Ầm!
Đôi mắt của Kim Thừa Ân đột nhiên co lại, vẻ mặt của anh ta cũng trở nên vô cùng kinh ngạc.
Thằng cha này vậy mà biết rồi?
Chuyện này...!làm sao có thể!
Chẳng lẽ Chu Ngọc Đông đã phản bội mình?
Chết tiệt!
Tên phản bội này!
Kim Thừa Ân lập tức nghiến răng nghiến lợi thề rằng sau ngày hôm nay anh ta nhất định sẽ git cht vợ con của Chu Ngọc Đông và bắt Chu Ngọc Đông phải trả giá!
Chỉ là anh ta không biết rằng mình không thể sống qua ngày hôm nay!
Ngay sau đó, Kim Thừa Ân lấy lại bình tĩnh, sau đó nhìn Lâm Thiệu Huy như muốn khiêu khích: “Là tôi làm đấy, nhưng vậy thì đã làm sao? Người ra lệnh cho tôi làm chuyện này chính là Lâm Chiêm Bao của nhà họ Lâm! Nếu anh dám động đến một cọng lông trên người tôi, thì người nhà anh sẽ chết chắc!”
“Cậu tưởng rằng giết vài người là có thể doạ được tôi sao? Đừng có mơ!”
Anh ta không tin với sức của mình Lâm Thiệu Huy còn có thể chống được cả Lâm gia?
Nhìn thấy cảnh này!
Lâm Thiệu Huy thuận tiện thở dài, sau đó nói nhỏ:
“Kim Thừa Ân, anh biết tôi là ai không?”
Hôm nay, anh định nói hết toàn bộ cho Kim Thừa Ân biết chân tướng, cho Kim Thừa Ân biết rằng khoảng cách giữa họ rốt cuộc là nhiều đến mức nào.
Nhưng Kim Thừa Ân vẫn tỏ ra vô cùng khinh thường.
“Không phải chỉ là một tên bác sĩ quèn thôi sao? Có gì tài giỏi cơ chứ?”
Cho dù Lâm Thiệu Huy thực sự là thần y Lâm gì đó, cũng không thể nào so sánh với nhà họ Lâm được.
Có Lâm Chiêm Bao chống lưng cho anh ta, làm sao anh ta có thể sợ Lâm Thiệu Huy chứ?
Thần y Lâm?
Thần y Lâm thì đã làm sao?
Kim Thừa Ân hét lên với thái độ vô cùng khinh thường:
“Trừ phi anh chính là Tướng Huy, nếu không ông đây vẫn sẽ nhìn anh bằng ánh mắt coi thường.”
Lâm Thiệu Huy sau khi nghe những lời này, anh liền bật cười!
“Nói vậy là anh không sợ thần y Lâm, mà chỉ sợ Tướng Huy thôi sao?”
Kim Thừa Ân đột nhiên đảo mắt và nói với vẻ khinh khỉnh:
“Đừng có phí lời, cậu cả nhà họ Lâm, Lâm Chiêm Bao sắp tới rồi, chỉ sợ đến lúc đó anh còn khóc không ra nước mắt!”
Nhà họ Lâm là một danh gia vọng tộc tiếng tăm lừng lẫy ở An Nam, có tầm ảnh hưởng rất lớn ở An Nam, Lâm Thiệu Huy chỉ là một bác sĩ, cho dù có chút danh tiếng cũng không thể so sánh với gia tộc kếch xù này được.
Theo anh ta thấy, Lâm Thiệu Huy sắp sợ mất mật rồi!
Nghe những lời này!
Vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy đột nhiên lạnh đi, tức giận nói:
“Vả miệng!”
Ngay khi nói xong, cả người Kim Thừa Ân căng thẳng, cảm giác được một cỗ sát ý mãnh liệt vây chặt lấy anh ta.
Không đợi anh ta kịp phản ứng lại thì đã có thêm mấy người xuất hiện trước mặt anh ta, tất cả đều mặc quân phục vô cùng hung ác.
“Long Nha?”
Đồng tử Kim Thừa Ân co rút dữ dội, từ quần áo trên người của đối phương có thể nhìn ra thân phận và xuất thân của họ.
“Các người muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi đang làm việc cho nhà họ Lâm.
Nếu các người giết tôi, nhà họ Lâm sẽ không buông tha cho các người đâu!”
Nhìn thấy những thành viên của Long Nha, Kim Thừa Ân hoàn toàn hoảng loạn, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
Anh ta không thể nghĩ ra được tại sao Lâm Thiệu Huy có thể dây dưa đến người của Long Nha.
Một bác sĩ, sao có thể ra lệnh cho một quân đội?
Đùa kiểu gì vậy?
Chỉ gì!
Bốp!
Bốp!
Lời đe dọa của anh ta không có chút tác dụng nào cả, Khương Giang Hoài trực tiếp đến cho Kim Thừa Ân hai cái bạt tai.
Không chút nể nang, đánh đến mức miệng của Kim Thừa Ân bị rách ra rồi, răng rụng vài cái, máu chảy ra ngoài.
Kim Thừa Ân nước mắt tuôn rơi, đau! Cú này thực sự rất đau!
“Đánh mày rồi, người của mày đâu?”
Lâm Thiệu Huy nhếch mép hỏi.
“Mày...!mày chết chắc rồi! Lâm Chiêm Bao ông ấy sẽ không tha cho mày đâu!”
Kim Thừa Ân điên cuồng gào lên, chỉ với hai cái tát mà biến mặt anh ta sưng như cái đầu heo.
“Bây giờ tao sẽ gọi điện cho Lâm Chiêm Bao, Lâm Thiệu Huy còn có Long Nha bọn mày nữa, tất cả bọn mày đợi chết đi!”
Nói xong anh ta liền vội vàng rút điện thoại di động ra gọi điện cho Lâm Chiêm Bao cầu cứu.
“Giáo quan, mọi thứ đã xử lý xong, ngoại trừ những thứ được ẩn giấu, những thứ khác đều được giải quyết xong rồi.”.