như băng. Mà trong mộng bàn tay ấm áp cuối cùng nắm tay tôi, nhất định kiếp nầy, tôi rốt cuộc nắm không được.