"Đưa thư với dâng mạng cũng chỉ khác có một chữ."
Tứ Hỉ nói: "Cây đào tiên không mọc ra Đào Tiên Vương nữa. Mưu kế Kỳ Ly tính toán nhiều năm thành công cốc, chắc chắn hận em đến thấu xương, có thể sẽ một ngày hai mươi lăm giờ chòng chọc tìm cách trả thù em. Em còn phải về Địa phủ sắp đặt quan hệ cho Quách Uyển Giang đầu thai, không thể phân thân được. Có việc đành nhờ hai người làm giúp."
A Bảo không cho là đúng: "Gã là Kỳ Lân chứ không phải biếи ŧɦái."
Tứ Hỉ hỏi: "Ngài có biết vì sao người phàm thích đặt tượng Kỳ Lân trong nhà để giữ nhà không?"
A Bảo nói: "Trông rất đặc biệt hả?"
"Là vì nó nhìn thẳng vào cái gì thì người khác không được lấy đi."
"Thế thì phải là Tỳ Hưu chứ?" Chỉ có vào không có ra.
Tứ Hỉ rằng: "Tỳ Hưu còn phải gọi Kỳ Lân bằng chú ấy."
"..."
Tứ Hỉ giáng cho A Bảo một cú đến hoa mắt chóng mặt rồi lại kịp thời thổi đến làn gió xuân ấm áp: "Việc em muốn nhờ nhà ngài giúp rất đơn giản, chỉ là đi đưa một bức thư hộ em thôi ạ."
A Bảo nói: "Đưa thư với dâng mạng cũng chỉ khác có một chữ."
Tứ Hỉ nói: "Vậy thì đại nhân phải tin vào số mệnh nha."
A Bảo: "..."
('Đưa thư' /送信/ và 'dâng mạng' /送命/ có cùng chung /送/ nghĩa là đưa, tiễn, chuyển, tặng,...
'Tin vào số mệnh' là /信命/ ghép từ hai chữ ở trên, ở đây Tứ Hỉ đang chơi chữ.)
Tuy rằng quá trình đầy những yếu tố ảo ma quái lạ, nhưng nhìn chung kết quả vẫn trọn vẹn — Quỷ Tuần Hoàn đã kết thúc với kết cục bạn gái La Lượng được cứu sống kịp thời, Quách Trang cũng quay về với bình thường sau khi Quách Uyển Giang đi đầu thai.
Về phần Lê Kỳ, một hồi làm mưa làm gió cuối cùng cũng chỉ là dã tràng xe cát biển Đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
A Bảo thả hồn phách Chu Mỹ Thúy ra khỏi túi Khoá Hồn để Tứ Hỉ đưa xuống Địa phủ.
Tứ Hỉ sợ chấp niệm của Quách Uyển Giang quá sâu, không thể tẩy sạch quá khứ thì không đầu thai được nên định thu xếp cho gã gặp Thương Lộ Lộ lần cuối, cắt đứt ý niệm.
A Bảo lấy bức thư Thương Lộ Lộ viết ra.
Tứ Hỉ cũng hỏi câu giống A Bảo đã hỏi: "Em xem được không?"
A Bảo nói: "Dán lên bảng thông báo của trường học cũng không thành vấn đề."
Tứ Hỉ đọc xong bức thư mười hai từ đó, thở dài: "Nếu Quách Uyển Giang đọc thư này xong mà nổi điên thì em cũng chẳng còn cách nào khác ngoài phòng vệ chính đáng, đánh chết gã."
A Bảo: "..." Cũng may mình thoát kiếp sớm, đã trở thành Thi Soái là không còn thuộc phạm vi quản lý của Địa phủ, chẳng may mà chết thì chỉ nhắm mắt xuôi tay hồn phi phách tán, khỏi phải xuống Địa phủ.
Bình minh đến là lúc sắp phải chia tay. Đôi bên quyến luyến tạm biệt nhau, cảnh tượng khá là cảm động.
Tứ Hỉ nói: "Đại nhân nhất định phải bảo trọng nhé, để mà còn bình an đưa thư đến cho người ta nữa."
A Bảo nói: "Em cũng thế. Bất kể hoàn cảnh hiểm nguy cỡ nào, dù có phải vứt bỏ tôn nghiêm cũng phải kéo dài hơi tàn cố gắng sống sót nha."
Tứ Hỉ: "..."
Tứ Hỉ nói: "Đại nhân nhỡ mà gặp nguy hiểm cũng phải cố giữ hơi cuối gửi thư đi. Em nhận được tin dữ của ngài sẽ báo thù cho ngài."
A Bảo: "..."
Sau khi nói chuyện xong, hai người đều cảm thấy tâm trạng ưu buồn khi phải biệt ly cũng giảm bớt nhẹ, có thể hoan hỉ vẫy tay chào tạm biệt.
Xuống núi, khi đi ngang qua Quách Trang Lão Tửu, A Bảo nhớ tới rượu hoa đào được đóng gói đặt trong phòng đã quên cầm đi, lười quay lại lấy, bèn đi vào mua thêm hai bình.
Lần trước chủ quán bị "Ô Quỷ" dọa sợ vỡ mật, lần này cũng không dám nhiều lời, thấy bọn họ mang theo hành lý liền tổ chức sự kiện mua một tặng một rượu hoa đào, coi như đặc sản địa phương của thôn Thường Nhạc.
Hai bên lại bịn rịn chia tay.
Chủ quán còn niềm nở đón chào họ ngày khác đến tiếp.
A Bảo mỉm cười không nói gì.
Đi từ thôn Thường Nhạc về đến trấn Vương Gia, đã là một giờ hai mươi mấy phút.
A Bảo nóng lòng về nhà, không muốn phải chen chúc ngồi xe buýt bèn cầm năm nghìn tệ gạt được của khách sạn, phô trương giàu có gọi xe riêng, bốn người hai quỷ ngồi vừa đủ. Lúc đi ngang qua đồn công an nhìn thấy cảnh sát Vương đi từ trong ra, A Bảo vội vàng bảo dừng xe, xuống chào hỏi.
Cảnh sát Vương nhìn thấy họ thì rất nhạc nhiên, nhất là khi anh hỏi về Lê Kỳ, trong lời lẽ lộ vẻ vừa khâm phục vừa nhớ nhung vị tiểu thuyết gia trinh thám chân chất nhiệt tình hay giúp đỡ người khác này, nói: "Cậu em Lê đã gợi ý cho tôi nhiều ý tưởng rất thực dụng. Có thể bắt Trần Kiệt về kết án, chú ấy cũng đóng góp không ít. Tôi đã nói với cấp trên, kiểu gì cũng phải biểu dương chú ấy."
A Bảo hỏi: "Đã bắt được Trần Kiệt rồi hả anh cảnh sát?"
Cảnh sát Vương nở nụ cười như trút được gánh nặng: "Khó nói rõ chi tiết, nhưng đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng là có thể kết luận được rồi. Cậu có cách liên lạc nào với cậu Lê không? Tôi có gọi mấy cuộc cho chú ấy mà mãi không thấy trả lời."
A Bảo đảo mắt một vòng, nói: "Tôi cũng có số điện thoại của anh ta nhưng không gọi được. Anh thử đọc cho tôi xem thử số kia có giống hay không."
Cảnh sát Vương không hề nghi ngờ cậu, đọc số điện thoại, A Bảo âm thầm ghi nhớ, cười nói: "Số giống nhau rồi. Thế thì không có cách nào hết."
Cảnh sát Vương có hẹn đồng sự ăn cơm trưa, phải ra ngoài gấp, A Bảo cũng sốt ruột muốn về nhà. Sau khi cả hai lưu lại số điện thoại của nhau thì tách ra.
Thương Lộ Lộ tò mò hỏi: "Sau này anh còn muốn quay lại trấn Vương Gia hở?"
A Bảo trả lời: "Không, anh chỉ muốn biết chút số phận Trần Kiệt về sau thôi." Nghe chuyện thì phải nghe đến nơi đến chốn, sao có thể bỏ lỡ cái kết được.
Xe chạy khỏi trấn Vương Gia lên đường cao tốc. Nhìn cảnh vật hai bên đường vụt qua nhanh như chớp, A Bảo đã căng thẳng mấy ngày nay dần dần cũng được thư giãn. Trên xe rảnh đến phát chán, lúc thì cậu nghịch ngón tay Ấn Huyền, lúc thì tán dóc với Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ. Đến khi không còn chuyện gì để nói nữa, lại nhấc bình rượu hoa đào ra lén lút uống thử một ngụm.
Lần đầu tiên không ăn đồ nhắm Quách Trang mà đã uống rượu, mùi rượu mang theo hương hoa đào nhàn nhạt có hơi hăng nên cậu mới uống hai ngụm đã đặt xuống. Nhưng men rượu xộc lên khiến cậu buồn ngủ, bèn dựa vào vai Ấn Huyền ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cậu đến một ngọn núi. Dưới chân là con dốc thoai thoải lót thảm cỏ xanh, có một con thỏ không sợ người bình bịch nhảy đến trước mặt A Bảo, ngửa đầu nhìn cậu. A Bảo cúi đầu định ôm nó, con thỏ ấy lại nhanh nhẹn nhảy đi, vểnh mông nhỏ mập mạp chạy mất.
Nó chạy về hướng một căn nhà trúc, bên ngoài vây hàng rào bằng tre, lá xanh nở rộ những hoa bìm bìm quấn quanh rào tre.
A Bảo đi đến trước rào tre, đẩy cổng vào. Một con chó đen oai phong bệ vệ xồ ra trước mặt cậu, trong nhà truyền đến một tiếng quát khẽ trầm thấp lạnh lùng: "Cát Tường." Con chó ấy tức thì dừng lại, rướn mũi ngửi ngửi, thu lại khí thế, ngoan ngoãn cúi đầu dụi chân cậu.
Cửa nhà trúc bị đẩy mở, Ấn Huyền mặc trường bào tay rộng đi ra, mái tóc đen nhánh như dầu đổ xuống, vừa đen vừa bóng. Hắn vẫy tay với A Bảo: "Ngẩn ra đấy làm gì, lên trấn mua đủ hết đồ chưa?"
A Bảo vốn muốn hỏi mua gì, song vừa duỗi tay ra lại phát hiện mình đang xách cái giỏ lớn có đủ củi, gạo, dầu, mắm, muối, giấm, trà... Bất kể cái gì nhét vừa vào cái giỏ thì cũng có thể lấy ra từ trong đó.
Ấn Huyền hỏi: "Còn giấy bùa ta bảo em mua đâu?"
A Bảo không mang được đồ ra, sốt ruột buột miệng nói: "Em đặt Taobao rồi, đang trên đường ship đến."
Ấn Huyền gật đầu, chấp nhận câu trả lời này: "Đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm."
A Bảo quen thuộc đi đến cạnh vại nước, dùng gáo múc nước, cọ rửa hai tay rồi gấp gáp vào phòng.
Trong nhà, cơm canh đã được bày lên sẵn.
Ấn Huyền đang múc canh cho cậu.
A Bảo ngồi xuống, uống một hớp canh, chỉ nếm ra mùi rượu nhưng vẫn ừng ực một hơi uống hết.
Ấn Huyền nói: "Lát nữa em vẽ lại mấy cái bùa hôm qua mới học cho ta xem."
A Bảo không tài nào nhớ nổi bùa gì nhưng không dám hỏi lại, ăn uống sao nhãng.
Cơm nước xong, Ấn Huyền dùng thuật dọn dẹp, bát đũa sạch sẽ ngay lập tức, A Bảo cất bát đũa cẩn thận, cam chịu số phận chạy đi vẽ bùa. Bùa cậu vẽ toàn là bùa hàng ngày mình thông thạo, vậy mà cũng qua cửa được.
Ấn Huyền vừa lòng gật đầu, bảo đưa cậu đến một nơi.
Lúc này bên ngoài trời đã tối.
Ấn Huyền nắm tay A Bảo dẫn cậu vào sâu trong rừng, đom đóm lập loè từ bốn bề xung quanh bay ra, y như sao sáng đầy trời, như bồ công anh bay trong gió, dày đặc làm người ta không dời mắt được.
A Bảo nghĩ: Đúng là đang nằm mơ. Ở ngoài đời làm gì có chỗ nào đom đóm nhiều chi chít thế này được.
Ấn Huyền bỗng ôm chầm lấy cậu từ đằng sau.
A Bảo lại nghĩ: Giấc mơ đẹp quá.
Ấn Huyền hỏi: "Quần áo sao lại rách thế này?"
A Bảo cúi đầu nhìn, vạt áo trước bị xé rách một mảng thành cái lỗ lớn, bản thân mình mặc lâu như vậy mà còn không phát hiện ra.
Ấn Huyền nói: "Tối thay áo khác trước đã, ngày mai ta sẽ đi cùng em lên trấn mua kim chỉ, về khâu lại."
A Bảo nói: "Em không biết khâu áo."
Ấn Huyền khẽ thở dài, ngữ khí mang theo chút cưng chiều và dịu dàng: "Đã có ta đây rồi."
Buổi tối Ấn Huyền và A Bảo quay về nhà, hai người ôm nhau nằm trên giường, cửa sổ mở, vừa hay có thể ngắm được ánh trăng.
A Bảo nhìn ánh trăng: "Trăng đêm nay vừa sáng vừa đẹp."
Ấn Huyền nhìn cậu: "Ừm. Đẹp lắm."
Mắt nhắm mắt mở, trời đã hửng sáng.
A Bảo đành phải rời giường, quay đầu nhìn lại, Ấn Huyền đầu tóc hoa râm nằm đấy, khuôn mặt có chút già nua, chỉ là khi mở mắt nhìn cậu, ánh mắt vẫn ấm áp như cũ.
A Bảo nghĩ thầm: Cho dù Tổ sư gia già đi thì mình vẫn yêu người như trước. Mình đúng thật không phải thằng đàn ông nông cạn chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài.
Cậu đứng lên, thân thể lảo đảo, Ấn Huyền vươn tay đỡ cậu. Hai người thong thả đi ra ngoài, cùng múc nước rửa mặt rồi đến sân sau bới một quả trứng trong ổ gà ra. Trứng gà luộc chín, hai người anh một miếng em một miếng chia nhau ăn.
Nói đi lên trấn, mà vừa đi vừa phải chống gậy.
Sợ đối phương bị ngã, bọn họ nắm tay nhau rất chặt, chỉ lo vừa buông tay là sẽ không thấy tăm hơi.
Đang nghĩ ngợi, hai người tự nhiên hụt chân, đất bằng xuất hiện một cái hố lớn sâu không thấy đáy, cả hai đều rơi xuống đó...
A Bảo bỗng bừng tỉnh từ trong cơn mơ, theo bản năng ngó nghiêng tứ phía. Thương Lộ Lộ ngồi đằng trước không phát hiện động tĩnh sau lưng; Liên Tĩnh Phong dựa vào cửa sổ xe bên kia ngủ say; Ấn Huyền thì vẫn tỉnh, gương mặt tỏ ý dò hỏi, không hiểu sao tự dưng cậu phản ứng mạnh như vậy.
A Bảo nói: "Em ngủ mơ."
Ấn Huyền sờ đầu cậu: "Em gặp ác mộng sao?"
A Bảo nhớ lại cảnh trong mơ, lắc đầu: "Không biết nên nói là tốt hay xấu, chỉ là em cảm thấy... Như thế cả đời cũng thật đáng giá." Sống chung chăn, chết chung mồ, đầu bạc răng long, còn gì phải tiếc nuối?
Ấn Huyền đã nói câu này dưới tàng cây đào tiên khi đấu với Quách Uyển Giang, có lẽ hắn cũng hiểu được tâm tư của cậu. Hắn nhấc bình rượu hoa đào dưới chân lên, nói: "Đừng uống nhiều."
Rừng đào ở Quách Trang là đào tiên, rượu này lại dùng hoa đào ở đó ủ thành, khó đảm bảo sẽ không có bất kỳ tác dụng lạ nào.
Khoảnh khắc rơi xuống hố ấy vẫn khiến A Bảo kinh hãi, đồng ý không chút do dự.
Khi trở về trung tâm thành phố đã là giờ tối, Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ xuống xe trước cửa khách sạn bốn sao, chuẩn bị ở lại một đêm. A Bảo với Ấn Huyền đi thẳng về nhà.
Vì Tào Dục kiên quyết yêu cầu phải tôn trọng quyền riêng tư của quỷ sử, Ấn Huyền đành mua thêm một biệt thự cách xa hẳn trung tâm thành phố. Biệt thự có ba tầng. A Bảo Ấn Huyền ở tầng cao nhất, Tào Dục cùng Tam Nguyên ở tầng hai — Nhưng hai người chia phòng hướng đông phòng hướng tây, Tào Dục dù rằng không muốn nhưng chẳng thể làm gì, nếu không đồng ý Tam Nguyên sẽ dọn xuống tầng một ở.
Năm tiếng trước khi về đến nhà, Tào Dục đã gọi điện bảo người giúp việc quét dọn phòng nên lúc này phòng ở không có một hạt bụi, không hề nhìn ra chủ nhà đã ra ngoài nửa tháng.
Vào biệt thự, mọi người về phòng của mình.
A Bảo đầu tiên vào phòng tắm rửa. Tắm xong ra, nhìn thấy Ấn Huyền lấy bức thư Tứ Hỉ nhờ bọn họ chuyển ra, đặt ngay trên két sắt, hình như đang định bỏ vào. A Bảo hỏi: "Thư này người đã đọc chưa?"
Ấn Huyền đáp: "Chưa."
A Bảo cầm bức thư lên, soi đi nhìn lại dưới ánh đèn: "Thư của thần tiên sao cũng giống thư của người phàm quá vậy, chẳng có tí cao cấp gì hết."
Ấn Huyền bắn một mồi lửa lên giấy viết thư.
A Bảo bị dọa nhảy cẫng, đang định dập tắt lửa thì thấy trên mặt bức thư kia hiện ra hai chữ màu vàng kim: Đừng phá.
...
A Bảo sửa miệng ngay: "Đúng là vẫn cao cấp thật."
——
Lời editor: Xong quyển I rồi! Chúc mừng năm mới mọi người!