“Ta không biết có nên nói hay không”. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, lại đột nhiên xen vào chuyện tình cảm của người khác như vậy, thật có chút lúng túng và khó xử, bất quá, y vẫn muốn giúp đỡ bọn họ.
Đem suy nghĩ của mình nói rõ với người trước mắt một lần, thấy hắn từ trong hoang mang bừng tỉnh đại ngộ, y cuối cùng cũng yên lòng.
Sáng nay nhận một nghìn lượng của ân công, trong lòng y vẫn luôn bất an, gốc hoa đó Đường gia bọn họ đã trồng nhiều năm nhưng vẫn không nở hoa, nếu không phải lần này bệnh tình của phụ thân nguy kịch, trong nhà lại nghèo khó, chỉ dựa vào mỗi gian hàng này để kiếm bạc, căn bản là không có khả năng lo tiền thuốc men, y cũng sẽ không mang chậu hoa mà gia gia lưu đi bán.
Hoa kia chẳng biết đến khi nào mới nở, lần này nếu có thể giúp được ân công, đương nhiên y sẽ làm hết mình.
Mặc Thanh tựa hồ giải tỏa được khúc mắc, khom người chào y, hơi nở nụ cười. Đột nhiên hắn mở miệng: “Năm đó các ngươi không thể trường sinh, nhưng lại nguyện cầu được bên nhau đời đời kiếp kiếp, lần này ta sẽ cho các ngươi một hạnh phúc mỹ mãn, bách niên giai lão”.
“Di? Mặc công tử? Ngươi nói cái gì?” Y kinh ngạc quay đầu lại hỏi, nhưng người nam tử mới vừa rồi còn ngồi bên cạnh, lúc này đã vô tung vô ảnh.
Đây là… Y nhịn không được trợn to hai mắt, gặp quỷ a? Chắc không phải là thần tiên đi?
Mặc Viêm nghẹn một bụng ủy khuất, rất nhanh về tới gian phòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tiểu Xám đâu. Muốn tìm một người để tâm sự mấy câu cũng không thể, tâm tình lại càng thêm đè nén.
Đến lúc Mặc Thanh tìm được y, không khí có vẻ quỷ dị: “Viêm nhi, vẫn còn giận ta sao?”
Ngạc nhiên khi nhìn thấy thân ảnh của hắn, trong mắt Mặc Viêm hiện lên một tia sáng khác thường, rồi lập tức dời tầm mắt đi. Thương hắn, không muốn ly khai hắn, nhưng lại không hy vọng bị đối xử như tiểu hài tử, đây là đang tự làm khổ chính mình sao?
Rõ ràng mình chỉ là nhi tử của hắn mà thôi, cũng không phải Mặc Thanh không thương y, y tin tưởng Mặc Thanh cũng yêu mình, chỉ là, so với tình yêu giữa ái nhân mà y đã tưởng, tình yêu của Mặc Thanh lại giống như là sự sủng ái với nhi tử hơn.
“Ngươi chính là ngươi, ngươi là độc nhất vô nhị, ta chỉ yêu mình ngươi. Không có quan hệ gì với thân phận của ngươi cả, càng không liên quan tới giới tính của ngươi. Người ta yêu chỉ có Mặc Viêm, đúng lúc ngươi là nhi tử của ta, chỉ là như vậy mà thôi. Viêm nhi, ngươi còn không hiểu sao?”
Mặc Viêm ngây ngẩn cả người, giống như nghe thấy ảo giác, cứng ngắc hồi lâu cũng không dám xoay người lại.
“Trong đầu ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ gì a? Ngươi nghĩ không ra, muốn biết, trực tiếp hỏi ta không được sao? Ta sẽ không nói, không giải thích cho ngươi sao?” Đối với Mặc Viêm, Mặc Thanh cũng chỉ có thể cam chịu.
Đi tới phía sau ôm chặt hông của y, những lời Thần Mộc vừa nói với hắn, hắn vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Mặc Viêm bên ngoài tuy mạnh mẽ, kỳ thực nội tâm vô cùng yếu đuối, càng để ý lại càng giấu trong lòng, càng khó chịu lại càng đè nén. Tính tình này của y, nhìn như an tường vô sự, thế nhưng một ngày nào đó bạo phát, thì không thể ngăn cản được.
Mấy ngày nay, cứ ta truy ngươi chạy như vậy, Mặc Thanh cũng sắp phát điên rồi. Rõ ràng vẫn đang tốt, như thế nào lại nhảy ra một đạo thiên lôi làm phá hủy tất cả, đã ba ngày rồi hắn còn chưa được ôm Viêm nhi, được Viêm nhi làm nũng đâu.
“Trước tiên phải nói về buổi sáng hôm đó, sở dĩ ta không chờ ngươi tỉnh dậy, là bởi vì hoa hướng dương trên núi sương mù nở hoa (@@ ta cũng không hiểu vì sao hoa hướng dương nở trên núi sương mù nữa, mọi người thông cảm), không phải ngươi thích nhất là mật hoa của nó sao? Vì vậy ta đã dậy thật sớm, muốn lấy về cho ngươi uống, ai ngờ ngươi đã sớm tỉnh, hơn nữa vừa rời giường liền không thèm chờ ta, còn cùng ta chơi trò rời nhà trốn đi…”
Mặc Thanh ủy khuất tựa đầu trên hõm vai Mặc Viêm, nói tiếp: “Ta tức giận vô cùng, rồi lại không nỡ trách phạt ngươi, chỉ có thể đem toàn bộ oán khí trút lên người con chó chết tiệt kia”. Dừng một chút, “Thật vất vả mới có thể dỗ dành ngươi, cứ tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng, kết quả, ngươi lại cáu kỉnh với ta, ta cũng không cố ý làm khó dễ ngươi, ngươi lại hại ta phải đi tìm suốt một ngày một đêm, vì vậy ta mới khi dễ ngươi một chút, như vậy cũng không được sao? Viêm nhi, ngươi đối với phụ thân thật là tàn nhẫn a”.
Mặc Viêm nhất thời á khẩu không trả lời được: “Người…Để cho ta một mình ở nơi đó…Tiến thoái lưỡng nan, là ai cũng sẽ cảm thấy tâm tình không tốt…”
“Vậy còn lúc ở chợ hoa, phụ thân bỏ xuống mặt mũi, hạ mình với ngươi. Ngươi lại không nói tiếng nào, bỏ ta một mình ở đó mà đi? Ta lại làm gì khiến ngươi mất hứng?”
Thanh âm này lại càng thêm ủy khuất, khiến cho Mặc Viêm cảm thấy mình đã gây ra một tội lỗi tày trời.
“Còn có…Ngươi bỏ ta đi trước, ta lại mặt dày tìm đến đây, ngươi lại làm như không thấy. Viêm nhi, ngươi còn muốn ta phải làm như thế nào mới tốt đây? Lòng của phụ thân rất đau, ngươi cảm nhận được sao? Hay là, ngươi thích nhìn thấy bộ dáng đau lòng của phụ thân? Viêm nhi? Viêm nhi… Ngươi tại sao không nói chuyện a?”
Có lẽ là do bình thường Mặc Thanh ít khi biểu lộ tâm tình của mình, nói chung, những lời này thật sự khiến cho Mặc Viêm ngây ngẩn cả người, thật lâu không biết nên làm thế nào cho phải, càng không biết phải cầu xin sự tha thứ của hắn như thế nào.
Nguyên lại, y chỉ biết nghĩ đến mình, nhưng lại bỏ qua cảm thụ của Mặc Thanh. Y chỉ cảm thấy Mặc Thanh yêu mình chưa đủ, nhưng không biết, bản thân mình đã làm tổn thương trái tim hắn như thế nào.
“Thanh… Ta thực sự không biết, ta đã biết sai rồi, có quá muộn hay không?”
Nghe Mặc Viêm chủ động nhận sai, Mặc Thanh ngẩn ra, sau đó cười. Quả nhiên Thần Mộc nói không sai, đối với Mặc Viêm, cưng chiều ngược lại sẽ phản tác dụng. Y là một đại nam tử, có chủ nghĩa cá nhân rất nặng, quá mức sủng ái y, ngược lại sẽ khiến y có cảm giác bị xem như hài tử, càng thêm khó chịu.
Thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém trước y một chút, sau đó khiến y cảm thấy bản thân làm sai, thậm chí khiến y cho rằng hành động của mình làm tổn thương người khác, y sẽ cảm thấy trong lòng bất an, nóng lòng muốn bồi thường.
Một chiêu này quả thật có chút âm hiểm, nhưng không phải hiệu quả rất tốt đó sao.
Mặc Thanh hài lòng ôm Mặc Viêm, cố ý làm ra thanh âm đau lòng: “Viêm nhi luôn luôn nói đi là đi, có phải cho rằng có ta hay không cũng đều như nhau. Nhưng đối với ta, mỗi giây mỗi phút ly khai Viêm nhi, đều ăn không ngon, ngủ không yên…”
“Xin lỗi, ta sai rồi”.
Đây là lần đầu tiên Mặc Viêm cúi đầu nhận sai, Mặc Thanh có chút thụ sủng nhược kinh.
“Vậy Viêm nhi hẳn là nên bồi thường cho ta nha?” Hắn đúng là phát huy tối đa cái gì gọi là được đằng chân lân đằng đầu, không thèm để ý mặt mũi.
Vì vậy, Mặc Viêm đáng thương mơ mơ hồ hồ bị tha vào bẫy: “Thanh nói cái gì thì ta làm cái đó”.
“Sau này không được tùy tiện nghi ngờ ta yêu ngươi chủa đủ sâu? Cũng không được suy nghĩ lung tung rằng ta sẽ thay lòng đổi dạ? Thậm chí không được động một chút lại muốn rời nhà trốn đi?” Đưa ra liên tiếp mấy vấn đề, khiến cho Mặc Viêm ngượng ngừng mắc cỡ, cảm giác bản thân đã làm ra nhiều chuyện quá phận.
“Không bao giờ…như vậy nữa, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh Thanh, không đi đâu cả”.
Mục đích đã đạt được, Mặc Thanh hài lòng cong khóe miệng cười đầy đắc ý.
____END PN____