Ma Thiên Ký

chương 1206: thăm lại chốn xưa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: nila32

Quang cầu màu đen lớn gần trăm trượng lơ lửng giữa không trung bên trên Hải Hoàng Cung đột nhiên nổ văng tung toé!

Tiếp đó hiện ra trước mắt tu sĩ hai bên là thân thể Giao Long đầm đìa máu tươi bộ dạng như đang hấp hối. Từ khi quang cầu xuất hiện đến khi nổ tung, trước sau bất quá chỉ mới trải qua vài nhịp thở ngắn ngủi, đám đông bên dưới chỉ kịp nghe một tràng long ngâm thanh thúy cùng tiếng nổ trầm đục vang lên liên tiếp, ngoài ra không còn biết chuyện gì đang xảy ra. Kết quả Hải Yêu Hoàng với tu vi Thiên Tượng cảnh chấn nhiếp quần hùng lại thất bại thảm hại đến mức này, mọi người thấy vậy đều không giấu được vẻ bàng hoàng cùng khiếp sợ trên khuôn mặt!

Lúc này, hắc quang đầy trời chợt như trường kình hấp thủy tụ hợp lại một chỗ để lộ thân ảnh Liễu Minh với sắc mặt có chút tái nhợt cùng bộ dáng không chút hư hao. Tình hình chiến đấu chuyển biến đột ngột khiến cho vô luận tu sĩ Hải Hoàng Cung hay liên minh Nhân tộc đều sững sờ trong giây lát. Thế nhưng rất nhanh, hai bên đều khôi phục tinh thần trở lại, liên minh Nhân tộc thì tỏ ra vui mừng như điên còn tu sĩ Hải Hoàng Cung đều bày ra sắc mặt rầu rĩ như đưa đám. Thanh Cầm cùng nhóm yêu tu Hóa Tinh kỳ thấy Hải Yêu Hoàng bại trận bèn liếc nhìn nhau tỏ ý đồng loạt tháo chạy. Về phần những thủ hạ của bọn chúng càng không còn chút chiến ý nào nữa lập tức trở nên nhốn nháo tán loạn.

“Chạy đi đâu!”

Nhóm tu sĩ cao giai của Nhân tộc phản ứng cũng rất nhanh, lập tức khẽ động thân hình phong tỏa lối thoát của đối phương. Hai bên đã sớm kết nên oán hận sâu như biển cả vì vậy khi có cơ hội đều muốn đuổi tận giết tuyệt kẻ thù.

“Giết!” Chỉ thấy hào quang pháp bảo tung múa đầy trời, tiếng kêu vang vọng đã lần nữa truyền khắp đáy biển.

Trong lúc đó, Liễu Minh khẽ vung một tay bắn ra Sơn Hà Châu tạo thành hoàng vân bao lấy thân thể tàn tạ của Giao Long trước mặt. Hoàng quang vừa lóe lên, đám mây màu vàng đã hóa thành mấy đạo xiềng xích thô to trói chặt thân thể Giao Long lam sắc, mặc nó cố gắng vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra, ngược lại còn khiến máu tươi trên người tuôn ra xối xả. Mắt thấy Liễu Minh bay tới, Giao Long đột nhiên há miệng, phun ra cột sáng màu xanh da trời. Những nơi lam quang đi qua, nước biển chung quanh đều nhanh chóng kết thành vô số khối băng, phô thiên cái địa kích bắn về phía họ liễu. Gần như cùng lúc, một bóng người nhỏ bé màu xám chợt hiện lên, dưới sự yểm trợ của mưa băng sau lưng, nhanh chóng bay vút về phía xa xa, trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười trượng.

“Muốn chạy trốn!”

Tiểu nhân màu xám vừa mới bay được một lúc, trước mặt đã chợt hiện lên hắc quang tạo thành bàn tay khổng lồ màu đen như thiểm điện bắt lấy gã vào trong tay. Mặc cho bóng người nhỏ bé này tả xung hữu đột cùng điên cuồng gào thét khiến cho thân thể không ngừng biến đổi lúc lớn lúc nhỏ nhưng vẫn không có cách nào giãy thoát ra ngoài. Tiếp đó, chỉ thấy thân ảnh Liễu Minh chợt lóe lên rồi xuất hiện gần đó.

“Xin đạo hữu tha mạng!” Người tí hon màu xám nhìn thấy họ Liễu xuất hiện bèn không chút chậm trễ quỳ lạy cầu xin sự tha thứ của hắn.

“Quả nhiên Hải Yêu Hoàng đã bị đoạt xá, ngươi là ai? Tại sao có thể nhận ra được ta, hơn nữa còn biết rõ sự tình tinh huyết của Thiên yêu?” Liễu Minh lạnh lùng hỏi lại một câu.

“Cái này… ta là Thiết Yêu Tông Diên đến từ vùng đất Nam Man của đại lục Trung Thiên, lúc trước đã cùng Lôi Yêu thiết lập kế hoạch luyện chế tinh huyết Thiên Yêu cho nên mới biết rõ nội tình của các hạ.” Tiểu nhân màu xám vốn dĩ còn chút chần chờ nhưng nhận ra hàn quang trong mắt Liễu Minh, gã liền nhanh miệng nói ra.

“Thiết Yêu Tông Diên, thì ra là thế…” Liễu Minh thì thào tự nói.

“Đối kháng với các hạ đều là ý muốn của Hải Yêu Hoàng. Kính xin đạo hữu mở lòng từ, tha cho tại hạ một mạng. Tông mỗ còn nắm trong tay rất nhiều bí thuật, công pháp, có thể nói cho đạo hữu toàn bộ.”

“Đừng nói nhảm, ta còn có chuyện muốn hỏi vì vậy sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.” Liễu Minh cười lạnh một tiếng.

Bóng người tí hon màu xám nghe vậy không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, Liễu Minh nhanh chóng lấy ra một cái bình ngọc đồng thời phất tay đánh ra một đạo pháp quyết hút lấy đối phương vào trong tiếp đó lật tay lấy ra một tấm phụ lục dán chặt phía trên rồi mới yên tâm thu lại bình ngọc bên người. Sau đó, hắn liền khẽ động thân hình tiến đến bên cạnh thi thể Giao Long. Xác chết của Hải Yêu Hoàng mặc dù không chút hữu dụng với hắn nhưng xấu tốt gì cũng là thân thể của Yêu tu Chân Đan hậu kỳ vô cùng có ích với tu sĩ Hóa Tinh kỳ. Đáng tiếc, trong lúc kịch chiến, Chân Đan của kẻ này đã bị Sơn Hà châu đánh nát chỉ sợ sẽ khiến hiệu quả giảm đi không ít.

Khi Liễu Minh đang muốn thu lại thi thể, sắc mặt của hắn đột nhiên khẽ động. Chỉ thấy thi thể Giao Long vẫn chưa hoàn toàn mất đi sinh cơ, những vết thương trên cơ thể vậy mà không ngừng khép lại dù là vô cùng chậm rãi.

“Đây là…” Sau khi sử dụng thần thức tiến vào bên trong thân thể Hải Yêu Hoàng, Liễu Minh dường như nhận ra điều gì.

Tuy rất yếu ớt nhưng tại Thần Thức Hải của Hải Yêu Hoàng vẫn còn sót lại một tia hồn phách vô cùng suy yếu.

“Thì ra là thế. Xem ra Thiết Yêu chỉ vừa đoạt xá thân thể của Hải Yêu Hoàng không lâu vì vậy chưa kịp luyện hóa hoàn toàn tinh phách của hắn…”

Liễu Minh đại khái đoán được chuyện đã xảy ra, sau một hồi suy nghĩ, hắn liền phất tay đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho hoàng vân bao bọc thân thể Giao Long đột nhiên tỏa sáng sau đó nhanh chóng co rút lại rồi biến thành một khỏa Sơn Hà Châu bao bọc toàn bộ vào trong. Làm xong tất thảy, hắn mới quay đầu nhìn lại cục diện đằng xa.

Đến lúc này, đại chiến cơ bản đã được chấm dứt. Ngoại trừ một bộ phận tu sĩ Hải Hoàng Cung may mắn trốn thoát ra ngoài, số đông còn lại đều bị liên minh Nhân tộc đánh chết. Hải Hoàng Cung liền đó cũng bị bọn họ chiếm lĩnh. Trong lúc này, tu sĩ liên minh đang điên cuồng vơ vét khắp nơi trong cung điện. Dù sao Hải Hoàng Cung xưng bá khu vực Thương Hải đã hơn trăm năm, trong tay nắm giữ không biết bao nhiêu tài vật, chư tông đến từ Vân Xuyên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Liễu Minh nghĩ đến đó chỉ lắc đầu sau đó khẽ động thân hình đáp xuống phía dưới. Nhìn thấy họ Liễu bay tới, đám người Nguyên Ma cùng nam tử họ Mặc vội vàng chạy ra đón chào.

“Bẩm báo Liễu tiền bối, toàn bộ thế lực của Hải Hoàng Cung đã bị đánh tan.” Nguyên Ma tỏ ra vô cùng kích động.

“Tốt, các ngươi cũng đã khổ cực không ít. Hải Hoàng Cung này có lẽ nắm trong tay không ít tài nguyên tu luyện, các ngươi cũng nên đến xem một chút, sau đó nhanh chóng trở về đại lục Vân Xuyên.” Liễu Minh thản nhiên đáp lời.

“Vâng.” Đám người Nguyên Ma nghe vậy không khỏi mừng thầm. Bọn họ vốn đang lo lắng Liễu Minh sẽ nhúng tay vào việc phân phối chiến lợi phẩm nhưng hiện giờ có vẻ họ Liễu không hề hứng thú gì với chuyện này bèn vội vàng đáp ứng.

“Liễu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi định không cùng chúng ta trở về Vân Xuyên hay sao?” Lão già họ Ngạn của Man Quỷ Tông dường như nghĩ đến gì đó vội vàng hỏi lại.

“Ta còn có chút việc phải xử lý ở đây, vì vậy không thể đồng hành cùng các vị nữa rồi.” Liễu Minh không nhanh không chậm trả lời.

Khi Liễu Minh đang muốn quay người rời đi, Càn Như Bình đã chợt bay ra từ nhóm tu sĩ Thiên Nguyệt Tông mang theo một làn gió thơm quanh quẩn nơi này.

“Minh ca, ngươi muốn đi đâu?”

“Ta còn có việc phải làm. Như Bình, muội cùng mọi người trở về trước đi, sau này chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Liễu Minh trả lời một cách quả quyết.

“Muội muốn cùng đi với huynh. Tuy rằng tu vi của ta không cao nhưng lại ít nhiều hiểu biết đối với lĩnh vực trận pháp nói không chừng có thể giúp được Minh ca.” Càn Như Bình tỏ vẻ đáng thương ngóng nhìn Liễu Minh.

“Được rồi, nếu vậy ngươi hãy đi theo giúp ta một chuyến.” Sau khi nghĩ đến địa phương kia có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ của Càn Như Bình, họ Liễu liền nhẹ gật đâu.

Càn Như Bình nghe vậy vậy lập tức tỏ ra mừng rỡ vội vàng chạy đến ôm chặt cánh tay Liễu Minh khiến hắn lắc đầu cười khổ sau đó phất nhẹ ống tay áo phóng ra một đoàn hắc quang nâng đỡ hai người bay nhanh về phía xa xa.

“Xem ra Liễu tiền bối thật sự rất cưng chiều Càn sư điệt. Lãnh Nguyệt đạo hữu, vận khí của quý tông quả thực rất tốt.” Nhìn theo thân ảnh hai người Liễu Minh biến mất ở phía chân trời, Nguyên Ma tựa tiếu phi tiếu nói với Lãnh Nguyệt sư thái bên cạnh.

“Nguyên đạo hữu không nhận ra bản thân quan tâm hơi nhiều sao.” Lãnh Nguyệt sư thái tỏ ra thản nhiên.

Nguyên Ma hắc hắc một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Thời gian kế tiếp, liên minh Nhân tộc sau khi lật tung Hải Hoàng Cung mang về thu hoạch không nhỏ đều trở nên vui mừng đến mức không thể ngậm miệng lại được. Trải qua một ngày một đêm tìm kiếm, xác nhận không còn thứ gì quý giá, những tu sĩ này mới lưu luyến rời khỏi Hải Hoàng Cung để trở về đại lục Vân Xuyên. Trước khi, đám người Nguyên Ma còn thi triển thủ đoạn hủy hoại hoàn toàn cung điện dưới đáy biển này để tránh về sau lại rơi vào tay kẻ khác.

Trong lúc đó, Liễu Minh mang theo Càn Như Bình lại bay về một hướng khác. Không lâu sau, mặt đất bên dưới chợt hiện ra một thiếu nữ áo đen, đúng là Hạt Nhi.

“Đã giải quyết xong rồi chứ?” Liễu Minh tựa hồ đoán ra từ trước bèn không nhanh không chậm hỏi một câu.

Hạt Nhi nhẹ gật đầu. Khi nhìn đến Càn Như Bình bên cạnh Liễu Minh, ánh mắt nàng ta chợt hiện một tia quang mang kỳ lạ nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ. Tiếp đó, cô gái này liền lấy ra Trữ Vật giới chỉ màu xanh lá cây giao cho họ Liễu. Khi lần nữa nhìn đến cánh tay Liễu Minh đang bị Càn Như Bình ôm chặt, Hạt Nhi lại tỏ ra có chút ngập ngừng sau đó hóa thành một đạo hắc quang chui vào túi Dưỡng Hồn bên hông của hắn.

“Minh ca ca, vị tỷ tỷ áo đen vừa rồi là linh sủng của ngươi?” Càn Như Bình thấy vậy bèn tỏ ra tò mò.

“Nàng gọi là Hạt Nhi, chính là Cốt Hạt có tu vi Chân Đan mà muội từng thấy.” Liễu Minh vừa trả lời vừa cất đi chiếc nhẫn trên tay.

Hai người tiếp tục phi độn về phía trước. Sau một lát, trước mắt bọn họ là một khu kiến trúc bằng đá xanh hoang phế nơi đáy biển với phần lớn diện tích đều bị sụp đổ.

“Nơi này là…” Càn Như Bình quan sát một hồi sau đó lên tiếng hỏi thăm.

“Rất nhiều năm trước, nơi này là một mạch khoáng nằm dưới mặt đất. Có điều dựa vào biểu hiện hoang tàn lúc này, có lẽ Linh Thạch bên dưới sớm đã cạn kiệt không còn.” Liễu Minh khẽ động ánh mắt sau đó trả lời một cách từ tốn.

Càn Như Bình nhận ra biến đổi kỳ lạ trên thần sắc của Liễu Minh bèn ngoan ngoãn đứng yên một bên. Sau khi sử dụng thần thức tra xét một hồi, hắn bèn dẫn Càn Như Bình đến một khu vực đổ nát rồi lật tay lấy ra một tấm phù lục màu vàng dán lên trên người.

“Cao giai độn địa phù!” Càn Như Bình giật mình thốt lên.

Liễu Minh khẽ cười sau đó kích phát phù lục tạo thành hào quang vàng đất bao lấy thân thể đang chìm sau vào nền đất bên dưới. Dưới sự bao phủ của hào quang, tầng đất xung quanh giống như chất lỏng không ngừng co rút. Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt khiến Càn Như Bình xiết chặt bàn tay họ Liễu bên cạnh. Sau khi tiến xuống khoảng cách trăm trượng, thân thể hai người nhẹ nhàng rời khỏi lòng đất để tiến đến một huyệt động ẩm ướt, âm u.

Nơi này chính là mạch khoáng bí mật mà hắn bị giam giữ năm đó, bất quá hiện tại mọi thứ đã sớm thay đổi hoàn toàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio