Ma Y Độc Phi

chương 201: trúc đạp vũ bị bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: susublue

"Được, chúng ta nhất định sẽ dùng cả tánh mạng để bảo vệ bọn họ." Thiên Sơn Lão Nhân trịnh trọng hứa hẹn, trong mắt lóe sáng, nếu có thể thì bọn họ thật sự không muốn để cho hai người trẻ tuổi đi mạo hiểm.

"Ừ, còn nữa, Nhu nhi và Hãn nhi phải làm phiền các ngươi chăm sóc rồi." Bạch Vũ Mộng nhắm chặt mắt, không đành lòng quay đầu đi, mới có vài ngày mà bọn họ đã phải chia lìa.

Lam Hạo Thần ôm chặt Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, an ủi nàng, nhếch môi, mắt cũng không rõ ràng.

Thiên Sơn Lão Nhân giật khóe miệng, mở miệng: "Ngày mai chúng ta đi, nơi này tìm vài người tạm thời thay thế phụ hoàng mẫu hậu của các ngươi, hôm nay các ngươi cứ ở với nhau đi."

Ngày đó Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần hàn huyên với đám người Duẫn Ức Liễu rất lâu lại rất quyến luyến, nhưng mà chỉ có như vậy mới là tốt nhất cho bọn họ, dienxdafnlelequysdoon như vậy bọn họ mới không cần phải lo trước lo sau.

" Vũ nhi đáng thương của ta, ngươi phải chịu khổ rồi." Duẫn Ức Liễu ôm Bạch Vũ Mộng, nước mắt không ngừng chảy, nàng bỗng nhiên phát hiện bản thân rất vô dụng, ngay cả nữ nhi cũng không bảo hộ được.

"Nương, người không cần tự trách, đây là sự lựa chọn của chúng ta, điiều các ngươi phải làm chính là ở yên trên Thiên Sơn đỉnh, chăm sóc tốt cho Nhu nhi và Hãn nhi." Bạch Vũ Mộng khẽ mỉm cười mở miệng.

Lưu luyến rời khỏi chỗ ở của mẫu thân, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần ôm hai đứa nhỏ vẫn trợn tròn mắt trong ngực, lẳng lặng đi trên đường nhỏ.

Hình như là biết phụ thân và mẫu thân muốn đi nên hai hài tử có vẻ rất yên tĩnh, mọi khi lúc này đã sớm ngủ, nhưng bây giờ lại nhìn hai người không hề chớp mắt.

Bạch Vũ Mộng nhịn không được chảy nước mắt, nhìn vẻ mặt hai hài tử yên tĩnh, nàng thật sự rất luyến tiếc nhưng lại không thể không làm như vậy, nếu không thì nàng sẽ có một nhược điểm rất lớn.

Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng khóc, Lam Hạo Thần ôm nàng, an ủi nàng, đứa nhỏ trong ngực cũng cảm nhận được mẫu thân bi thương nên cũng khóc.

Lam Hạo Thần bất đắc dĩ an ủi hai đứa bé, đến khi hai hài tử khóc mệt ngủ thiếp đi thì Lam Hạo Thần mới mở miệng: "Mộng Nhi, đừng đau lòng, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại bọn họ." Trong mắt hắn cũng đầy sự lưu luyến.

"Nhưng từ khi sinh ra đến bây giờ, chúng ta chưa từng tách ra, nếu bọn chúng không ở bên người ta thì ta sẽ lo lắng liệu chúng có sống tốt không, có nhớ chúng ta hay không."

"Mộng Nhi, ta tin phụ hoàng và mẫu hậu sẽ chăm sóc hai tiểu gia hỏa này rất tốt, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện xong xuôi, sau đó sẽ đi tìm bọn họ, được không?"

"Ừ..." Bạch Vũ Mộng chôn đầu trong lòng Lam Hạo Thần, rầu rĩ lên tiếng, Lam Hạo Thần nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, im lặng an ủi nàng.

Đúng là vẫn phải tách ra, dù Bạch Vũ Mộng không nỡ thì vẫn phải tách ra, ngày hôm qua hai người cứ nhìn hai đứa trẻ một đêm không ngủ, thời gian lại vẫn trôi qua rất nhanh.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần không nỡ nhìn Thiên Sơn Lão Nhân và Thiên Sơn Tuyết Nữ lén lút dẫn mọi người ra khỏi cung, đến khi không nhìn thấy nữa mới thu ánh mắt lại, cũng thu lại mọi cảm xúc trên mặt.

Lam Hạo Thần đau lòng ôm lấy nàng, nhìn bằng hữu xung quanh cố ý muốn ở lại thì cười, thì ra bọn họ không cô đơn, còn có rất nhiều bằng hữu kề vai chiến đấu.

----- susublue ~ diendanlequydon -----

Khi đám người Bạch Vũ Mộng khuyên can mãi thì đám người Duẫn Tuyết Nghiên, Đường Ức Ảnh, Hạ Tử Lăng, Lam Giác Phong mới đi theo Thiên Sơn Lão Nhân, dù sao võ công của bọn họ không được tốt lắm, ở lại cũng không giúp được bao nhiêu, ngược lại sẽ gây ra phiền phức.

Mấy người đều thu liễm lại cảm xúc trên mặt, không ai biết trong vì sao mọi người lại ra khỏi hoàng cung mà chỉ cho rằng bọn họ lại ra ngoài du ngoạn, mà hoàng thượng hoàng hậu thì Lam Hạo Thần đã sắp xếp người đóng giả.

Mọi người đều hít sâu một hơi, kế tiếp thì phải duy trì cảnh giác mọi lúc mọi nơi, cho dù yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra thì vẫn phải đề phòng.

Hôm nay mọi người đều tụ lại thương lượng kế sách với nhau, quả thật có thị vệ báo lại, nói bên ngoài có người cầu kiến, người tới cả người đều là máu, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

Bạch Vũ Mộng cảnh giác nheo mắt lại, khi người kia bị dẫn vào thì Bạch Vũ Mộng nhìn kỹ mới phát hiện đó là một thị vệ ở Nam Cương.

Bạch Vũ Mộng dặn dò người nâng hắn dậy, tự mình tiến lên trị liệu, nhưng lại chỉ có thể lắc đầu, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, sợ là không thể sống được, cho hắn uống một viên Tuyết Liên Hoàn, hi vọng còn có thể chống đỡ được một lúc.

Một lát sau, người nọ mới tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người vây xung quanh thì lập tức cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy Bạch Vũ Mộng thì lại kích động mở miệng: "Chiến... Chiến Vương, Chiến Vương phi, Hoàng... Hoàng tử kêu ta tới xin các ngươi giúp đỡ, Thánh nữ nàng, bị người ta bắt... Đi rồi." Nói xong liền nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại.

Bạch Vũ Mộng kinh sợ, muốn hỏi thêm vài chuyện nhưng lại không thể hỏi được, bỗng nhiên nhìn thấy một phong thơ thị vệ nắm chặt trong tay, Bạch Vũ Mộng dùng lực rất lớn mới lấy ra được, mở ra thì thấy là chữ của Trúc Dạ Hiên.

"Vũ tỷ tỷ, tỷ tỷ bị một hắc y nhân bắt đi, các trưởng lão đã đuổi theo nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức, lúc trước tỷ tỷ có dặn dò ta, nếu như có chuyện gì thì có thể tìm tỷ xin giúp đỡ, hiện tại Nam Cương đã chết rất nhiều người, lòng dân hoảng sợ, ta không thể áp chế được..."

Chỉ mấy câu ngắn ngủn nhưng cũng thấy được sự hoảng loạn của Trúc Dạ Hiên, bàn tay nắm tờ giấy của Bạch Vũ Mộng trở nên trắng bệch, Đạp Vũ bị ai bắt đi, mà hiện tại Nam Cương...

Dù sao Trúc Dạ Hiên vẫn là tiểu hài tử, cho dù bình thường Trúc Đạp Vũ có dạy hắn xử lý chính sự nhưng khi gặp đại sự thì cũng sẽ luống cuống tay chân, hiện tại không xảy ra chuyện thì xem như đã rất may mắn rồi.

Mọi người đứng phía sau nhìn thấy phong thư này cũng nhăn mày lại, đặc biệt là Mạc Hàn Trần, hắn ngây người đứng tại chỗ, sau khi hồi thần lại thì điên rồi chạy ra ngoài.

Lam Hạo Thần vội vàng kéo hắn đang giãy dụa lại, Lam Hạo Thần lạnh giọng mở miệng: "Bây giờ ngươi đi thì có ích gì, ngươi có biết nàng ở đâu không, thay vì ra ngoài tìm nàng thì không bằng an tĩnh suy ngẫm đối sách đi."

Mạc Hàn Trần dần bình tĩnh lại, hai tay ôm đầu, đau khổ ngồi trên mặt đất, dienxdafnlleequysdoon lúc trước hắn nên đi theo nàng, sao hắn có thể để cho nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy?

"Chúng ta khởi hành đến Nam Cương trước, áp chế nơi đó trước rồi tính, bây giờ Đạp Vũ bị bắt, các vị trưởng lão lại không ở đó, còn có rất nhiều người đã chết, một mình Hiên nhi nhất định không thể ứng phó được, chúng ta phải đến giúp đỡ." Bạch Vũ Mộng mở miệng.

"Ừ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị rồi lập tức xuất phát, không thể chờ đợi được nữa." Lam Hạo Thần mở miệng, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó: "Tất cả mọi người cùng đi, nơi này không có gì quan trọng, bây giờ chuyện chúng ta phải làm là mọi người phải ở cùng nhau, không thể phân tán sức mạnh được."

“Ừ!" Mọi người gật đầu rồi vội vàng trở về thu dọn một chút hành lý rồi chuẩn bị xuất phát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio