Lưu Manh Đại Đế

chương 208: hai người phụ nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa ngày sau, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng đình chỉ trạng thái tu luyện.

Thương thế trong cơ thể tựu chung đã khôi phục được sáu, bảy thành.

Hắn vươn người đứng dậy, tranh thủ đi lại vài vòng xung quanh xem thử tình hình.

Khi mới xuyên đến đây, Võ Thiện Nhân còn lo lắng Song Thần Độc Sát sẽ đuổi theo truy sát, nhưng rõ ràng đã qua mấy ngày mà không thấy bóng dáng hai người bọn chúng.

Xem ra bức màn kết giới thực sự rất lợi hại, có thể ngăn cản được Thần Cấp cường giả xông vào.

Cũng may cho hắn là bọn chúng không có lệnh bài Vũ Thần Điện, nếu không thì hắn chỉ còn nước đi chầu ông bà ông vải.

Theo quan sát thì khung cảnh nơi này khá giống với không gian bên ngoài kết giới, vẫn là một dải núi non hoang vu.

Nhưng kỳ lạ là rừng cây cối ở đây lá cây không phải màu xanh mà là một màu trắng xoá, giống như phủ trên mình một lớp sương tuyết.

Thời gian đang vào buổi trưa, Võ Thiện Nhân chẳng còn bụng dạ nào nấn ná ở lại, liền lấy ra Hoàng Kim Chuyên thi triển thuật đằng vân, dự định bay đại về một hướng, nhất định thể nào cũng tìm được thành trì hoặc thôn trấn nào đó.

“Ầm… Ầm…”

Đúng lúc hắn đang định di chuyển thì bỗng nhiên bên tai vang lên một hồi âm thanh nổ đùng đùng.

“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là hai người bọn chúng đuổi đến?” Võ Thiện Nhân cả kinh, mồ hôi vã hết sống lưng.

Hắn vội thu lại Hoàng Kim Chuyên rồi mau lẹ đáp xuống mặt đất, kế đó nhanh chân nhảy vọt vào một lùm cây ẩn nấp.

Hắn nín thở, cố gắng không để lọt ra tiếng động.

Nhưng cảm thấy vẫn chưa yên yêm, hắn liền thi triển Liên Hoa Cấm, che giấu khí tức trong vòng ba thước xung quanh mình.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

Liên tục là những tràng âm thanh kịch liệt nghe như tiếng sấm rền gây chấn động màng nhĩ, cường độ càng lúc càng lớn.

Hồi lâu sau, Võ Thiện Nhân rốt cuộc cũng khẳng định hoá ra không phải là Song Thần Độc Sát đuổi đến mà giống như có kẻ nào đó đang đánh nhau.

Thông qua sóng âm thanh truyền đến, hắn mơ hồ phán đoán được vị trí đang diễn ra trận chiến cách nơi này không xa.

Tình huống như vậy kéo dài đến bốn canh giờ, cho đến khi một lằn sét nổi lên xé rách bầu trời, Võ Thiện Nhân ngẩng đầu nhìn bỗng phát hiện có hai bóng người đột nhiên xuất hiện ngay trong tầm mắt.

Mặc dù vậy nhưng khoảng cách từ hai người đó xuống dưới mặt đất vẫn là khá xa.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

Để tránh bại lộ tung tích, Võ Thiện Nhân không dám dùng đến thần thức mà chỉ quan sát thuần bằng mắt thường.

Theo đó, hắn trông thấy hai cái bóng màu trắng và màu đỏ không ngừng lao vào nhau.

Chẳng rõ đôi bên mạnh yếu ra sao nhưng dựa vào trực giác mách bảo, Võ Thiện Nhân âm thầm phỏng đoán tu vi hai người này là vô cùng khủng bố.

Hắn khóc không thành tiếng, trong bụng kêu gào một chặp: “Giời ạ, bọn họ đánh nhau sao kéo đến tận đây rồi!”

Bọn họ đánh nhau rất dữ dội, nửa canh giờ trôi qua vẫn không phân thắng bại.

Mỗi khi song phương va chạm nhau lại khiến cho không gian chấn động, thiên địa thuộc tính điên cuồng khuếch tán khắp mọi nơi.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

Đánh nhau thêm một lúc, hai cái bóng bắn ngược trở ra, cái bóng màu đỏ bỗng cất giọng nói: “Sư tỷ, nếu biết điều thì hãy mau giao ra Sinh Tử Kỳ, ta sẽ để cho tỷ được chết toàn thây.”

Ngay lập tức, cái bóng màu trắng liền đáp trả: “Tuyệt đối không thể! Sinh Tử Kỳ chỉ có thể truyền cho cung chủ mỗi đời Vạn Hoa Cung.”

Cái bóng màu đỏ hừ lạnh: “Hừ! Năm xưa khi lão bà kia quy tiên, rõ ràng là ngươi đã giở thủ đoạn để chiếm đoạt Sinh Tử Kỳ.

Đáng lẽ vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung phải thuộc về ta!”

Bỗng cái bóng màu trắng thở dài một tiếng, bảo: “Sư muội, ngươi chớ có ăn nói hàm hồ! Chỉ vì năm ấy ngươi làm trái di huấn của tổ tiên, dám lén lút tu luyện bộ Hợp Thể Âm Dương Công, gây ra biết bao nhiêu tội ác.

Đúng lý thì sẽ bị phế bỏ toàn bộ tu vi, nhưng sư phụ không đành lòng xuống tay nên đã tha cho, cuối cùng chỉ trục xuất muội ra khỏi Vạn Hoa Cung.

Vậy mà hôm nay sư muội vẫn cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ sao?”

Cái bóng màu đỏ phá lên cười điên cuồng: “Ha ha… Ta tu luyện Hợp Thể Âm Dương Công cũng là vì muốn gia tăng thực lực bảo vệ Vạn Hoa Cung trước mọi kẻ thù, như vậy thì có gì sai? Mụ già đó lại không biết tốt xấu, nghe theo lời người chết trục xuất ta khỏi sư môn.

Cuộc đời ta chỉ duy có lần ấy là nhục nhã nhất! Mối thù này hôm nay ta nhất định phải báo! Chính tay ta sẽ huỷ hoại Vạn Hoa Cung! Ha ha…”

Cái bóng màu trắng phản bác: “Sư muội, ngươi ăn nói thật quá ngang ngược! Hợp Thể Âm Dương Công là phương pháp song tu bàng môn tả đạo.

Huống hồ, cung nữ của Vạn Hoa Cung đời đời không được phép gần gũi nam nhân, sư muội đã quên rồi sao?”

Mặc dù cái bóng màu trắng luôn giữ thái độ từ tốn để nói chuyện nhưng cái bóng màu đỏ lại không hề có ý nhân nhượng, còn tức giận chửi bới: “Đồ tiện nhân mau câm miệng đi! Rõ ràng là ta ưu tú hơn nhưng mụ già lú lẫn đó vẫn quyết định truyền chức vị cung chủ cho một kẻ nhu nhược như ngươi.

Mấy trăm năm nay, ngươi thử xem Vạn Hoa Cung còn ra hồn hay không? Ta thấy sớm muộn gì thì Vạn Hoa Cung cũng sẽ bị huỷ hoại trong tay con tiện nhân nhà ngươi.

Lần này người đột phá Thần Cấp hậu kỳ thất bại, tu vi bị ta đánh rớt xuống Thần Cấp sơ kỳ.

Chút hơi tàn đó mà cũng muốn chống đối ta sao? Còn không mau khoanh tay chịu chết đi! Ha ha ha…”

Giọng nói phát ra từ cái bóng màu trắng bỗng có âm vị chua xót: “Xem chừng sư muội đã hạ quyết tâm giết ta cho bằng được!”

Cái bóng màu đỏ chỉ tay thẳng mặt đối phương, điên cuồng hét lên: “Ta biết tiện nhân ngươi một khi đột phá cũng chính là lúc suy yếu nhất.

Mấy lần trước ta canh thời gian lẻn vào Vạn Hoa Cung nhưng đáng tiếc không thể tìm được ngươi.

Hoá ra là ngươi đã dùng kế ve sầu thoát xác, mỗi lần đột phá đều đi đến nơi vắng vẻ thế này.

Nhưng hôm nay ý trời đã định, cho ta tìm ra ngươi, vậy thì ngươi phải chết! Ha ha ha…”

Dứt lời, cái bóng màu đỏ lại tiếp tục phát động công kích, linh lực trên người cuồn cuộn tuôn chảy, hình như sắp sửa thi triển một linh thuật cường đại.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

Ẩn núp trong bụi cây, nghe trộm được toàn bộ đoạn hội thoại trên không, trong lòng Võ Thiện Nhân cả kinh: “Con bà nó! Số ta thật xui xẻo, bỗng đâu lại mọc ra hai mụ đàn bà Thần Cấp kéo đến đây đánh nhau.

Có khi ta chẳng phải đầu lại phải tai mất!”

Đúng lúc đó, đột nhiên nghe cái bóng màu đỏ hét vang một tiếng: “Ngươi đi chết đi! Ưng Kích Trường Không!”

Bỗng thấy trên đầu cái bóng màu đỏ nổi lên một trận xao động, không gian như bị xé rách ra, chỉ trong chớp mắt một con chim ưng khổng lồ được ngưng tụ từ linh lực thành hình.

Đôi cánh chim ưng sải dài đến mấy trượng, sau một nhoáng đã bổ thẳng về phía cái bóng màu trắng.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

Đối diện thế công hung bạo của đối phương, bỗng cái bóng màu trắng phi thân lao đến, đôi chân không rõ là thi triển tuyệt chiêu gì, tốc độ cực nhanh, đến không hình, đi không ảnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio