[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Tự Thị Hoa Trung Đệ Nhất Lưu

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG THỨ NĂM

Editor: Jung Tiểu Kú

Tần Tam Lượng một chút cũng không phát hiện những lời này của Nam Cung Giang Độ có cái gì không đúng, vẫn hưng phấn như cũ gật đầu, đem dưa vào miệng nuốt trôi, sau đó, y mới mặt mày hớn hở chậm rãi nói: “Chủ tử, ngươi yên tâm đi, ta cũng nghĩ kỹ rồi, nếu là ngươi không chê ta làm việc không tốt, ta đây sau khi lập gia đình, sẽ đem Thúy Hoa đến đây, hai chúng ta cùng nhau làm việc trong phủ, bất quá, ngươi chỉ cần phát tiền lương của một người thôi cũng được.”

“Ngươi còn muốn, đem… Thúy Hoa đến đây?” ánh mắt Nam Cung Giang Độ có chút đăm đăm, nghĩ thầm ngươi đem nữ nhân này đến đây, chủ tử của ngươi là ta đây đoán chừng cũng không cần sống nữa, mỗi ngày nhìn thấy các ngươi thân ái, khanh khanh ta ta, có khi sẽ đem một người còn sống như ta tức ói máu mà chết mất.

“Dạ.” Tần Tam Lượng không có chú ý tới ánh mắt giết người của Nam Cung Giang Độ, vẫn rất hưng phấn hướng hắn kể chi tiết về tương lai của mình: “Chủ tử, ta nói ngươi nghe, Thúy Hoa rất có năng lực đó, nhất là thuê thùa, bọn ta còn có thể cắt y phục, làm chăn, nếu như nàng tới đây, hai người chúng ta nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ chủ tử….”

“Ân, nói sau đi.” Nam Cung Giang Độ hứng thú rã rời nói một câu, nhìn thấy Tần Tam Lượng cũng dừng lại câu chuyện, hết sức chuyên chú chiến đấu hăng hái cùng miếng dưa Cáp Mật, trên mặt hắn lộ nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương, thấp giọng nói: “Ngu ngốc, cẩn thận một chút, đừng ăn nhanh quá, nghẹn đó, một quả dưa mà cũng có thể khiến ngươi ăn vui vẻ như vậy sao, ngươi đời trước là heo à?”

Tần Tam Lượng bĩu môi, nghĩ thầm dưa này ăn ngon thật mà, ta dĩ nhiên muốn ăn nhiều một chút chứ, dù sao ngươi thoạt nhìn cũng không muốn ăn mà. Bất quá những lời này y dĩ nhiên không nói ra khỏi miệng.

“Ân, hiện tại vấn đề quan trọng là, phải giải quyết người đàn bà kia.”

Tần Tam Lượng ăn xong quả dưa trở về tiếp tục làm việc với cái vườn của mình, Nam Cung Giang Độ ở nơi này nhìn bóng lưng gầy yếu của y, nhẹ nhàng vung lên cây quạt trên tay, trong đầu lại đang suy tính những ý tưởng bất lương. Mà Tần Tam Lượng, người đang thay hắn làm việc một chút cũng không biết chuyện này.

Trong nháy mắt lại hơn một tháng trôi qua, còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung thu.

Sáng sớm, Tần Tam Lượng muốn đi hái một ít đậu tây cho nhà bếp, vì Nam Cung Giang Độ rất thích món đậu tây mới mẻ này.

Vừa tới vườn rau xanh nhỏ bé của mình thì nhìn thấy Nam Cung Giang Độ ăn mặc chỉnh tề đứng ở đại môn, có hai tiểu tư đi theo, ngoài cửa là một chiếc xe ngựa hoa lệ, trong bụng y chấn động, thầm nghĩ chủ tử phải ra khỏi phủ sao? Di, hôm nay làm sao hắn không nói mang ta theo chứ?

Trải qua mấy ngày nay, vô luận là đi nơi nào, Nam Cung Giang Độ cũng muốn mang theo Tần Tam Lượng, hai người như hình với bóng chỉ kém mỗi nước cùng giường chung gối nữa thôi. Trong lúc thổ bao tử không có chút hoài nghi nào thì đã thành thói quen loại thân mật vành tai tóc mai chạm nhau này. Vì vậy, ngày hôm nay y phát hiện Nam Cung Giang Độ muốn một mình đi ra ngoài, trong lòng không hiểu sao liền cảm thấy một tia sợ hãi cùng mất mát.

“Chủ tử, ngươi muốn đi đâu?” Liều mạng chạy lên phía trước, Tần Tam Lượng ngây thơ hi vọng Nam Cung Giang Độ chỉ quên mình một chút thôi mà chưa nói mang mình theo, chỉ cần mình tiến lên, hắn sẽ nhớ ra mình, hơn nữa còn mang theo mình đi.

“Ân, đi ra ngoài làm một ít chuyện, ngươi hảo hảo ở nhà chờ nha, trở về sẽ mang theo cua đồng trong phía bắc dòng sông trên núi.” Nam Cung Giang Độ hướng Tần Tam Lượng cười cười, trong lòng có chút chột dạ, không biết tiểu thổ bao tử có biết mình đây là đi phá hôn sự của y hay không? Mà nếu biết thì có nhào lên bóp chết mình không?

“Kia…kia…” Tần Tam Lượng rất muốn hỏi vậy ngươi có cần mang theo ta đi cùng không? Nhưng lại có cảm giác mình chỉ là một người hầu quét sân mà thôi, lời như thế làm sao có thể nói ra chứ? Vì vậy cuối cùng y chỉ có thể ấp úng đưa mắt nhìn xe ngựa của Nam Cung Giang Độ ngày càng đi xa, trong lòng có hơi, nghẹn một chút khó chịu.

“Chủ tử phải đi cùng bằng hữu của hắn gặp mặt, kia đều là một chút ít người thuộc tầng lớp quý tộc thượng lưu, ngươi đi cùng không thể nói gì cả.” Minh thúc đứng ở phía sau, thấy Tần Tam Lượng ngơ ngác chăm chú nhìn xe ngựa đang ngày một đi xa, trong lòng ông không khỏi động, thầm nghĩ có ý tứ, chẳng nhẽ thổ bao tử này bất tri bất giác cũng đối với cung chủ động tâm? Ân, vậy thì thử một chút xem sao.

“Quý tộc thượng lưu?” Tần Tam Lượng nhức đầu, đỏ mắt nhỏ giọng hỏi: “Trước kia… trước kia chủ tử cũng mang ta theo, ta có thấy một chút, làm sao lần này…”

Không đợi y nói xong, Minh thúc liền chê cười một tiếng, thản nhiên nói: “Những thứ kia làm gì được cho là quý tộc thượng lưu? Bất quá cũng chỉ là chút tài tử văn nhân cùng chút ít đồng bạn thường lui tới trên thương trường mà thôi. Bằng hữu chân chính của chủ tử, kia cũng là hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều, hoặc là bá chủ trong chốn võ lâm… Ngươi thật là một thổ bao tử, ngay cả điểm này mà cũng không biết?”

“Hoàng thân… quốc… thích… trọng… trọng thần trong triều?” Tần Tam Lượng bị dọa cho không nhỏ, y là một thổ bao tử, nhân vật to nhất được tiếp xúc cùng lắm cũng chỉ quan viên hoặc không chính là lính bảo an địa phương, thỉnh thoảng sẽ có bộ khoái hoặc nha dịch đến thôn, ngay cả Huyện thái lão gia cũng chưa từng nhìn thấy, hoàng thân quốc thích cùng trọng thần trong triều, thật sự là vượt qua tầm nhận thức của y rất nhiều…

“Dĩ nhiên, tỷ như, hôm nay chủ tử đi gặp chính là Vương gia đương triều, thân thúc thúc của hoàng thượng.” Minh thúc lừa gạt người chết không đền mạng, nói dối như cuội, đột nhiên sau đó xoay người rời đi, mãi cho đến khi đã cách xa vài chục bước, mới quay đầu lại nhìn về phía Tần Tam Lượng, lại phát hiện y vẫn si ngốc đứng ở nơi đó, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Di? Thật sự có thể rồi. Trong lòng Minh thúc có chút ít kinh ngạc: Nhìn thổ bao tử này, rõ ràng cũng bởi vì nhận biết thân phận cao quý của cung chủ mà có điều mất mát, một hạ nhân bình thường, thì sẽ không có loại tâm tư này a? Nếu là đem cung chủ thành thân nhân, ân, không có khả năng, dù sao song thân người ta vẫn còn khỏe mạnh, còn có đệ đệ, sẽ không có loại suy nghĩ này rồi. Vậy chỉ còn một khả năng có thể giải thích.

Minh thúc nghĩ tới đây, trong lòng quả thật thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, xem ra, vận khí của cung chủ không tồi, mặc dù bây giờ nhìn vẫn giống như một tên vô lại một đầu đầy nhiệt huyết, nhưng chỉ cần thổ bao tử này có một chút tâm tư như thế này, chỉ sợ chỉ cần một chút nữa thôi, chuyện này sẽ thành công.

Nghĩ tới đây liền quay trở lại, lôi kéo Tần Tam Lượng đi tới ngồi tại ghế dựa dưới gốc cây đa cổ thụ, hòa ái nói: “Tam Lượng a, ngươi hôm nay trong người ở trong phủ làm việc cũng mấy tháng rồi đi, ta nghe nói, tiền lương tháng đưa ngươi cũng không ít, tiền đón dâu kia, cũng đủ dùng rồi đúng không?”

“Nga, đúng vậy.” Tần Tam Lượng ngơ ngác gật đầu, suy nghĩ một chút, tiền lương mấy tháng trước cùng tiền thưởng của Nam Cung Giang Độ, tiền đón dâu đã sớm đủ, còn thừa ra một chút.

“Kia, tại sao ngươi còn chưa trở về thành thân?” Trong lòng Minh thúc càng thêm cố sức, suy nghĩ một chút rồi lại thêm câu nữa: “Nếu như tiền vẫn còn thiếu, ta có thể cho ngươi một chút, đón dâu thế nhưng là việc trọng đại nhất của một đời người.”

Ha hả, lời hữu ích không ngại hết sức nói, dù sao trải qua hôm nay, thổ bao tử kia ngày ngày giắt trên miệng đều là Thúy Hoa, không thể nào không vào cửa nhà y được.

“Ân, Minh đại ca, ngươi…ngươi đây là muốn đuổi ta đi sao?” Tròng mắt Tần Tam Lượng càng thêm sắc thái phòng bị, thầm nghĩ Minh đại ca từ trước tới nay đối với mình luôn là ôn hòa, làm sao hôm nay lại nhiệt tình như thế, hơn nữa còn thừa dịp lúc chủ tử đi vắng lại nói những lời này, sẽ không phải thật sự muốn đuổi mình đi chứ?

“Này, ngươi muốn đi đâu?” Khuynh Minh không khỏi bật cười, thầm nghĩ thổ bao tử lúc này đầu óc cũng phản ứng nhanh lẹ quá chứ.

Lập tức không thể làm gì khác hơn là hướng dẫn từng bước nói: “Ta nếu muốn đuổi ngươi đi, khi nào thì không thể đuổi chứ, chính là cung chủ, cũng phải để cho ta vài phần mặt mũi chứ. Ngươi bất quá cũng chỉ là một người hầu quét sân thôi mà.”

“Mặc dù ta chỉ là một người hầu quét sân nhưng là chủ tử đối ta tốt lắm, cũng không thấy hắn đối với người khác tốt như thế.” Tần Tam Lượng ưỡn ngực, ý tứ kia chính là muốn nói cho Khuynh Minh biết: chủ tử đối với ta tốt lắm ngươi đừng nghĩ khiến hắn đuổi ta đi, chỉ sợ cũng không làm được.

Khuynh Minh âm thầm gật đầu, nghĩ thầm, thổ bao tử này cũng khả ái ngay thật đấy chứ, vừa mới rồi chịu một chút đả kích, hôm nay lại có thể không hề tự ti, g ngực ưỡn thẳng nói với ta lời như thế, quả thật có chút kiên cường.

Cho nên cười cười nói: “Ngươi nó cũng đúng, tốt lắm, tốt lắm, không nói cái này nữa, Tam Lượng, Minh thúc cả đời này còn chưa có lấy vợ qua, cho nên muốn hỏi ngươi một chút, ngươi tại sao muốn thành thân?”

Tần Tam Lượng nháy mắt hai cái, cảm thấy thái độ của vị đại ca này hôm nay thật sự có chút kỳ quái, nhưng vẫn tử tế trả lời: “Lấy vợ đương nhiên là vì sinh con rồi, chẳng nhẽ còn vì cái khác sao? Mặc dù ta là nông dân nhưng cũng không thể không nói đạo lý trong ba điều bất hiếu vô hậu là nhất. Trước kia trong nhà còn nghèo, cưới không được, những năm gần đây, cũng có chút tiền, cũng tính toán trở về cho đệ đệ ta định hôn sự.”

“Nguyên lai là vì sinh con sao?”Khuynh Minh gật đầu, lại cười hỏi: “Vậy ngươi thường xuyên nhắc tới cái người tên Thúy Hoa kia, cũng vì nàng có thể sinh con cho mình sao? Ngươi… có thích nàng không? Ân, giống như tình cảm ngươi thích chủ tử ấy?”

“Minh đại ca, làm sao ngươi hỏi câu kỳ quái như thế? Thúy Hoa cùng chủ tử không giống nhau? Thành thật mà nói…” Tần Tam Lượng gãi gãi đầu: “Ta cùng Thúy Hoa tổng cộng gặp nhau bất quá mới chủ vài lần mà thôi, nhưng nàng có thể sinh con cho ta, tương lai nàng là lão bà của ta, cho nên ta hẳn là thích nàng đi, chủ tử không giống như vậy, ta là người hầu của chủ tử, ta….”

“Ngươi nói, nếu như Thúy Hoa cùng chủ tử cùng bị rơi xuống sông, ngươi trước cứu ai lên?” Trong lòng Khuynh Minh chút hiểu rõ, trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Khẳng định là trước tiên cứu chủ tử. Thúy Hoa nàng biết bơi, chỗ nhà ta cũng có một con sông lớn, khi chúng ta còn là hài tử, bất kể nam nữ, cũng sẽ biết bơi.” Tần Tam Lượng do dự một chút cũng không cần, bất quá đáp án của y quả thực làm cho Khuynh Minh không biết nên khóc hay nên cười đây.

“Được rồi, còn nhiều thời gian, ngươi cùng chủ tử hai người cứ từ từ mà tiến.” Khuynh Minh lười hỏi thêm, bỏ lại một câu khiến Tần Tam Lượng không giải thích được liền đứng dậy đi vào nhà. Chỉ còn lại Tần Tam Lượng một mình ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nghĩ tới thân phận chủ tử rốt cục là như thế nào, mới có thể cùng vương công quý tộc có quan hệ chứ.

Nam Cung Giang Độ mãi cho đến đêm tối mới trở về, sau khi xuống khỏi mã xa, liền không nhịn được đưa tay vỗ lưng mệt mỏi của mình, tự nhủ: “Ôi trời ơi, cái đường kia không biết là chui từ chỗ nào lên mà như muốn lấy mạng người vậy, ta đây xương cốt toàn thân đều đau mỏi.”

Bất quá vừa nhìn thấy Tần Tam Lượng chạy như bay đến, mệt mỏi trên người đại cung chủ không cánh mà bay hết, ánh mắt tựa như của một con sói, trên mặt không nhịn được mang theo nụ cười sáng lạn.

“Chủ tử, ngươi đã trở lại?” Tần Tam Lượng cũng cười, thật sự là vui vẻ, này một ngày không gặp chủ tử rồi, thật đúng là có chút nhớ hắn, dù sao mấy tháng này đều như hình với bóng mà.

“Ân, đã trở lại. Như thế nào? Hôm nay trong phủ làm những chuyện gì? Nhìn xem, ta không có nuốt lời, đem cho ngươi một rổ cua đồng này, ngươi có thích ăn cua hay không?”

“Thích, thích…” Tần Tam Lượng nhìn gã tiểu tư phía sau Nam Cung Giang Độ đang ôm cái sọt, y đi lên phía trước, từ trong sọt xách ra một con cua, không khỏi vui mừng kêu lên: “Trời ạ chủ tử, con cua này thật to, chúng ta trong ngày thường có bắt cua ở trong sông, cũng không có lớn được như thế này, cầm trong tay nặng trịch nha, này một con chỉ sợ to bằng hai ba con ấy chứ.”

“Ân, không kém bao nhiêu đâu, hôm nay đó chính là con cua to nhất đó.” Nam Cung Giang Độ ứng một tiếng, sau đó đi thẳng vào nhà, đám nha hoàn mang theo nước rửa mặt, hắn đại khái tẩy một chút, sau đó mới tiến vào cùng Tần Tam Lượng nói: “Buổi trưa ăn cái gì rồi? Để ta cho người trong bếp chưng canh cá uống nha? Đó là canh cá chuối, rất bổ dưỡng.”

“Ân, uống chứ.” Tần Tam Lượng vui vẻ rất nhiều, một ngày này y vô cùng bất an lo sợ, sợ chủ tử thấy những đại nhân vật kia xong, trở lại sẽ cảm thấy thổ bao tử mình thật chướng mắt. Chẳng qua hiện nay nhìn thấy Nam Cung Giang Độ vẫn như trước đối đãi với mình, trong lòng liền thả lòng không ít.

“Canh cá cùng cua cũng không thể ăn không?” Nam Cung Giang Độ lau tay, thấy không có người nào, lien tiến sát đến bên tai Tần Tam Lượng, vừa cười vừa nói: “Hôm nay ta lại có tinh thần rồi, đi cả một ngày, thân thể mệt mỏi, không muốn đi kỹ viện tìm cô nương, ngươi tối nay giúp ta một chút chứ?”

“Cái gì? Còn muốn nữa?” Tần Tam Lượng kinh ngạc nhìn Nam Cung Giang Độ, sau đó nhíu mày, lầm bẩm nói: “Chủ tử trong phủ của ngài nha hoàn cùng tiểu tư nhiều như thế, cũng không thấy được ai giúp ngài, tại sao lại là ta đi chứ?”

Thật là kỳ quái, một ngày kia sau khi đi kỹ viện về, chủ tử cách ba đến năm ngày buổi tối đều lưu mình lại trong phòng thay hắn làm những chuyện kia, hôm nay vốn cũng đến ba ngày rồi, trước kia Tần Tam Lượng còn cho rằng vì chủ tử tham mới mẻ, đột nhiên hôm nay, y lại không khỏi hoài nghi.

Tay mình rất thô ráp mà? Ở nông thôn vất vả làm ruộng, cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, trên tay đều là chai cứng, sáp, hơn nữa mình là nam nhân, lớn lên cũng không phải là đẹp, những người hầu hạ bên cạnh chủ tử đều là tuấn mỹ vô song, nghĩ như thế nào, loại chuyện này cũng không tới lượt mình làm mới đúng, mặc dù mỗi lần làm xong, chủ tử đều cho một bao lì xì bên trong có phần thưởng rất lớn.

Cũng bởi vì như thế, Tần Tam Lượng cho tới hôm nay mới cảm thấy hành động này của chủ tử đáng nghi.

“Ngươi cho rằng ta là loại chủ tử gian cướp bóc không chuyện ác nào không làm sao?” Nam Cung Giang Độ đã sớm nghĩ kĩ tìm từ, thật tình mà nói, những từ này hắn đã sớm nghĩ qua, chẳng qua chưa tới lúc Tần Tam Lượng đặt ra nghi ngờ như hôm nay mà thôi.

Véo véo lỗ mũi của đối phương: “Mặc dù ta là chủ nhân của các ngươi nhưng quan hệ của ta và những hạ nhân, nha hoàn trong phủ đều là trong sáng. Hơn nữa, loại chuyện này, làm sao không biết xấu hổ mà để người khác làm giúp đây? Về phần ngươi, đây không phải bởi vì từng làm qua một lần ở kỹ viện sao? Cho nên ngươi biết bí mật của ta, ta cũng biết bí mật của ngươi, hai chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, có đúng không nào? Như vậy đi, hôm nay ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi, coi như công bằng đi, được không?”

Ha hả, nếu như lần này có thể thành công, con đường đi tới bước cuối cùng của hắn không còn xa nữa.

Nam Cung Giang Độ nhìn thấy trong nháy mắt mặt Tần Tam Lượng đỏ bừng, mười phần tin tưởng, bất quá cũng thấy đáng tiếc, thầm nghĩ, nếu như ta cùng Tam Lượng đã xác định quan hệ, lúc này có phải đã sớm mây mưa ở trên giường rồi sao?

A, được rồi, Nam Cung Giang Độ, ngươi đừng có gấp, từ từ sẽ đến, đừng có cố gắng phát triển quá nhanh nếu không sẽ không thể thu thập được kết thúc không tốt nếu có xảy ra.

Ân, chủ tử nói, tựa hồ cũng có chút đạo lý. Nhưng tựa hồ có chỗ nào đó không thông lắm, mặc dù mình không thể nghĩ được chỗ đó là nơi nào.

Y cau mày, vừa ngó chừng chằm chằm Nam Cung Giang Độ đáng giá vừa đau khổ suy nghĩ, bộ dạng đáng yêu như thế khiến Nam Cung Giang Độ thật sự không nhịn được, sờ lên mặt y, rồi “chụt” thơm lên đó một cái, sau đó ha hả cười nói: “Tốt lắm, không cần suy nghĩ quá nhiều, chủ tử đối với ngươi như thế nào, ngươi còn không rõ sao? Ngươi khi nào thấy ta ăn cơm cùng bàn với người khác, lại còn cho tiền thưởng nhiều như thế không?”

Ân, điều này cũng đúng, chủ tử dường như đặc biệt thích mình, đại khái đây chính là hợp ý nhỉ?

Tần Tam Lượng rốt cục đón nhận giải thích của Nam Cung Giang Độ, quay đầu trở lại nói: “Vậy được rồi chủ tử, ta đi trước đem đậu tây hái được đưa vào phòng bếp, buổi sáng vừa mới hái xong, bởi vì ngươi đi không biết hôm nay có trở về không cho nên cũng không hái hết.”

“Ân, được rồi, chuẩn bị xong hết rồi cứ tới đây, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cua to nha.” Nam Cung Giang Độ đáp ứng một tiếng, nhìn thân ảnh Tần Tam Lượng đi ra cửa, không khỏi mở cờ trong bụng.

“Chủ tử, hình như cũng sắp đến Trung thu rồi, chuyện vườn rau cũng sắp xong, ta có thể thừa dịp này, chuẩn bị nhiều rau hơn được không?” Tần Tam Lượng đi đến cửa rồi không hiểu sao lại dừng bước, quay đầu lại cao giọng hỏi.

“Tùy ngươi, chỉ cần ngươi đem những cây rau xanh tươi đến cho ta ăn là được rồi.” Nam Cung Giang Độ lúc này nào có tâm tư quan tâm những thứ kia là gì, hơn nữa ánh mắt của Tần Tam Lượng tràn ngập chờ mong, hắn liền càng không có khả năng cự tuyệt.

Ngồi xuống, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bóng lưng khoan khái ra đi của Tần Tam Lượng, trên mặt Nam Cung Giang Độ không khỏi cười rộ lên.

Thẳng đến hôm nay, hắn cũng không hiểu tại sao mình có thể yêu Tần Tam Lượng. Thổ bao tử này lớn lên cũng không quá thành thục, muốn phong độ không có phong độ, muốn tài hoa không có tài hoa, lại ngay cả đường cong cũng không rõ ràng, về phần cái gì quyến rũ, gợi cảm hấp dẫn nam nhân gì đó, một mực đều không có.

Miễn cưỡng mà nói, chẳng qua là trung hậu, đàng hoàng, thiện lương nhưng lại tính chất này trên người nhiều người cũng có thể tìm thấy, lại không có sở trường gì đặc biệt, nga, đúng rồi, có một ưu điểm, thích đoán mò, mặc dù mỗi lần đoán đều sai lầm cả, nhưng coi như có thể khiến người khác vui vẻ đi.

Nam Cung Giang Độ liền vì vấn đề này mà suy nghĩ nhập thần, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh khả ái của Tần Tam Lượng, càng nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ, vòng vo như thế hồi lâu, mới nhớ tới vấn đề ban đầu mình tự hỏi: rút cục là từ lúc nào mình bắt đầu yêu mến thổ bao tử này?

Đúng rồi, không thèm nghĩ nữa, dù sao nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được cái đáp án như mong muốn, Nam Cung Giang Độ vỗ vỗ tay đứng lên, hắn chỉ biết là, Tần Tam Lượng hiện tại trong mắt chính mình không có chỗ nào không đáng yêu cả.

Có lẽ đây cũng là duyên phận đi, sớm từ lúc thổ bao tử mở to hai mắt trợn trừng lớn tiếng kêu một tiếng chủ tử là đã ngừng trệ, cứ thế trôi qua, y ở trong lòng mình đã để lại ấn tượng cùng người khác bất đồng, sau đó là những chuyện tình liên tiếp xảy ra, khiến cho ấn tượng này càng ngày càng khắc sâu, cuối cùng phát triển thành tình yêu say đắm không thể khống chế được nữa.

Bất đầu đến bữa tối rồi, thổ bao tử đang bận rộn ở trong sân hưng phấn chạy tới, nhìn một con cua to đặt trong khay ở trên bàn, nước miếng đã muốn chảy ra. Đợi đén khi ngồi vào chỗ của mình, y khẩn trương cần mấy, mở mạnh, trước đó còn kêu lên một tiếng “thật to”, tiếp theo liền đút ngay vào miệng.

Nam Cung Giang Độ nhìn tướng ăn của y mà buồn cười, nhưng cũng không sửa lại, cũng chậm chạp cầm lấy một con cua lên, dùng dụng cụ cắt chân nó ra.

Tần Tam Lương vốn đang ăn vô cùng cao hứng nhìn thấy việc làm của hắn không khỏi lại trợn tròn mắt, vươn cổ ra nhìn dụng cụ trước mặt Nam Cung Giang Độ, lè lưỡi sau đó lại ngồi trở lại, chậc lưỡi nói: “Má ơi, người có tiền chính là đây, chưa từng nghe nói ăn cung mà còn dùng dao với kéo móc phức tạp như thế.”

“Ngu ngốc, đây mới thực sự là phương pháp ăn cua.” Nam Cung Giang Độ cười mắng một câu, sau đó đem miếng nước cua mình vừa cắt ra đưa cho Tần Tam Lượng, lại nói: “Ăn ít một chút, cua mang tính hàn, ăn nhiều sẽ đau bụng.”

“Ân, cua rất đắt tiền, chúng ta cùng là mình tự bắt ở sông để ăn, nếu như dùng loại phương pháp này, một con cua còn chưa ăn xong, trong mân đã không còn gì nữa rồi.” Tần Tam Lượng bĩu môi, đem nước vàng kia nhét vào miệng, sau đó đưa tay cầm lấy cái móc bằng bạc trước mặt Nam Cung Giang Độ, đem thịt cua kéo ra để vào bát hắn.

“Một mình ngươi ăn đi, ta không cần ngươi làm cho đâu.” Nam Cung Giang Độ âm thầm buồn cười, thầm nghĩ thổ bao tử vẫn hiểu lễ phép như thế, ta cho y một miếng, y liền cũng cho ta một miếng.

“Ân, ngươi không thích ăn nước vàng sao, cho nên ta đưa thịt cua cho ngươi.” Tần Tam Lượng cười thỏa mái, thỏa mãn, sau đó lại đem một con cua mở mạnh ra..

Chợt nghe Khuynh Minh bên cạnh thở dài một tiếng nặng nề, bi thương nói: “Ai, già rồi, ta còn đang chờ hài tử một tay mình nuôi lớn quay lại báo hiếu nha, cho nên không quan tâm đến người thân sẽ chăm sóc mình khi về già, sách sách, lúc này mới chỉ có mấy ngày thôi, chính là chim khách mới vừa dài đuôi, cưới vợ liền quên luôn mẹ, ai…….”

Nam Cung Giang Độ đen mặt, tức giận đem mấy cái chân cua toàn bộ nhét vào trong bát cơm của Khuynh Minh, cắn răng cười nói: “Minh thúc, ngươi càng già càng dẻo dai mà, ngày thường ta rất hiếu thuận với ngươi, không phải ngươi nói thích ăn một mình sao? Hôm nay như thế nào lại than thở?”

“Không có, chủ tử, Minh đại ca không phải nói ngươi, ông nói cưới vợ quên mẹ, ngươi còn chưa có cưới vợ, nên Minh đại ca nhất định nhớ tới nhi tử của mình.”

Thời điểm mấu chốt, Tần Tam Lượng lại bắt đầu đoán mò, hơn nưã còn nhanh chóng ở trong lòng đưa ra một cái kết luận: “nhi tử của Minh thúc nhất định là đã mất sớm.”

Chỉ nhìn ánh mắt kia của y, Khuynh Minh cùng Nam Cung Giang Độ đều biết trong đầu y đang suy nghĩ cái gì. Nam Cung Giang Độ vỗ mạnh lên bàn, mặt Khuynh Minh thì vừa một trận đỏ một trần đen, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tức giận hừ một tiếng: “Được rồi, không cùng các ngươi nói chuyện nữa, ta ăn no rồi, đi ra ngoài dạo.” Nói xong, đi ra khỏi phòng.

“Ta có phải hay không khiến Minh đại ca nhớ đến đứa con đã mất sớm của mình, cho nên ông mới thương tâm như thế mà tức giận.” Tần Tam Lượng giống như trẻ nhỏ đã làm sai chuyện gì, cúi thấp đầu xuống, bất quá vẫn len lén nhét vào miệng một miếng thịt cua.

“Ngươi lại đang phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú của mình đó.” Nam Cung Giang Độ cười đến không thở được, sau đó gắp một khối nấm hương đưa cho y: “Được rồi, nhanh ăn cơm đi, không thể chỉ ăn những con cua này được, chịu khó ăn một chút đồ nóng, thịt gà này cũng không tệ.”

“Ân. Chẳng lẽ vừa rồi ta lại đoán sai sao?” Tần Tam Lượng ăn nấm hướng, nghi hoặc nhìn Nam Cung Giang Độ, sau đó nhướng mắt, tự nhủ: “Ngươi cũng gọi ông ấy là Minh thúc, nhi tử của ông ấy hẳn cũng lớn như ngươi,m kia, không phải là nhi tử, chẳng nhẽ là nhi nữ?”

“Đừng đoán, Minh thúc cả đời này còn chưa có cưới vợ.” Nam Cung Giang Độ ăn xong rồi, dùng khăn lụa lau miệng, lại thay Tần Tam Lượng lau miệng, sau đó sai người dọn đồ thừa đi, kéo Tần Tam Lượng đến nội thất: “Bất quá ông ấy cũng có một người yêu.”

“Oa, không có cưới vợ? Điều này sao có thể? Ba điều bất hiếu vô hậu là lớn nhất, từ từ, ngươi nói Minh thúc có người yêu? Đây là chuyện gì xảy ra?”

Tần Tam Lượng lòng hiếu kì nháy mắt bị gợi dậy, ôm cánh tay Nam Cung Giang Độ lắc lắc không ngừng, giống như một chú chó nhỏ khả ái đang đòi chủ nhân.

“Ân, chúng ta là người võ lâm, mới không để tâm những chuyện này. Hơn nữa ta là cô nhi, Ba điều bất hiếu vô hậu là lớn nhất và vân vân, đối với ta mà nói, chính là đồ vứt đi. Về phần Minh thúc, ta chỉ biết ông có một người yêu, là một người đàn ông, nhưng tại sao họ không ở chung với nhau, ta đây cũng không biết, lúc ta hiểu được, Minh thúc vẫn một mình bên cạnh hầu hạ ta, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vốn vẫn ít nói đến nên cũng không ai dám hỏi đoạn chuyện cũ này.”

“Minh…Minh đại ca…Ông…Ông là nữ nhân.”

Như một tiếng nổ tung, tin tức này khiến cho Tần Tam Lượng như đang mộng, ngơ ngác nhìn Nam Cung Giang Độ. Y không tin được sự thật này, Khuynh Minh như thế nào cũng là một nam tử tuấn tú mà.

“Ai nói thế?” Nam Cung Giang Độ cũng sửng sốt một chút, nhưng chợt khôi phục tinh thần, buồn cười nói: “Ngu ngốc, ai nói chỉ có nam nữ mới có thể được ở bên nhau, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể yêu nhau, đồng dạng là nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể, chỉ bất quá nữ nhân với nữ nhân thì ít thôi, nhưng nam tử thì cũng không phải hiếm thấy.”

Ở trong lòng hắn bổ sung thêm một câu: “Ít ra ở bên cạnh ta có ít nhất sáu người.”

Tần Tam Lượng sợ hết hồn, Nam Cung Giang Độ nói những chuyện này, là đại biểu y cho tớ bây giờ chưa tiếp xúc qua thế giới này. Bất quá, sợ khiếu khích lòng nghi ngờ của y, cái đề tài này Nam Cung Giang Độ cũng chỉ dừng lại ở đó, muốn hấp dẫn thổ bao tử yêu mình, chỉ có thể tiến hành từ từ, nếu không rất dễ dàng đem y hù dọa sợ mà chạy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio