Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

chương 7: c7: chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Yne | Beta: À nhớ ra rồi

Lý Mộ vẫn muốn tiếp tục ở lại hoa viên nhỏ này, Lý Chỉ cũng không muốn rời đi, thế là ở lại cùng với Lý Mộ.

Vì bên cạnh có thêm một người, Lý Mộ lại trở thành người câm như trước, nàng ngồi im đọc sách, Lý Chỉ cũng chỉ ngồi im bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lấy cho nàng một miếng điểm tâm, hoặc là khi thấy nàng không hiểu chỗ nào thì sẽ cất giọng nói dịu dàng giảng giải, tựa như trở về khoảng thời gian vô ưu vô lo trước khi xuất giá vậy.

Mãi tới khi lão phu nhân sai người tới tìm, Lý Chỉ mới đành đứng dậy quay về tiểu viện của lão phu nhân, chào hỏi lão phu nhân xong thì đi theo Ninh lão phu nhân về nhà chồng.

Trước khi Lý Chỉ rời khỏi hoa viên, nàng hỏi Lý Mộ có muốn quay về chỗ lão phu nhân cùng mình không, Lý Mộ vì trốn gặp mặt khách nên mới chạy tới đây, cho nên chắc chắn là không đồng ý.

Lý Chỉ cũng không định ép nàng, dặn dò vài câu rồi rời đi, bỏ lại mình Lý Mộ ở hoa viên, đợi khách nhân rời đi hết thì nàng mới quay về tiểu viện của lão phu nhân.

Sau tiệc sinh nhật, quan hệ giữa Lý Vân Khê và Lâm Tê Ngô dần trở nên thân thiết hơn, Lý Mộ thường xuyên nghe tin bát cô nương được Khang Ninh huyện chủ dẫn ra ngoài chơi từ miệng Phi Tinh.

Lý Vân Khê cũng thường xuyên mời Lâm Tê Ngô tới nhà làm khách, hai tiểu hài tử này thích nhất là chạy tới chỗ nàng.

Sau vài lần Lý Mộ lén bỏ trốn không thành công, nàng chỉ đành căng da đầu mà ngồi tiếp đãi.

Trong sách có miêu tả sau khi Lâm Tê Ngô trưởng thành thì tính tình rất kiêu ngạo, là người có mắt không tròng nên không thấy được sự lợi hại của nam chính, hơn nữa nàng còn có võ công cao và thủ đoạn cứng rắn.

Có điều trong mắt Lý Mộ, Lâm Tê Ngô mười tuổi vẫn chỉ là một tiểu cô nương trong sáng, hiếu động cũng rất nghĩa khí, nàng sẽ đeo vòng tay nhiều màu mà Lý Vân Khê đan cho mình, cũng sẽ tặng Lý Vân Khê con thỏ mà mình săn được.

Có một lần Lâm Tê Ngô thấy Lý Vân Khê dạy chữ cho Lý Mộ, lập tức oán hận mấy câu, nói rằng bài tập của mình nhiều tới mức không cách nào làm xong được. Lý Vân Khê cũng âu sầu giùm bạn tốt, thế là nảy ra một ý kiến tồi, bảo Lâm Tê Ngô lén mang bài tập tới đây, cả hai cùng làm sẽ nhanh hơn một người, thế thì bọn họ mới có nhiều thời gian chơi với nhau hơn.

Lâm Tê Ngô nghe vậy thì thấy cũng rất được, thế là cả hai chụm đầu với nhau bắt đầu làm bài tập, không ngờ rằng ngày hôm sau nữ quan Thu Châu đã tới Lý gia, nói vài lời với lão phu nhân Lý gia, Tiền thị và mẫu thân của Lý Vân Khê, sau đó Lý Vân Khê lập tức bị đóng gói đưa đi đọc sách chung với Lâm Tê Ngô, nghe nói người dạy học là một đại nho, cha Lý Vân Khê nghe tên vị đại nho kia xong còn thường xuyên chạy tới phủ trưởng công chúa đón Lý Vân Khê đi học về, chỉ vì có thể nói được đôi câu vài lời với vị đãi nho kia, xin chút chỉ dẫn.

Bài tập của một người bỗng biến thành hai người, Lý Vân Khê không những giúp bạn tốt không xong mà còn bán luôn cả bản thân mình, mỗi ngày nàng đều hết sức bận rộn, ngay cả số lần tới chỗ Lý Mộ cũng ít đi.

Hôm nay Lý Vân Khê và Lâm Tê Ngô không có tiết, hai người các nàng cũng chẳng thèm đi chơi, ở lì trong căn phòng nhỏ của Lý Mộ làm bài tập, nói rằng đi chỗ khác thì không tập trung nổi, chỗ này yên tĩnh, bọn họ làm bài cũng thoải mái.

Lâm Tê Ngô còn mang theo mấy nguyên liệu nấu ăn mới lạ từ trong cung ra, nói rằng đây là đồ từ phiên bang dị vực, đã ra lệnh cho phòng bếp làm, đợi chút nữa để lão phu nhân và Lý Mộ nếm thử.

Lý Mộ thấy các nàng xem phòng mình trở thành phòng tự học thì cũng không định chiêu đãi linh đình gì, thả lỏng người, ngồi một bên đọc sách luyện chữ.

Phòng Lý Mộ vào ban ngày không đốt hương trầm nhưng vẫn có thể ngửi được chút hương an thần còn dư lại từ tối qua, mùi rất dịu dàng, ánh sáng từ bên ngoài chui vào nhà qua cửa sổ, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp yên tĩnh hơn.

Một trận gió nhẹ thổi qua, tiếng châu ngọc va chạm với nhau tạo thành những âm thanh nhỏ vụn giòn tan, khiến Lâm Tê Ngô vốn không thích làm bài tập ngẩng đầu lên, nương theo âm thanh nhìn đến một chiếc đèn châu xinh đẹp nhỏ bé.

Hạt châu xung quanh chiếc đèn còn nhỏ hơn hạt gạo, từng viên bóng loáng sáng ngời, vây xung quanh giá đèn được phỏng theo hình thức của cung đình, hết sức tinh xảo.

Tiêm Vân rất thích chiếc đèn này, nàng ta luôn sợ bụi bẩn bám lên chiếc đèn, hôm nay ánh nắng lại sáng ngời, lập tức tìm vải cẩn thận lau một lượt, đặt trong phòng một lát rồi mới cất đi.

Lâm Tê Ngô thấy ngọn đèn này rất quen mắt, vừa định hỏi Lý Mộ về lai lịch của chiếc đèn thì đột nhiên nghe Phi Tinh lên tiếng, giống như đang nhắc nhở nàng vậy: “Chiếc đèn này là do huyện chủ tặng cho tiểu thư nhà ta đó.”

Không gian yên tĩnh bị phá vỡ thủ hút tầm mắt của Lý Mộ và Lý Vân Khê, Lâm Tê Ngô kinh ngạc, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cứng nhắc đáp lời: “Đúng thế, cái này là ta tặng.”

Lý Vân Khê chui đầu ra khỏi đống bài tập, khen ngợi: “Thật là xinh đẹp.”

Lâm Tê Ngô từ tốn gật đầu: “Ừm… cái này… là đại ca tìm cho ta, ta thấy nó quá đẹp nên mới tặng Mộ tỷ tỷ.”

Lâm Tê Ngô nói xong, vẻ mặt bắt đầu dậy sóng không yên, chột dạ nhìn Lý Mộ một cái, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu khó hiểu: “Tuy đại ca của ta có hơi thiếu đạo đức nhưng con người vẫn không tệ lắm.”

Lý Mộ: “…”

Nàng có muốn nghe lại xem nàng vừa nói gì không vậy?

Lý Vân Khê cũng không hiểu lắm, ngây thơ nhìn về phía Lâm Tê Ngô.

May mà lúc này phía phòng bếp đã chế biến xong nguyên liệu mới mà Lâm Tê Ngô mang tới, Lâm Tê Ngô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, kéo Lý Vân Khê và Lý Mộ ra ngoài ăn chút gì đó.

Đồ ăn mà phòng bếp đưa tới được đặt trong bát đựng canh, bên phía lão phu nhân cũng có một chén nhỏ, phía các nàng thì mỗi người vừa đủ một chén.

Cái nắp che miệng bát lớn có một lỗ nhỏ, còn chưa mở ra thì Lý Mộ đã ngửi được một mùi hương quen thuộc.

Lý Mộ hốt hoảng, còn nghi bản thân mình ngửi nhầm.

Khi nắp vừa được mở ra, mùi hương nóng bỏng tỏa khắp mọi nơi.

Lý Mộ chăm chú nhìn thịt nạc và nguyên liệu được hầm chung với nó, trái tim cứ thế đập nhanh hơn.

Lý Mộ gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó mới dám chắc chắn, thứ nguyên liệu mới mà Lâm Tê Ngô mang từ trong cung tới chính là khoai tây.

“Huynh không được giả làm muội để viết thư cho Mộ tỷ tỷ nữa!” Sau khi về từ Lý gia, Lâm Tê Ngô hùng hổ chạy vào phủ Yến vương bên cạnh, cảnh cáo Lâm Khước.

Lâm Khước tùy tiện lật xem tờ sớ được thông chính sử dâng lên, chưa nói gì cả, chỉ “à” một tiếng.

Lâm Tê Ngô không ngờ Lâm Khước lại phản ứng bình tĩnh như vậy, còn đồng ý rất dứt khoát, trong lòng nàng thấy hơi không tin tưởng lắm: “Thật chứ? Huynh sẽ không viết nữa?”

Lâm Khước ngẩng đầu, nói nhiều thêm một câu như mong muốn của nàng: “Lúc trước không thấy muội bảo ta đừng viết, bây giờ mới nôn nóng có phải là hơi muộn rồi không?”

Đã mấy tháng trôi qua rồi.

Lâm Tê Ngô cứng họng: “Muội, muội là vì hồi trước không thân với Mộ tỷ tỷ lắm, chỉ nghe huynh nói một lời nên mới tò mò muốn biết tỷ ấy có phải là đồ ngốc thật không…”

Lâm Khước: “Bây giờ không tò mò nữa?”

Lâm Tê Ngô nói đầy khí phách: “Bây giờ muội thấy không sao hết.”

“Nghĩa là thế nào?”

Lâm Tê Ngô hơi dừng một chút.

“Muội cũng không biết phải nói như thế nào.” Nàng suy nghĩ, nói tiếp: “Mộ tỷ tỷ có tính tình khoan dung với khá lạnh nhạt, không chỉ đối với ta mà đối với người khác cũng thế cả, huynh biết muội ghét nhất là có người đối xử với muội đặc biệt vì biết muội có quan hệ với huynh và thẩm thẩm rồi đấy. Nhưng tỷ ấy và Vân Khê đều không biết, cho nên muội mới làm bạn với Vân Khê, mới làm bạn với tỷ ấy, cho dù tỷ ấy ngốc thật hay ngốc giả thì đều là tỷ ấy cả! Dù sao huynh đừng có viết thư nữa, muốn điều tra thì tự đi điều tra đi, không được giả làm muội để lừa dối Mộ tỷ tỷ!”

Lâm Khước: “Được rồi, ta không viết.”

Lúc này Lâm Tê Ngô mới thấy hài lòng, quay đầu trở về phủ trưởng công chúa, vừa hay bắt gặp Cố Trì cũng đúng lúc trở về.

Cố Trì hỏi nàng đi đâu, nàng cũng không định gạt hắn.

Cố Trì nghe xong thì nhíu mày: “Huynh ấy còn lấy danh nghĩa của muội để viết thư cho ngũ tiểu thư Lý gia sao?”

Lâm Tê Ngô: “Sau này sẽ không viết nữa, huynh ấy đã hứa với muội rồi.”

Cố Trì không nói thêm gì nữa, chỉ tới phủ Yến vương một chuyến.

Tuổi tác Lâm Tê Ngô còn nhỏ, thường không để ý nhiều việc, chỉ biết nghe lời Lâm Khước mà bắt đầu nghiên cứu xem Lý Mộ rốt cuộc có phải là đồ ngốc hay không, còn cho rằng đây là mục đích thật sự của Lâm Khước.

Nhưng Cố Trì không phải tiểu hài tử, cũng chẳng phải mới quen biết huynh trưởng của mình một hai ngày, hắn có thể nhận ra sự khác lạ ẩn trong chuyện này, biết sự chú ý của huynh trưởng với vị ngũ tiểu thư Lý gia kia không bình thường tới mức nào.

Nếu vị ngũ tiểu thư Lý gia kia chỉ là giả vờ ngu ngốc, huynh trưởng nhiều lắm cũng chỉ sai thuộc hạ đi điều tra, tuyệt đối sẽ không bỏ ra nhiều thời gian như vậy, còn tự mình viết thư, đằng sau việc này chắc chắn còn có nguyên nhân khác, cho nên hắn mới muốn tới hỏi y để có được đáp án.

Lâm Khước lấy hai bức thư ra đưa cho Cố Trì xem.

Trong đó có một bức thư Lâm Tê Ngô đã xem qua, trong đó viết chuyện Lý Mộ từng gặp được một hòa thượng vào sáu năm trước.

Một bức khác được đưa tới vào tháng trước, mật thám Cẩm Y Vệ đã lẻn vào chùa Minh Đài, bỏ ra một tháng rưỡi tìm kiếm được chút thông đạo ở trong thiện phòng của trụ trì, khoảng giữa của mật đạo đã bị sụp, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì phát hiện ra mật đạo này thông với hoàng cung đại nội, cửa ra bên kia chính là một chiếc giếng cách Truyền Tâm điện không xa.

Cố Trì xem xong bức thư đó, vẻ mặt như không thể tin được, ngay cả giọng nói cũng khó mà che giấu sự run rẩy: “Là Vô Độ sao?”

Hòa thượng xuất hiện ở gần chùa Minh Đài, y phục tả tơi còn giỏi xem tướng… thông qua miêu tả thì đúng là có mấy phần giống với đại sư Vô Độ của chùa Hộ Quốc, sáu năm trước khi Truyền Tâm điện bị cháy, Vô Độ đã biến mất không rõ tung tích sau ngày hôm đó.

Ngày xảy ra vụ cháy cũng là ngày lão phu nhân Lý gia gặp được hòa thượng đi xin nước uống này, Lâm Tê Ngô còn không biết chuyện của ngày đó nên cũng chỉ nhìn lướt qua, Cố Trì xem xong lại có thể xâu chuỗi hai việc lại với nhau.

Hơn nữa chùa Hộ Quốc và chùa Minh Đài trước nay đều có quan hệ không tệ, Vô Độ từng nói rằng y ngại không khí nghiêm túc quá mức ở chùa Hộ Quốc, cho nên từng ăn mặc rách nát tới chùa Minh Đài ăn ké ở ké, còn thường xuyên lôi kéo tăng lữ trong chùa cưỡng ép xem tướng để trả tiền nhà, bởi vì các tăng lữ trong chùa Minh Đài đều biết rõ thân phận của hắn ta nên ai cũng chỉ mặc kệ. Người khác nghe lời miêu tả về tên hòa thượng xin nước uống này của lão phu nhân Lý gia có thể không biết hắn là ai, nhưng các tăng lữ trong chùa Minh Đài chắc chắn có thể liên tưởng ngay tới Vô Độ, vậy mà bọn họ lại khăng khăng rằng bản thân không biết lai lịch của hòa thượng đó, trong này chắc chắn có vấn đề.

Cố Trì càng nghĩ càng thấy mình đoán không sai, còn lý do khiến hắn kích động như vậy là vì Vô Độ không những biết xem tướng mà còn biết chữa bệnh giải độc, y thuật cao minh.

Trước khi tiên đế lâm chung mấy tháng, đã từng truyền hắn ta vào cung trị liệu cho Lâm Khước, tiếc rằng vào ngày tiên đế băng hà, Truyền Tâm điện bốc cháy, Vô Độ cũng không thể chạy được ra ngoài, người chết trong trận hỏa hoạn đó rất nhiều, xương cốt lẫn lộn với nhau không còn phân biệt được nữa, cho nên không ai biết hắn ta có còn sống hay không.

Ngay lúc đó, hoàng cung đã bị Lâm Khước và trưởng công chúa Chiêu Minh nhanh tay khống chế, thái giám Tào Toàn chưởng quản Tư Lễ Giám vì bảo vệ tính mạng của mình nên đã nói cho trưởng công chúa Chiêu Minh rằng Vô Độ đã tìm được cách giải độc cho Lâm Khước, chỉ cần để hắn ta sống thì hắn ta sẽ giao phương pháp giải độc của Vô Độ ra.

Lâm Khước bước qua trưởng công chúa Chiêu Minh, trực tiếp g iết chết hắn ta.

Thế nên đừng nói là người ngoài, ngay cả chính trưởng công chúa Chiêu Minh và Cố Trì đều cho rằng Lâm Khước bị điên, nếu không tại sao y lại tàn nhẫn tới mức ngay cả tính mạng của mình cũng không thèm quan tâm tới.

Khác với Cố Trì, Lâm Khước rất bình tĩnh, nếu không phải mấy năm qua trưởng công chúa Chiêu Minh vì y mà bắt đầu cầu thần bái phật thì y cũng lười tìm hiểu xem con lừa trọc kia còn sống hay không, cũng sẽ không phái Phi Tinh đi xác nhận xem việc Lý Mộ đột nhiên khỏi bệnh vào tháng ba năm ngoái có liên quan gì với Vô Độ hay không, có đang lén lút liên lạc với Vô Độ hay không.

Suốt mấy tháng gửi thư cũng là vì y muốn xác nhận xem bên cạnh Lý Mộ có tai mắt của Vô Độ ẩn núp hay không, dù sao cũng là thư tới từ phủ trưởng công chúa, nội dung bên trong có lẽ chỉ là những điều nhỏ nhặt đối với Lý Mộ, nhưng với kẻ muốn giết Lâm Khước thì những thông tin đó có thế nào cũng sẽ để lộ chút tin tức có lợi, kiểu gì cũng đủ để bọn chúng thực hiện kế hoạch ám sát, cướp đi tính mạng của Lâm Khước.

Vô Độ không muốn cứu y, thậm chí có khi còn vui vẻ khi thấy y chết đi, chắc chắn sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Hiện giờ y đã xác nhận rằng Lý Mộ dù có giả ngu cũng không hề có quan hệ gì với Vô Độ, sau lưng nàng ta cũng không có bất cứ âm mưu quỷ kế nào, y tất nhiên sẽ đồng ý với Lâm Tê Ngô là không viết thư cho Lý Mộ nữa.

Còn bên phía chùa Minh Đài, y đã có cách ép trụ trì đã ra ngoài du lịch kia phải quay về, tính thời gian thì khoảng tháng năm ông ta sẽ hồi kinh, thời gian còn lại y chỉ việc chờ đợi mà thôi.

“Tạm thời đừng nói cho nương biết, để tránh bà mất công vui vẻ.” Lâm Khước nhắc nhở Cố Trì.

Cố Trì gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy việc ngũ tiểu thư Lý gia có thể lấy được mật tin chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Lâm Khước mỉm cười: “Cái này ta cũng không biết, hay là bảo Thôi Vạn Trì bắt nàng vào ngục, thẩm vấn chút?”

Cố Trì: “…Huynh xem như ta chưa nói gì đi.”

Lâm Khước không viết thư cho Lý Mộ nữa, có điều bảy ngày sau, Lâm Khước lại nhận được bức thư hồi âm đầu tiên của Lý Mộ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio