Ly Ca Hoàng Triều

chương 34: húc minh về kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngón tay Tố Y động cực nhanh, không tới thời gian một khắc, Rubik trong tay nàng đã hoàn thành phục hồi như cũ. Chiêu thức ấy khiến tất cả mọi người xem mà khϊế͙p͙ sợ không thôi! Đồ chơi này căn bản chưa quen thuộc, nàng lại chơi lưu loát như vậy, tựa hồ Rubik trong tay nàng đang nghe lệnh của nàng! Người này làm sao làm được! Tốc độ tay nhanh như vậy, đừng nói suy nghĩ, nhìn còn chưa chắc có thể thấy rõ ràng! Sau Tố Y hồi phục xong, hai tay dâng lên đưa cho Triều Ca.

“Công chúa, nô tỳ hoàn thành rồi.” Vẻ mặt Triều Ca lộ ra nụ cười, trả Rubik lại cho Địch Phỉ Nhiên.

“Tam hoàng tử nhìn một chút, thế này đã đúng chưa?” Địch Phỉ Nhiên tiếp nhận Rubik, ngón tay siết chặt, dùng sức bóp đến mức Rubic phát ra tiếng răng rắc.

Nét mặt hắn cực kỳ trấn định, thế nhưng trong lòng hắn đã sớm tức hộc máu. Cái biểu tình này Triều Ca cũng không xa lạ, thấy Địch Phỉ Nhiên giận không thể bộc phát, còn phải nghẹn trong lòng mình, trong lòng Triều Ca rất sảng kɧօáϊ. Nụ cười của nàng lại sáng lạn thêm vài phần, sáng lạn đến mức vô cùng chói mắt.

“Tam hoàng tử, coi như là hoàn thành phải không?” Triều Ca lại hỏi một lần nữa.

Địch Phỉ Nhiên lộ ra một nụ cười bình thản, hắn nói: “Ly quốc quả nhiên nhân tài đông đúc, ngay cả một cung nữ nho nhỏ đều thông tuệ như vậy, ta không phục cũng không được.”

“Tam hoàng tử quá khen” Triều Ca nói xong quay đầu nói với Tố Y: “Còn không mau đa tạ tam hoàng tử?”

Tố Y vội đi về phía trước thi lễ: “Đa tạ tam hoàng tử.” Tố Y vừa lên đến, tay Địch Phỉ Nhiên siết Rubik càng chặt hơn vài phần, trong lòng hắn rất bực đó!

“Cung nữ của trưởng công chúa cũng thật là lợi hại, một phần hậu lễ này của ta rốt cuộc cũng đưa được, người đâu, đem lễ vật ta chuẩn bị tới!” Địch Phỉ Nhiên quay đầu phân phó.

Trêи mặt Triều Ca vẫn luôn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng rất vui, một món lễ lớn, vậy mà đưa cho một tiểu cung nữ, đổ máu nhiều thế này, lại không nịnh bợ được ai, đổi thành người khác cũng tức chết. Huống chi, Địch Phỉ Nhiên vẫn đổ máu trước mắt bao người.

Người hầu Địch Phỉ Nhiên ôm ra một cái cái hộp tinh xảo, đứng yên trước mặt Địch Phỉ Nhiên. Địch Phỉ Nhiên đưa tay mở cái hộp ra, tất cả mọi người hiếu kỳ hướng nhìn vào trong hộp, đều muốn biết phần đại lễ này lớn đến bao nhiêu. Chỉ thấy bên trong hộp chứa một khối ngọc lóng lánh, giống như cành xanh, là bích vân có tám lá. Không ít người thấy Bát Diệp Bích Vân này đều kinh ngạc không thôi! Đừng thấy toàn thân nó đều là cảm giác của ngọc, lá cây của nó cũng không phải tạo hình, là sống sờ sờ mọc ra! Nhưng mà, Bích vân không phải thực vật, là một loại khoáng vật biết sinh trưởng!

Nó trân quý lại cực kì hiếm.Bình thường trêи thị trường xuất hiện đều là một lá, một lá cũng cần vạn lượng vàng, bây giờ Địch Phỉ Nhiên vừa ra tay, vậy mà đưa một cái tám lá! Sự ra tay hào phóng này, khiến cho người ta líu lưỡi! Đồ vật quý giá như vậy lại đưa cho một tiểu cung nữ, nhất định là phung phí của trời! Thế nhưng lời đã nói trước mắt bao người, nước đổ khó hốt, Địch Phỉ Nhiên dù đau lòng cũng phải đưa!

“Tố Y, còn không mau nhận lấy, đa tạ tam hoàng tử?” Tố Y cúi đầu thi lễ một cái, cung kính tiến lên, đem Bát Diệp Bích Vân về.

Nhưng mà, toàn bộ quá trình Tố Y đều mặt không đổi sắc, không có bất kỳ sự kinh ngạc gì, cũng không có bất kỳ một tia mừng rỡ.

“Tố Y dường như không thích lắm?” Địch Phỉ Nhiên hỏi.

Triều Ca cười nhạt, hắn đã đổ máu thê thảm, còn cố bới móc?

“Hồi tam hoàng tử, không phải Tố Y không thích, chỉ là công chúa từng ban thưởng một cái cửu diệp, hai cái Bích vân trong phòng thì không hay lắm.”

Nghe nói thế, khuôn mặt Địch Phỉ Nhiên triệt để đen xuống. Hắn im lặng không lên tiếng xoay người trở lại chỗ ngồi. Một mảnh Diệp Bích Vân có thể bán một vạn lượng, Bát Diệp chí ít trăm vạn lượng, Cửu Diệp chính là bảo bối vô giá. Đưa cho nàng chưa chắc là thật, nhưng một cung nữ nho nhỏ có thể ở trước mặt tất cả mọi người nói ra, thì nhất định là có thật! Cung nữ chưa chắc có, thế nhưng Triều Ca chắc chắn có thật.

Bi thảm nhất không phải là tỉ mỉ chuẩn bị một phần đại lễ vô giá, không nịnh bợ được bất kỳ ai, vô duyên vô cớ đưa cho một tiểu cung nữ. Mà là đưa cho tiểu cung nữ, người ta còn ngại nhiều, chướng mắt. Trước mắt bao người, mặt mũi Địch Phỉ Nhiên xem như mất hết.

Tố Y ôm Bát Diệp Bích Vân theo Triều Ca về vị trí, thần sắc đạm nhiên như thường lệ, cũng không có bất cứ gợn sóng nào. Triều Ca lộ vẻ mỉm cười, cười đến chói lóa cay mắt.

Địch Phỉ Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hôm nay xem ta mở rộng kiến thức, Ly quốc nhân tài đông đúc, trưởng công chúa càng đặc biệt.”

“Đa tạ tam hoàng tử khích lệ.” Triều Ca không chút khiêm tốn nào.

Người như thế, cho ba phần nhan sắc liền sẽ mở phường nhuộm, phồng mũi lên mặt. Dùng sắc mặt tốt với hắn, không bằng vả mặt bốp bốp bốp đi! Lúc này, Triều Ca bất động thanh sắc chuyển ánh mắt cho Thiên Túng, Thiên Túng ngầm hiểu.

Triều Ca đóng vai phản diện xong rồi, giờ đến phiên Thiên Túng vai chính diện.

Lúc này, Thiên Túng đứng lên, hắn cười nói: “Hoàng muội bướng bỉnh, để tam hoàng tử chê cười. Đường xa mà đến chính là khách, Ly quốc là vùng đất lễ nghi, có đạo đãi khách của mình. Tất nhiên Lam Thấm công chúa muốn luận võ, vậy thì an bài cho Tam công chúa một trận, chỉ là không dùng kết quả chọn phò mã, thế nào?”

Địch Phỉ Nhiên trầm mặt, vừa định cự tuyệt, lại nghe Địch Lam Thấm hưng phấn đáp ứng: “Vậy thì đa tạ Ly quốc thái tử!”

Nghe nói thế, sắc mặt Địch Phỉ Nhiên lại đen vài phần. So với bi thảm nhất chính là, sau khi bị đối thủ nghiền ép xong, còn bị đồng đội hãm hại. Địch Phỉ Nhiên bây giờ chính là trạng thái này.

“Đúng, vừa rồi tam hoàng tử nói muốn kết hôn với một nữ tử Ly quốc, không biết trong lòng tam hoàng tử đã chọn được người chưa?” Thiên Túng hỏi.

“Thái tử nhắc như thế, vậy ta không khách khí nói thẳng.” Địch Phỉ Nhiên nói.

Thiên Túng gật đầu. Lông mày Triều Ca nhíu lại, cảm giác lại muốn có chuyện xấu.

“Trước đó hai nước Ly quốc cùng Càng quốc khai chiến, trong quân đội Ly quốc có một vị quân sư, anh dũng can đảm, lại trí mưu vô song, ta rất yêu thích.” Địch Phỉ Nhiên cười xán lạn. Triều Ca siết chặt ngón tay, quả nhiên con hàng này lại bới móc!

“Hả? Tam hoàng tử không phải đang chọn nữ tử tâm ý sao?” Thiên Túng nghi hoặc. “Vừa khéo, vị quân sư kia chính là một vị nữ tử.”

“Cái gì? Điều này sao có thể! Trong quân sao lại có thể có nữ tử!” Hạ Thiên Túng nghi ngờ nói.

Đồng thời, trong bữa tiệc cũng bắt đầu nhao nhao thảo luận, Hề gia trị quân nghiêm cẩn, tại sao trong quân lại chứa nữ tử?

“Cực kì chính xác, trước đây quân sư kia từng bị quân ta bắt làm tù binh, mọi tướng sĩ Càng quân ta đều có thể chứng minh.” Địch Phỉ Nhiên vạn phần xác định.

Triều Ca cười nhạt, tâm Địch Phỉ Nhiên thật là độc. Trước mặt tất cả mọi người nói ra trong Hề gia quân có nữ tử, Minh Húc liền bị liên luỵ. Chính là một quân sư, tam hoàng tử muốn, hoàng đế cũng sẽ không keo kiệt. Đến lúc đó, nàng rơi vào tay Địch Phỉ Nhiên, còn chẳng phải chịu xâu xé, tùy ý trả thù sao? Chỉ tiếc, Địch Phỉ Nhiên sai tính một điểm, người quân sư hắn muốn tìm này, là trưởng công chúa Ly quốc, căn bản cũng không phải là hắn muốn là được!

Lý Băng nghe Địch Phỉ Nhiên nói, sắc mặt âm trầm xuống. “Tam hoàng tử chớ sầu, chuyện này trẫm sẽ tra rõ, nếu thật như ngươi nói, quân sư kia liền có tội.”

“Hoàng thượng, chuyện này cũng không phải một mình quân sư sai.” Địch Phỉ Nhiên đang nhắc nhở Lý Băng, không có Minh Húc giấu giếm bao che, trong quân không có khả năng có nữ tử lẫn vào.

Điều này hiển nhiên chạm tới kiêng kỵ của Lý Băng. Vì quân giả không không muốn thấy nhất chính là thần tử dưới mí mắt của mình lừa trêи gạt dưới, một tay che trời. Huống chi, Hạ Hạo Miểu đã không phải là ngày đầu tiên kiêng kỵ phụ tử Hoàng gia. Một chiêu giết người không thấy máu này của Địch Phỉ Nhiên dùng rất đẹp. Nụ cười bên khóe miệng Triều Ca lạnh dần, tất nhiên nếu hắn muốn chơi, nàng liền phụng bồi vậy.

“Chuyện này trẫm tự sẽ xử trí, thỉnh cầu của ngươi trẫm đã nhớ kỹ.”

“Đa tạ Ly Hoàng.” Địch Phỉ Nhiên cúi đầu, thi lễ một cái, sau đó trở lại vị trí của mình.

Phong yến đón tiếp lại tiếp tục tiến hành, toàn bộ yến hội vang tiếng đàn sáo, cực kì náo nhiệt. Mọi người uống rượu mua vui, trêи mặt trò chuyện với nhau thật vui, dưới mặt mang tâm sự riêng.

Vẻ mặt Triều Ca đạm nhiên, Địch Phỉ Nhiên lại thường ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt quan sát có cân nhắc, hết sức rõ ràng. Yến hội kết thúc, Triều Ca về Triều Vân Cung. Trước bàn trang điểm, Xuân Liễu đang chải đầu cho Triều Ca, Tố Y từ bên ngoài trở về, đi tới bên người Triều Ca.

“Xuân Liễu, để cho ta hầu hạ công chúa đi.”

Triều Ca gật đầu, Tố Y liền nhận lấy lược trong tay Xuân Liễu.

Xuân Liễu ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Hôm nay đa tạ sư tỷ, chiêu này của sư tỷ hôm nay làm Địch Phỉ Nhiên tức chết.” Triều Ca cười nói.

Tố Y chính là nhân vật quan trọng mà trước đó vài ngày khi Triều Ca nghe nói Địch Phỉ Nhiên muốn tới, nàng đã mượn từ sư phụ Tang Chính Khanh của nàng.

“Cũng là sư muội thông minh, phương pháp là muội nói cho ta biết, bất quá ta chỉ làm từng bước thôi, nếu như cái này cũng không làm được, sư phụ lão nhân gia sợ rằng sẽ tới thu thập nghiệt đồ ta mất.”

Triều Ca bị Tố Y chọc cười. “Tỷ dám nói tới Cửu Diệp Bích Vân, cũng không sợ hắn bảo tỷ lấy ra thật à?”

“Bảo thì bảo, chỗ sư phụ có một chậu, mượn qua thôi, chính là bảo vật gì mà Bích Ba sơn trang không có?”

Nghe Tố Y trả lời, Triều Ca cười vui vẻ hơn.

“Để sư phụ nghe được lời này chắc tức chết.”

“Khi còn bé muội làm hư nhiều bảo bối của ông ấy, ông ấy còn chưa tức chết mà, kiên cường lắm.”

Tố Y vừa nói như vậy, nàng liền nghĩ tới khi còn bé ở Bích Ba sơn trang, trong nhiều sư huynh muội như vậy, quả thực nàng là quậy phá nhất.

“Sư muội, Địch Phỉ Nhiên đã đem mũi nhọn chĩa về mụội và Minh Húc, muội tính thế nào?”

“Vậy hắn cũng phải có bản lĩnh kia mới được, bản lĩnh không lớn, dã tâm không nhỏ.” Triều Ca cười nhạt.

“Sư muội, vừa mới được Tri Tất Các truyền tin tức đến, một tin tốt, còn có một tin tức tốt hơn, muội muốn nghe cái nào trước?”

Triều Ca sửng sốt: “Nhiều tin tức tốt như vậy, chẳng lẽ gần đây muội gặp đại vận?”

“Ta lại cảm thấy muội có số đào hoa.”

“Có ý gì?”

“ Minh Húc sắp về kinh thành.”

“Cái gì?!” Triều Ca bỗng nhiên vừa quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tố Y.

“Đây chính là tin tức tốt mà tỷ nói?”

Tố Y gật đầu: “Đúng vậy đó ”

“Vậy tin tức tốt hơn là cái gì?”

“Ngày mai sẽ đến, trực tiếp vào cung gặp mặt thánh thượng.”

“...”

Nội tâm Triều Ca tan vỡ, tai hoạ đột ngột, đột nhiên không kịp chuẩn bị aaaa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio