Quách Hồng Luân báo cáo lại với Lâm Thiệu Huy.
Đã làm rõ tất cả mọi việc ở Long Nha rồi, lần này đối phương vì để nhắm vào Lâm Thiệu Huy mà đã thuê tới ba đại tông sư và vô số tông sư khác!
Thế nhưng không biết tại sao, đến tận bây giờ vẫn chưa ra tay.
Sau khi Kim Thừa Ân gọi điện thoại cho Lâm Chiêm Bao, anh ta còn gọi điện cầu cứu ba vợ: “Ba à, ba hãy cứu con! Ba cứu con với ạ!”
Mà Quách Thiên Lâm lúc này đang tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, lại đột nhiên nhận được điện thoại của con rể, ông ta nói không chút nể nang: “Mày là cái thằng phế vật, lại gây ra chuyện gì rồi?”
“Ba à, ba bảo con tới tìm thần y Lâm để bàn chuyện hợp tác, thế nhưng anh ta cứ một mực coi thường chúng ta, ngược lại còn năm lần bảy lượt sỉ nhục chúng ta.
Con tức quá không chịu được nữa nên mới nói lại vài câu, bây giờ anh ta đang muốn giết con ba à!”
Kim Thừa Ân đổi trắng thay đen, nói sai sự thật, bởi vì anh ta biết chỉ có như thế thì Quách Thiên Lâm mới ra mặt cứu mình.
Cái gì cơ!
Quách Thiên Lâm bỗng chốc lửa giận đùng đùng, ông ta chần chừ trong giây lát rồi đứng dậy, trên mặt ngầp tràn ý hận: “Quách Thiên Lâm tôi đã hạ mình để đi tìm cậu ta bàn chuyện hợp tác, vậy mà cậu ta lại dám không coi tôi ra gì, không nể mặt tôi, cậu ta thật sự tưởng mình tài giỏi lắm sao? Tôi thấy cậu ta đang tự tìm cái chết thì đúng hơn!”
Câu nói này của ông ta!
Đã khiến tất cả các vị cổ đông trong buổi họp đều đứng dậy, vẻ mặt ai nấy đều ngập tràn phẫn nộ.
Thanh Môn của bọn họ đã tung hoành ngang dọc ở nước ngoài nhiều năm, ở rất nhiều quốc gia, đến cả người nước ngoài cũng phải nhìn sắc mặt họ để hành động, vậy mà bây giờ lại để cho một bác sĩ đông y cỏn con đạp lên mặt thế này sao?
Không thể nhẫn nhịn được!
Thanh Môn, một tổ chức tội phạm vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài, tính đến nay đã có hơn hai trăm năm lịch sử.
Mà Quách Thiên Lâm hiện giờ là môn chủ của Thanh Môn!
Những cổ đông dưới quyền của ông ta cũng đều là những anh em chú bác đã cùng ông ta kề vai sát cánh suốt bao nhiêu năm nay, mỗi người đều là lão đại của một phân đà quốc gia.
“Môn chủ à, dám làm mất thể diện của Thanh Môn chúng ta, vậy thì tên thần y Lâm này cũng đừng hòng sống nữa, hãy git cht cậu ta đi!”
“Thanh Môn của chúng ta cũng có không ít thế lực trong nước, hãy phái một vài cao thủ tới xử lý cậu ta đi, nếu không ngày hôm nay Thanh Môn chúng ta sẽ không thể nuốt trôi cục tức này.”
“Giết hết cả nhà tên thần y Lâm đó đi, không thể tha cho bất kỳ người nào! Phải để cho bọn họ biết rằng, người đắc tội với Thanh Môn chúng ta sẽ có kết cục như thế nào!”
Tất cả các cổ đông trong phòng đều vô cùng phẫn nộ, căn phòng bỗng chốc trở nên nhốn nháo!
Nghe thấy vậy!
Quách Thiên Lâm nghiêm nghị nói: “Hãy triệu tập tất cả các Thanh Môn trong nước, sau đó hãy tới chỗ của Kim Thừa Ân càng sớm càng tốt, tôi lại muốn xem xem cái tên thần y Lâm đó rốt cuộc có bản lĩnh thế nào!”
Sau đó!
Từng tin tức được truyền đi từ Thanh Môn, chuyển đến tất cả các phân đà của Thanh Môn, tất cả các cao thủ của các phân đà đều lao tới thành phố Nam Giang bằng tốc độ nhanh nhất.
Hơn nữa mục đích chỉ có một, đó là git cht thần y Lâm!
Chỉ có điều!
Mệnh lệnh của Quách Thiên Lâm vừa mới ban xuống thì đã có một cuộc điện thoại gọi tới!
“Ai vậy?”
Lúc này tâm trạng của Quách Thiên Lâm đang không tốt, vậy nên ông ta nói chuyện đương nhiên cũng không được nhã nhặn cho lắm.
“Là Quách Thiên Lâm đúng không? Xin được tự giới thiệu, tôi là Từ Long Khiếu!”
Vừa nghe thấy câu này!
Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều rơi vào trạng thái yên lặng chết chóc.
Tất cả các nhân vật lớn của Thanh Môn đều chết lặng!
Là thủ lĩnh Long Nha Từ Long Khiếu sao?
Sao ông ta lại gọi điện cho bọn họ chứ?
Ngay cả Quách Thiên Lâm cũng đã nhận ra tình hình có gì đó không ổn, một nhân vật lớn như thế này tại sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho ông ta?
Lẽ nào là vì thần y Lâm đó sao?
“Có chuyện gì sao?”
Quách Thiên Lâm nói bằng chất giọng nhàn nhạt, không cao ngạo cũng không nhún nhường, dù cho Từ Long Khiếu gọi đến thật sự là vì chuyện của thần y Lâm, thế nhưng vào lúc này ông ta cũng không thể hạ mình.
Dù sao thì mọi việc hiện giờ có liên quan tới Quách Thiên Lâm và thậm chí còn là cả thể diện của Thanh Môn, nếu như đối phương git cht con rể của ông ta, vậy cũng giống đang tát vào mặt ông ta vậy!
Chuyện này nếu như không xử lý ổn thỏa, vậy thì sau này ông ta làm sao còn mặt mũi lăn lộn trên đời?
“Hãy dừng tay đi! Thần y Lâm không phải người mà ông có thể động vào!”
Từ Long Khiếu cười lạnh hai tiếng sau đó đưa ra lời nhắc nhở đối với Quách Thiên Lâm.
Thật sự là vì thần y Lâm rồi!
Trong phút chốc, sắc mặt Quách Thiên Lâm trở nên vô cùng khó coi, ngay vài giây sau, ông ta đã lạnh lùng trở lại, ông ta ngoan cố đáp trả: “Ông nói dừng tay là phải dừng tay à, vậy thì Quách Thiên Lâm tôi chẳng phải sẽ mất hết thể diện hay sao? Muốn tôi dừng tay cũng được thôi, hãy bảo thần y Lâm thả con rể tôi ra trước!”
Mặc cả sao?
Từ Long Khiếu bật cười, hơn nữa còn là tiếng cười khinh thường ngạo mạn.
Nếu như Quách Thiên Lâm muốn mặc cả với ông ta, có lẽ ông ta sẽ còn cân nhắc, thế nhưng vấn đề là Quách Thiên Lâm đang muốn mặc cả với Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là một Thanh Môn cỏn con, có xứng không?.