"Thật tốt quá," Đám Lâm Quốc liền hoan hô lớn.
" năm? Chung đại ca, đại bá là bao nhiêu tuổi?" trương ngạn thanh nghe thấy đại bá có năm công lực, có chút kỳ quái hỏi.
"Năm nay hình như là tuổi." Chung Hướng Lượng nói.
" tuổi?" Đám Lâm Quốc trợn mắt, kinh nghi. Dáng vẻ của đại bá chỉ trông như là , tuổi, không thể ngờ được người lại tới tuổi, nếu không phải là Chung Hướng Lượng nói, bọn họ cũng nhìn không ra.
Lúc này, Trương Lệ Linh từ bên ngoài trở về, nàng nhìn thấy hai người lạ mặt là Chung Hướng Lượng cùng đại bá liền ngây người.
"Ồ, Lệ Linh, đây là sư phụ của tôi, cùng với sư huynh, bọn họ đến thăm tôi." Trần Thiên Minh vội vàng nói với Trương Lệ Linh, vừa nói vừa ngăn cản ánh mắt háo sắc của đại bá nhìn Trương Lệ Linh.
Xem ra đại bá là một giả hòa thượng, rượu thịt sắc đổ đều có.
"Chào mọi người." Trương Lệ Linh mỉm cười nói với đại bá và Chung Hướng Lượng.
"Chào cô, mỹ nữ." Đại bá nói với Trương Lệ Linh.
"Lệ Linh, cô ăn cơm chưa?" Trần Thiên Minh nhìn Trương Lệ Linh có chút gầy đi, quan tâm hỏi.
"Tôi vừa rồi mới ăn một chút ở bên ngoài," Trương Lệ Linh nói.
"Đúng rồi, chuyện của khách sạn cùng công ty địa ốc lát nữa cô nói với sư huynh tôi, xem anh ấy có thể giúp gì không?" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Chung Hướng Lượng, sau đó nói với Trương Lệ Linh.
Trương Lệ Linh nhìn Chung Hướng Lượng gật đầu, nói: "Tốt, tôi lát nữa sẽ nói với anh ta."
Trần Thiên Minh thấy đại bá cứ nhìn Trương Lệ Linh, hắn vội vàng lôi kéo lão nói: "Đại bá, đi, chúng ta lên lầu , người nói cho con cách khôi phục công lực đi." Trần Thiên Minh không đợi đại bá nói thêm, hắn vội vàng lôi lão đi.
"Tiểu tử, cô gái kia tên gọi là gì? Không tồi, điểm." Đại ba vừa nói vừa chảy nước miếng, lão vẫn còn quay lại nhìn mãi.
"Đại bá, con biết người háo sắc, nhưng cũng không ngờ người lại háo sắc đến vậy, người cũng không ngẫm lại đi, người đã tuổi sắp đi qua bên kia, tốt nhất là nên đứng đắn một chút." Trần Thiên Minh có chút tức giận nói với đại bá, không biết vẻ mặt này có bị Trương Lệ Linh nhìn thấy không, nếu mà thấy thì quả thật là dọa người, sau này gặp mặt Trương Lệ Linh cũng không biết phải giải thích thế nào đây.
"Ta háo sắc?"
"Vậy đại bá sao lại nhìn người ta như vậy?" Trần Thiên Minh nói.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Con người ai mà không thích cái đẹp. Ngươi thì biết cái gì? Ê, ta chỉ nhìn thôi có gì mà ngươi khẩn trương như thế, mỹ nữ kia không phải bạn gái ngươi chứ?" Vẻ mặt đại bá đột nhiên rất kỳ quái, nhỏ giọng hỏi bên tai Trần Thiên Minh.
"Không phải." Trần Thiên Minh chột dạ lắc đầu. Nói thật, quan hệ giữa hắn và Trương Lệ Linh, hắn cũng không rõ ràng lắm.
"Ngươi đã "thượng" cô ta chưa?" Đại bã tiếp tục dâm đãng nói.
"Ê, người không cần như vậy chứ? Con là chính nhân quân tử mà." Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói, dáng vẻ mười phần giống liễu hạ huệ.
"Ngươi là chính nhân quân tử? Mẹ nó, nếu ngươi mà là chính nhân quân tử, vậy thì thế giới này cũng không có sắc lang." Đại bá cực lực đả kích tâm hồn bé nhỏ của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đưa đại bá đến phòng nghỉ ngơi của hắn, sau đó khẩn trương hỏi đại bá: "Đại bá, người nói có con, còn phải làm thế nào mới hồi phục được công lực?"
"Thật ra vừa rồi ngươi nói đúng một nửa, ngươi cần kích thích phía dưới, để cho máu vận chuyển, hiện giờ, máu người và máu của huyết nghĩ hoàng đã dung hợp lại, chỉ cần máu vận chuyển, nó sẽ kích phát tiềm năng thân thể, trợ giúp thân thể ngươi hồi phục công lực. Nhưng, cũng không chỉ như vậy, ngươi còn phải vừa kích thích bên dưới, vừa vận Hương Ba Công. Bởi vì Hương Ba Công vốn là một loại võ công nam nữ song tu cao thâm, nếu ngươi ở lúc "hưng phấn", dùng Hương Ba Công trợ giúp, vậy thì ngươi có thể đỡ được nửa phần công sức, nhận được hiệu quả tốt hơn nhiều." Đại bá nói.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy đại bá nói như vậy, vô cùng hưng phấn, dâm đãng nói: "Đại bá, ý của ngươi là, con mỗi ngày phải tìm nữ nhân để kích thích bên dưới này?"
"Ngươi nhìn mình xem, vừa mới nói đến, vậy mà đã hưng phấn như vậy rồi. Chẳng lẽ ngươi không thể tự mình xử sao?" Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Con tự mình làm? Tự mình kích thích?" Trần Thiên Minh cũng ngây người.
"Đúng vậy, ngươi không phải thường xuyên xem phim XXX sao? Còn nữa, ngươi có thể xem thêm vài cuốn tạp chí của đàn ông, xem cho tốt, sau đó kích thích chính mình?" Đại bá nói.
"Đại bá, người biết tạp chí đàn ông? Người xem qua rồi sao?" Trần Thiên Minh dâm đãng nhìn đại bá, xem ra, đại bá đến rồi vẫn có thể, ngay cả thứ như vậy mà cũng biết.
"Ta còn chưa xem qua." Đại bá có chút ấp úng nói.
"Con không tin, người như thế nào mà lại chưa xem qua chứ?" Trần Thiên Minh không tin nói.
"Ngươi thế nào mà lại không tin? Ta bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy rồi, tuy là có thứ chưa xem qua, nhưng mà ít nhất cũng đã nghe qua!" Đại bá vỗ ngực, nói có vẻ rất hợp lý.
Trần Thiên Minh đúng là hết chỗ nói, nếu thoe như lời của đại bá, chính mình hóa ra lại là cao thủ . Ài, thật là thảm, ngày mà không có nữ nhân thật thảm!
"Ta nói cho ngươi biết xú tiểu tử, ngươi không cần làm loạn, cũng không được giống như trước kia, tùy tiện "làm" một chút rồi ra, hiện tại thì phải có kế hoạch, phải làm theo các bước. Ngươi hiện giờ vừa kích thích vừa phải vận Hương Ba Công, có thể vào thời điểm ngươi bắt đầu vận công, khí cũng chưa thể tập trung đến đan điền, nhưng chỉ cần kiên trì, thời gian dài, là có thể tụ khí được. Máu của huyết nghĩ hoàng công hiệu rất cường đại, đến cả Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán cũng có thể giải được, thiên hạ còn có độc gì mà nó không giải được đây?" Đại bá nói đến đây, sau đó đột nhiên cười ha hả, giống như gặp chuyện gì vô cùng thú vị vậy.
Chuyện này cũng khó trách lão, đây là bệnh chung của người luyện võ, biết được một loại kỳ độc vốn không thể giải được nay lại có thể, hơn nữa lại còn là chình đồ đệ mình, loại thành công và tự hào này ngươi khác khó có thể biết được. Tuy đại bá không thể khẳng định là Trần Thiên Minh nhất định có thể khôi phục công lực như vậy, nhưng mà vừa rồi nghe Trần Thiên Minh kể lại, lão liền biết, chỉ cần Trần Thiên Minh làm như vậy, chắc chắn có thể thu được hiệu quả đặc biệt.
"Vậy thì phải kích thích bao lâu, mấy giờ sao?" Trần Thiên Minh cười khổ hỏi.
Lần trước kích thích mấy giờ, đấy là do Lương Thi Mạn giúp hắn, nếu bây giờ mà để tự mình kích thích đến mấy giờ, vậy thì chỉ sợ là phía dưới không mềm mà tay thì đã mỏi rồi, tự mình làm sao mà chịu nổi chứ?
"Nói ngươi dâm đãng thì đúng là dâm đãng, ngươi còn muốn kích thích đến mấy giờ ư? Ngươi chỉ cần kích thích khoảng nửa giờ, lại luyện công khoảng nửa giờ là được." Đại bá hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó giễu cợt hắn.
"Ngày nào cũng phải làm sao? Cần phải kích thích bao lâu đây?" Trần Thiên Minh hỏi đại bá.
"Đương nhiên không cần làm vậy mỗi ngày rồi, ngươi cứ hai ngày làm một lần, một lần là nửa giờ, phỏng chừng ít thì , thàng, lâu thì khoảng nửa năm, ngươi nhất định có thể khôi phục công lực như trước kia." Đại bá nghĩ một lát, sau đó đoán.
"Ồ, vậy con bình thường còn cần luyện Hương Ba Công không? Còn về phần kích thích bên dưới kia, chỉ cần nửa giờ là xong, cũng không cần "ra", đúng không?" Trần Thiên Minh đem nghi vấn trong lòng ra hỏi đại bá.
"Ngươi cũng không cần vậy chứ? Ngươi nếu muốn khôi phục nhanh, vậy thì mỗi ngày đều phải luyện Hương Ba Công, tuy là khi không kích thích, máu của huyết nghĩ hoàng cũng không vận chuyển được chân khí, nhưng mà nếu mỗi ngày ngươi kiên trì luyện Hương Ba Công, khẳng định là có tác dụng. Đương nhiên không nhất định phải "ra", chẳng qua thì "ra" là tốt nhất, bởi vì tại thời điểm ngươi luyện Hương Ba Công, khi ngươi đạt được "dỉnh", thì toàn thân sẽ có một loại cảm giác thanh lương xuất hiện, như vậy đối với thân thể của ngươi mới có lợi." Thật ra đại bá cũng chưa luyện qua võ công song tu, còn chưa hiểu được đặc điểm tinh diệu của song tu công, vì thế lão cũng không có kinh nghiệm thực tiễn.
"Con biết, mỗi hai ngày con sẽ kích thích chính mình, mỗi ngày đều luyện Hương Ba Công."
Trần Thiên Minh suy nghĩ, nói. May là mỗi hay ngày mới kích thích một lần, chứ nếu mỗi ngày đều "tự xử", vậy thì mình quả thật là biến thành tên biến thái cuồng tự xử rồi.
"Được rồi, chuyện nên nói ta đã nói cả rồi, hiện giờ ta giúp ngươi đả thông kinh mạch một chút." Đại bá vừa nói vừa đến bên cạnh Trần Thiên Minh.
"Đả thông kinh mạch? Lần trước người không phải đã đả giúp con rồi sao?" Trần Thiên Minh cảm thấy chút kỳ quái, đại bá không phải là già rồi nên hồ đồ chứ, đả rồi còn đả nữa, chẳng lẽ coi mình là bao cát sao?
"Ta đã giúp ngươi đả rồi, chẳng qua, khi ta thấy ngươi ở bệnh viện, cảm thấy khá nhiều kinh mạch của ngươi không thông, có thể nguyên nhân là ngươi bị phế đi võ công." Đại bá nói.
"Tốt quá, người nhanh giúp con đi." Trần Thiên Minh cao hứng hẳn, nói luôn với đại bá.
"Ta giúp ngươi đả thông kinh mạch đã bị tắc nghẽn, đối với việc luyện công của ngươi có lợi." Vẻ mặt đại bá rất nghiêm túc, lão chậm rãi giơ bàn tay lên. Lúc này, hành động của lão có chút khác so với lúc đả thông kinh mạch cho đám Lâm Quốc, đại bá hiện giờ, trên mặt lại lộ ra một tầng bạch quang, đặc biệt là trên bàn tay của lão bạch quang lại càng dày đặc. Tầng bạch quang này khiến người ta khó lòng nhìn thấy bàn tay của lão.
Chỉ thấy đột nhiên đại bá bay lên bên cạnh Trần Thiên Minh, mà di chuyển càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khiến ngươi ta không nhìn rõ, chỉ trong chốc lát, liền chỉ thấy được một cái bóng trắng bay quanh người Trần Thiên Minh.
"A!" Trần Thiên Minh kêu lớn một tiếng, khắp toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức, hắn muốn tránh bàn tay của đại bá, nhưng mà hắn đã bị đại bá điểm huyệt, không thể di chuyển được. Hắn hiện giờ chỉ cảm thấy cả người nóng lên, địa phương mà đại bá chạm đến càng lúc càng nóng, đến mức mà hắn khó chịu nổi.
Không biết trải qua bao lâu, đại bá dần ngừng lại, sau đó chậm rãi thở dốc trên ghế. Sắc mặt lão hiện giờ tái nhợt, giống như vừa già đi tuổi vậy.
Trần Thiên Minh rút cục cũng chuyển động được, hắn xoay xoay tay, nén giận nói với đại bá, "Đại bá, người có phải là lấy việc công báo thù tư không vậy, người ta đả thông kinh mach thì không đau, chỉ một lát là xong, còn không có cảm giác gì. Mà thời gian con đả thông kinh mạch thì dài như vậy, lại còn đau nữa. Con ngất mất, lần sau còn nhất định không đả thông kinh mạch nữa." Trần Thiên Minh vừa nói vừa kêu thảm thiết, tại sao vừa rồi đám Lâm Quốc đả thông kinh mạch thoải mái như vậy? Chuyện này quả thật là không công bằng mà!
"Ngươi làm sao có thể giống như bọn họ đây!" Đại bá vừa nói vừa thở mạnh, dáng vẻ như là cố hết sức mới nói chuyện được với Trần Thiên Minh vậy.
"Đại bá, người hiện giờ thế nào? Làm sao lại trông như vậy?" Trần Thiên Minh ngây người ra, thời điểm vừa rồi đám Lâm Quốc đả thông kinh mạch, còn nói cười như vậy, vẫn mạnh mẽ như là lão hổ, mà hiện giờ lại biến thành thế này. Hắn cảm thấy hoảng hốt, vội chạy đến trước mặt đại bá, quan tâm hỏi. Tuy là bình thường hắn thích cùng đại bá đấu khẩu, nhưng hắn ở trong lòng lại rất kính yêu đại bá đã dạy mình võ công này, tuy đại bá không nhận hắn làm để tử, nhưng hắn vẫn luôn coi đại bá là sư phụ mình.