Tây Môn công tử và Tâm Ảnh liếc mắt cho người của mình, ngưởi của họ cũng thu được tin tức, sau đó ngồi xuống, chuẩn bị thời cơ hành động.
- Tây Môn công tử, ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục đánh nhau như thế này không có ý nghĩa gì cả, cho nên các ngươi bảo người của mình rút lui đi, sau đó bán nơi này cho ta.
Diệp Lãng nhìn đối phương nói ra.
...
Lời nói của Diệp Lãng làm cho hai người trầm mặc, nếu nghe lời của Diệp Lãng rút lui, sau đó bán nơi này cho hắn, nhưng chuyện này vốn không có khả năng.
Thời điểm hai người này không nói gì, Liễu Phi Yên đã lên tiếng nói:
- Cái gì? Lão bản, ngươi muốn mua nơi này? Ngươi muốn làm gì thế? Ngươi nuôi chúng ta còn chưa đủ, còn muốn nuôi người khác sao?
Lời này của Liễu Phi Yên rất mập mờ, làm cho người ở đây cảm thấy Diệp Lãng rất hoa tâm, nuôi dưỡng một đám nữ hài, từ trong hai chữ "Chúng ta" của nàng là rõ.
- Nuôi người khác làm gì, mua nơi này, lúc ta muốn ăn bao nhiêu bánh ngọt hoa quế thì ta sẽ ăn bấy nhiêu, đem đầu bếp của nơi này tới trà lâu của chúng ta, chẳng phải hoàn mỹ sao?
Diệp Lãng nói thẳng.
Thời điểm này, mục đích Diệp Lãng muốn mua Vạn Hoa Lầu này đã rất rõ ràng, chính là vì bánh ngọt hoa quế mà thôi.
- Ngươi mua nơi này, chính là vì bánh ngọt hoa quế?
Liễu Phi Yên tức giận hỏi lại.
- Đúng vậy a, có phải thấy ta rất thiên tài hay không, chuyện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra!
Bộ dạng Diệp Lãng lúc này dương dương tự đắc, làm cho Liễu Phi Yên muốn đánh cho hắn một quyền.
Đây mà là biện pháp gì chứ, nếu ngươi muốn ăn bánh ngọt hoa quế, sao ngươi không đào đầu bếp của người ta đi, làm thế ít tốn công sức và tiền bạc hơn nhiều.
Lúc này, Liễu Phi Yên muốn nói cảm thụ của mình, muốn mắng Diệp Lãng, nhưng vào lúc này Lãnh Huyết Ngũ lại gật đầu, nói ra:
- Đúng vậy, đây là một biện pháp tốt! Cái Vạn Hoa Lầu này ta muốn!
- Hừ! Các ngươi muốn là được sao?
Tây Môn công tử lạnh nói, đồng thời, thân thể của hắn cử động một cái, lấy một thanh kiếm từ trong không gian giới chỉ ra, Lãnh Huyết Ngũ không có đoạt không gian giới chỉ của hắn, Tâm Ảnh cũng thế, nàng lấy một con dao găm từ trong giới chỉ ra.
Vào lúc này, Tây Môn công tử và Tâm Ảnh cảm thấy may mắn, may mắn Diệp Lãng sơ ý chủ quan, ngay cả chuyện trọng yếu như vậy mà cũng quê, tạo cơ hội cho bọn họ phản kích!
Bọn họ cảm thấy, nếu cơ hội này thành công sẽ bắt được một trong mấy người của Diệp Lãng, bọn họ cảm thấy mình không có khả năng giết được Diệp Lãng hay Lãnh Huyết Ngũ, cho nên bọn họ muốn bắt con tin để uy hiếp.
Chỉ cần bọn họ bắt được một người, cưỡng ép làm con tin, khi đó nhất định Diệp Lãng sợ ném chuột vỡ bình, cho nên phải ngoan ngoãn đầu hàng.
Nhưng mà, khi bọn họ có động tác này, đột nhiên bọn họ phát hiện, trên bờ vai của mình xuất hiện một vật, chính là trường kiếm của Diệp Lãng và dao găm của Lãnh Huyết Ngũ.
Hiện tại bọn họ đã minh bạch, không phải đối phương sơ ý chủ quan, mà là vì không thèm quan tâm, cho dù bọn họ có làm thế nào đi nữa, hai người Diệp Lãng cũng có thể dễ dàng chế phục bọn họ lại.
Cứ như vậy, Tây Môn công tử và Tâm Ảnh thu hồi vũ khí lại, ngoan ngoãn ngồi xuống!
- Đừng có cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, hiện tại chúng ta nên đàm phán chuyện làm ăn này thế nào, Vạn Hoa Lầu của các ngươi có giá bao nhiêu tiền, ta muốn mua lại!
Diệp Lãng thu hồi kiếm, đem kiếm tra vảo vỏ.
- Hừ! Các ngươi không muốn nên đùa giỡn, muốn đánh muốn giết tùy các ngươi, nhưng cái Vạn Hoa Lầu này chúng ta tuyệt đối không bán cho ngươi.
Tây Môn công tử cự tuyệt, ngạo khí trong lòng không cho phép hắn khuất phục Diệp Lãng.
- Chúng ta? Thì ra chuyện này không phải do ngươi làm chủ!
Diệp Lãng nhíu mày.
- Gọi người có thể làm chủ cho các ngươi ra đây, nói cho hắn biết, ta muốn mua cái Vạn Hoa Lầu này, giá bao nhiêu tùy hắn nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
...
Ngươi muốn từ miệng của chúng ta tìm hiểu tin tức sao? Chúng ta không có ngu như vậy, ngươi xem chúng ta là người nào chứ?
- Không có người khác, chúng ta ở đây có thể làm chủ, ta nói chúng ta, chính là ta và tiểu thư Tâm Ảnh.
Tây Môn công tử nói ra, hắn đã bị bại lộ thân phận rồi, cho nên không cần phải liên lụy người khác, nếu không sẽ rất phiền toái.
- Nguyên lai là như vậy, chúng ta phải thương lượng một chút, ra giá đi, sau đó đem khế đất và khế ước mua bán nhà, văn tự bán thân của các cô nương này ra đây cho ta.
Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn không để ý vấn đề này là do ai làm chủ, chỉ cần có khế ước ở đây là đủ rồi.
...
- Khẩu khí thật lớn, ta ra giá, ngươi có thể mua nổi sao?
Tây Môn công tử hừ lạnh, lời nói của Diệp Lãng lời làm cho người ta có cảm giác, chỉ cần ra giá, hắn sẽ mua nổi.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dám nói giá, ta sẽ dám mua!
Diệp Lãng nói rất nhẹ nhàng.
- Ha ha, thật sao? Ta muốn một trăm vạn kim tệ, ngươi có thể mua nổi sao?
Tây Môn công tử nói đầy khinh thường, hắn cho rằng một trăm vạn kim tệ, Diệp Lãng nhất định không mua nổi.
Trên thế giới này, đúng là có một ít người có thể cầm ra được, dù những người này có thể cầm ra được, cũng sẽ không cầm một trăm vạn kim tệ để mua một cái thanh lâu, nơi này mười vạn kim tệ cũng là quá nhiều.
- Không phải chỉ là một trăm vạn kim tệ thôi sao, ta còn tưởng các ngươi nói bao nhiêu chứ, lấy khế ước tới đây, ta mua.
Diệp Lãng vỗ ngực, buông lỏng một hơi, giống như cái giá tiền này quá thấp.
Hắn rốt cuộc là người nào, một trăm vạn kim tệ còn cảm thấy thấp, chẳng lẽ hắn có nhiều tiền như vậy sao?
- Nói miệng không bằng chứng, ngươi cầm tiền ra trước rồi nói.
Tây Môn công tử nói, hắn cảm thấy Diệp Lãng đang khoác lác, muốn mình xuất ra khế ước, hắn sẽ lấy đi và không trả tiền.
- Chỉ là một trăm vạn kim tệ!
Diệp Lãng nói rất tùy ý, hắn tùy ý lấy kim phiếu từ trong giới chỉ ra, một chồng kim phiếu một trăm vạn được lấy ra.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không ngờ một tên nhà giàu mới nổi trong mắt họ không phải là nhà giàu mới nổi, mà là một siêu cấp nhà giàu mới nổi, nhìn kim phiếu của hắn, bảo hắn lấy thêm một trăm vạn cũng rất đơn giản.
...
Lãnh Huyết Ngũ và Liễu Phi Yên cũng ngây người, các nàng biết Diệp Lãng rất có tiền, nhưng không có nghĩ đến lại có nhiều như vậy.
- Không phải tiền ngươi đã tiêu hết rồi sao? Tại sao lại còn nhiều như vậy!
Lãnh Huyết Ngũ hỏi thăm, theo tình báo, Diệp Lãng đã bại hết tất cả tiền mang theo.
- Rất nhiều kẻ có tiền trên thế giới này đều có bệnh.
Diệp Lãng trả lời.