Lưu Manh Lão Sư

chương 171: điều đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Hà Liên có việc gấp cần tìm hắn, vội vàng nói một tiếng với Yến và Mỹ Cầm, sau đó liền lái xe đến ủy ban huyện ủy. Hà Liên tìm hắn sớm như vậy, chắc chắn là có chuyện.

Trần Thiên Minh rất sốt ruột phi đến ủy ban huyện ủy, rồi lại nhanh chóng đến văn phòng của thư ký Hà Liên, thông báo trước, rồi đẩy cửa tiến vào.

"Thiên Minh, mau ngồi đi, tôi có việc muốn tìm cậu." Hà Liên vừa bảo Trần Thiên Minh ngồi xuống, lúc này, ông ta cũng không rót nước mời Trần Thiên Minh mà trực tiếp vào vấn đề luôn.

"Thư ký Hà, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi." Trần Thiên Minh tuy là không nghe thấy Hà Liên nói gì, nhưng thấy ông ta như vậy, cũng không muốn nói khách sáo nữa.

"Sáng hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại của một bằng hữu trên bộ, hắn nhận được một tin tức, nói là tôi qua vài ngày nữa được điều lên thành phố, thư bổ nhiệm cũng đang trên đường tới." Hà Liên nói.

"Điều về thành phố, tốt quá, chúc mừng ông, thư ký hà." Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Liên được điều lên thành phố, tâm tình đang khẩn trương cũng giãn ra nhiều.

"Thiên Minh, xem ra cậu không hiểu nhiều về quan trường rồi, làm quan ở thành phố, không nhất định là tốt hơn ở huyện ủy, chủ yếu là phải xem vị trí đó là vị trí gì." Hà Liên lắc đầu nói với Trần Thiên Minh.

"Vậy ông lên thành phố làm chức gì?" Trần Thiên Minh không khỏi hỏi lại Hà Liên.

"Trở lại thị ủy, làm phó chủ nhiệm chính sách điều tra và nghiên cứu, hay chính là phó ban trấn áp tệ nạn xã hội, nhưng mà ý nghĩa của hai việc này lại hoàn toàn khác nhau. Một thư ký huyện ủy có thức quyền bị điều đi làm một chức bàn giấy, đây đúng là chuyện đùa mà." Hà Liên nói xong, trong giọng nói vẫn còn bất đắc dĩ. Quan trường như vậy, rõ ràng nhìn thì có vẻ thuận buồm xuôi gió, nhưng mà đến lúc sắp tới bờ thì thuyền lại không đi tới nữa. Sự tình như vậy, đối với người lăn lộn quan trường nhiều năm như ông cũng không lạ gì, chỉ là Hà Liên lại không nghĩ đến chuyện này lại xuất hiện trên người ông ta.

"Có thể là không có quyết định hay không, hoặc là bằng hữu của ông hỏi thăm lầm rồi?" Trần Thiên Minh nói với vẻ không tin, trong lòng hắn vẫn ôm may mắn.

"Sẽ không có chuyện đó, trước lúc người này gọi điện cho tôi, thì thư ký huyện ủy Hoàng thư ký cũng đã gọi trước, ông ấy cũng nhận được tin tức như vậy, cũng đã chứng thực được thông tin này." Hà Liên vừa nói vừa cười khổ. Trong quan trường bị chèn ép, điều này đại biểu cho việc sau này rất khó chuyển mình, bởi vì trên thế giới này rất nhiều người muốn vươn lên, bọn họ sao có thể để ngươi leo lên vị trí của bọn họ chứ?

"Chuyện này rút cục là thế nào? Tôi có thể giúp đỡ được gì cho ông? Hoặc là giúp ông tạo chút quan hệ." Trần Thiên Minh cũng không nói gì đến chuyện dùng tiền để tạo mối quan hệ, nhưng mà hắn biết loại người như Hà Liên hẳn là phải hiểu rồi.

"Lúc này có thể nói là đã vô ích rồi, chuyện này tới đột nhiên, chuyện này chứng tỏ người muốn chèn ép tôi đã hạ quyết tâm, người khác không thể làm dao động được. Vốn tôi lần này phải lên thành phố vào bộ điều tra và nghiên cứu, ngành xử lý xả hội, chỉ là báo cáo gửi đã lâu nhưng không có hồi âm.

Hiện giờ đột nhiên lại thành ra như vậy, nhưng không ngờ là lại bổ nhiệm vào một chức vụ đồng cấp, hơn nữa còn là chức bàn giấy," Hà Liên tiếp tục lắc đầu.

"Vậy ông nói xem là ai làm?" Trần Thiên Minh hỏi lại Hà Liên. Hà Liên hiện giờ vẫn rất chiếu cố cho hắn, hơn nữa còn giúp đỡ hắn rất nhiều từ sau lưng, cho nên, giờ cũng là lúc hắn nên báo đáp.

Nếu Hà Liên cho hắn biết cừu gia là ai, hắn sẽ có biện pháp đối phó.

"Tôi cũng không biết là ai? Chẳng qua, người này chắc chắn có quan hệ cấu kết với thiên tinh bang, hai ngày trước cậu vừa mới đối phó thiên tinh bang, hai ngày sau tôi đã có biến. Có thể nói là người này có liên hệ với cậu, nói lại, lần này cậu đối phó với thiên tinh bang, không phải đã để thiên tinh phát hiện chứ? Tuy là sau đó thiên tinh bị người ta giết chết, nhưng khẳng định là hắn đã nói tin tức này cho người khác. Vì thế, kẻ đứng sau thiên tinh bang muốn đối phó với cậu, mà bọn chúng lại tra ra được quan hệ của tôi và cậu, hiển nhiên là sẽ nghĩ chúng ta đang hợp tác, vì thế trước chúng sẽ đối phó với tôi, đem tôi điều đi." Hà Liên suy nghĩ rồi nói.

"Vậy thì là tôi đã hại ông rồi." Trần Thiên Minh ngượng ngùng xin lỗi Hà Liên.

"Cũng không thể nói là như vậy, kẻ đứng sau thiên tinh bang là một kẻ thông minh, nếu ai động vào lợi ích của chúng, bọn chúng sẽ đối phó ngay. Nói lại, lần này thu được kg thuốc phiện, nếu để nó tuồn được ra xã hội, vậy chính là sự tình rất đáng sợ nha. Cho nên, chỉ cần là người có chút lương tâm cũng sẽ ngăn cản." Hà Liên nói.

Ông ta uống một ngụm nước, rồi tiếp tục nói: "Ở phương diện tư, cậu và con gái Hà Đào của tôi cũng rất thân cận, tuy là thời gian này tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi có thể nói với cậu, con gái của tôi thích cậu, tôi đến giờ vẫn chưa thấy nó đau lòng như vậy. Đương nhiên, hai người về sau như thế nào, tôi cũng không can thiệp, đầy là chuyện của những người trẻ tuổi. Còn nữa, nếu tôi bị điều về đó, Tiểu Đào cũng phải đi theo tôi, chẳng qua là tôi cũng không làm chủ được ý nghĩ của nó, nếu nó muốn ở lại đây cũng được, nhưng mà tinh thế hiện tại rất nguy hiểm, tôi không muốn để nó lại đây, nó nên đi càng sớm càng tốt. Làm việc như chúng tôi, ít nhiều cũng đắc tội một số nhân vật, vì thế tôi đối với con gái cũng có tư tâm. Vì việc này, đành ngại ngùng rồi."

"Đây cũng không có chuyện gì, thức ra, tôi rất cảm kích ông vẫn luôn giúp đỡ tôi." Trần Thiên Minh thành khẩn nói. Hắn nghĩ tới Hà Liên vì chuyện của mình mà bị liên lụy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó nghĩ.

"Ha ha, Thiên Minh, thật ra tôi cũng không giúp cậu cái gì, tôi chỉ là một thư ký huyện ủy, nếu đối phó với một ít tiểu nhân vật ở huyện còn được, nếu lớn hơn thì tôi cũng không quản được. Ví dụ như một ít lãnh đạo huyện ủy, tôi cũng không có biện pháp, ở huyện ủy, thư ký huyện ủy và thị trưởng là chính, so với tôi thì lớn hơn nửa cấp, phó thư ký thị trưởng đồng cấp với tôi, tôi cũng không có biện pháp với bọn họ. Nói lại, người có thể ngồi lên vị trí đó, mặt trên tối thiểu cũng có nhiều mối quan hệ. Quan trường cũng giống như một tấm tơ nhện vậy, mấu chốt chính là xem tấm của ai lớn hơn, ai có thể phá tấm của ai." Hà Liên cười nói.

"Thư ký Hà, ông giúp tôi rất nhiều, trong lòng Trần Thiên Minh tôi xin khi tạc, nếu ông có chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói thẳng." Trần Thiên Minh nói.

"Tôi bây giờ còn chưa cần gì, tuy nhiên lần điều chuyển này, tôi không có thực quyền gì, nhưng mà có cấp bậc này, hơn nữa tôi cũng đang chờ cơ hội, lần này tuy không tốt, nhưng cũng không đại biểu là sau này không tốt." Hà Liên nói tiếp.

Thật ra lần này Hà Liên bị điều đi chính là do thái đông phong giờ trò phía sau, hắn dùng quan hệ của cha hắn, lại dùng tiền, trực tiếp điều Hà Liên đi, vậy thì sau này đối phó với Trần Thiên Minh càng dễ dàng hơn.

"Vậy khi nào ông đi, tôi tiễn ông." Trần Thiên Minh nói với Hà Liên.

"Không cần đâu, hiện giờ chũng ta càng thân cận, càng dễ bị kẻ khác hoài nghi, hơn nữa lần này tôi nhận được tin, tin tức này truyền đến quá nhanh rồi." Hà Liên lắc lắc đầu nói. "Thiên Minh, hiện giờ tình cảnh của cậu ở huyện J rất nguy hiểm, cậu cần phải xác định xem nên làm thế nào?" Hà Liên ngày đó cũng nghe được đội trưởng Lôi nói Trần Thiên Minh không đơn giản, vì thế ông ta cũng chỉ nhắc nhở Trần Thiên Minh một chút mà thôi.

"Tôi biết, tôi đã có an bài rồi, hiện giờ chỉ còn chờ bọn chúng xuất hiện thôi. Tôi hiện giờ đang dùng chính mình làm mồi câu." Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Vậy thì cậu phải cẩn thận, đừng để cá ăn người đấy." Hà Liên quan tâm nói.

"Tôi hiểu, tôi đã hạ quyết tâm, không vào hang hổ, sao bắt được hổ con, tuy là nguy hiểm khẳng định là có." Trần Thiên Minh nói.

"Còn nữa, cậu phải đặc biệt chú ý đến tiểu nhân, bởi vì thời điểm trước tôi ở đây, có thể là đám tiểu nhân không dám làm gì với cậu, nhưng hiện giờ tôi đi rồi, bọn họ đang rất muốn gây khó dễ với cậu hoặc đám thủ hạ của cậu. Mọi chuyện phải thật cẩn thận, không thể quá cứng rắn ra mặt được." Hà Liên lại tiếp tục rặn dò Trần Thiên Minh.

"Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận." Trần Thiên Minh nói.

"Được rồi, chuyện nên nói tôi đã nói rồi, cậu tìm thời gian nói chuyện với Tiểu Đào đi, tuy cậu là thầy giáo, nhưng tôi rất coi trọng cậu." Hà Liên trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

"Vâng, vâng." Trong lòng Trần Thiên Minh rất cao hứng, có Hà Liên khuyên bảo bên cạnh Hà Đào, Hà Đào chắc chắn sẽ tha thứ cho mình!

Nhưng mà Hà Liên cũng không ngờ được rằng quan hệ của Hà Đào và Trần Thiên Minh lại phức tạp như vậy, chẳng những Trần Thiên Minh và Hà Đào có quan hê, hơn nữa Trần Thiên Minh còn có quan hệ với mấy nữ nhân nữa, đây chính là điều ông ta không thể tưởng tượng được, ông ta chỉ nghĩ là giữa Hà Đào, Trần Thiên Minh và Yến xuất hiện vấn đề lựa chọn, vì thế ông ta cổ vũ và ám chỉ cho Trần Thiên Minh nên chọn thế nào cho tốt.

"Được, cậu đi đi, tôi cũng phải chuẩn bị một số sự tình, công văn có thể rất nhanh sẽ đến, tôi muốn làm xong một số việc trong thời gian này." Hà Liên phất tay với Trần Thiên Minh, ý bảo là hắn có thể rời đi.

Trần Thiên Minh gật gật đầu, chào Hà Liên, sau đó liền lại xe về khách sạn Không Thiên. Ở trên đường, hắn liền gọi điện cho Lâm Quốc và Trương Lệ Linh, kêu bọn họ trở về, hắn có việc muốn tìm bọn họ.

Ở phòng nghỉ ngơi của mình ở lầu , Trần Thiên Minh đem tình huống mà vừa rồi Hà Liên đã nói ra nói lại với bọn họ.

"Lão đại, nói như vậy, phía sau thiên tinh bang rất mạnh, có thể động đến cả thư ký Hà Liên." Lâm Quốc ngồi trên ghế lo lắng nói.

"Đúng vậy," Trần Thiên Minh gật đầu nói. "Chẳng qua, loại chuyện này cũng không quan hệ quá lớn đến chúng ta, dù sao chúng ta cũng không phải người trong quan trường, phương pháp mà kẻ đứng sau thiên tinh bang dùng đối phó với Hà Liên cũng không dùng được với chúng ta, anh chỉ sợ loại chuyện ám sát như lần trước mà thôi."

"Trần Thiên Minh, anh tại sao đến bây giờ mới nói thật cho tôi, anh còn gạt tôi nói là bị cướp nữa chứ?" Vẻ mặt Trương Lệ Linh rất giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, chẳng qua, nàng lại quan tâm nói: "Vậy anh hiện tại phải làm sao?" Bởi vì mọi chuyện đã đến nước này, nàng cảm thấy nên nghĩ phương pháp xử lý, không phải là lúc tức giận.

"Tôi cũng không biết làm thế nào giờ? Bởi vì bọn chúng trong tối, chúng ta lại ở ngoài sáng, chúng ta có muốn tìm bọn chúng cũng không được. Cho nên, chúng ta chỉ có thể chờ bọn chúng ngoài sáng, chỉ khi bọn chúng xuất hiện, chúng ta mới đối phó được." trần thiên mih nói. "Đúng rồi, Lệ Linh, trong thời gian này khách sạn cùng phòng địa ốc làm ăn nên cẩn thận chút, tránh gặp phải sự trả thù của kẻ khác."

"Mấy chuyện này chúng tôi đã có chủ ý, khách sạn chỉ làm ăn hợp pháp, nhưng mà phòng địa ốc đang buôn bán, cũng không ngừng lại được." Trương Lệ Linh nói ra sự lo lắng của nàng.

"Nếu ngừng không được thì đừng ngừng, tôi là nói mọi người cân thận, không cần phải dừng lại, chỉ cần cẩn thận chút là được, dù sao chỉ cần cẩn thận, cũng không có chuyện gì xảy ra." Trần Thiên Minh cười cười nói với Trương Lệ Linh.

"Đúng vậy, chúng tôi biết rồi." Trương Lệ Linh cùng Lâm Quốc đồng thời gật đầu, đồng thanh nói.

"Được rồi, mọi người cực khổ rồi, có chuyện gì mọi người cứ liên hệ điện thoại cho tôi." Trần Thiên Minh vẫy tay với bọn họ, để cho bọn họ ra ngoài làm việc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio