- -----
Chương : Tự mình đến nước C một chuyến.
Tiếng khóc ấy vừa đau thương, lại vừa nhẫn nhục.
Cô chỉ nghĩ là nếu rời khỏi Hải Thành thì sẽ sống rất vất vả, nhưng không ngờ rằng mình sẽ đau khổ đến mức này.
Phương Nhu quen biết Diệp Trăn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ bất ngờ gặp lại nhau, cô cứ nghĩ rằng đó là điều may mắn, cứ nghĩ mình đã có phúc gặp lại được thanh mai trúc mã trước kia.
Người đàn ông ấm áp như ánh nắng.
Nào ngờ rằng tất cả mọi chuyện chỉ là một cái bẫy mà thôi.
Phương Nhu không biết tại sao Diệp Trăn lại phải nhằm vào Thích Ngôn Thương, nhưng cô biết chuyện này có liên quan đến ông cụ nhà họ Thích.
Nhưng giờ thì cô có thể làm gì được chứ?
Phương Nhu suy đi tính lại một hồi lâu, cách duy nhất cô có thể nghĩ ra được đó là cắt đứt quan hệ với Thích Ngôn Thương, để anh có thể đấu tranh đến cùng với nhà họ Thích một cách thoải mái.
Cô có bị sao thì cũng không quan trọng, chỉ cần Thích Ngôn Thương thắng là được rồi.
Cũng giống như Mộ Thiển đã nói, bây giờ Thích Ngôn Thương đã gặp nhiều khó khăn lắm rồi, gặp nhiều chuyện như vậy, Phương Nhu cũng chẳng biết là Thích Ngôn Thương đã một mình vượt qua những điều đó thế nào.
Cô đã chẳng giúp được gì rồi, cũng chẳng thể làm nổi điều gì thì việc nên làm nhất đó là không làm vướng chân Thích Ngôn Thương, không để cho anh bị người ta bàn ra tán vào vì mấy chuyện không đâu.
Anh là con nuôi của nhà họ Thích, bị vu oan là làm hại em gái mình, bị cướp mất vị trí vốn thuộc về bản thân, ngay cả con cũng chẳng còn.
Thích Ngôn Thương vẫn luôn chịu đựng những chuyện này một mình.
Phương Nhu chỉ cần nghĩ đến thôi là đã cảm thấy lòng đau như cắt rồi.
Đúng lúc đó, biệt thự Ngự Cảnh.
“Cảnh Thâm?”
Sau khi gọi điện cho Phương Nhu xong, Mộ Thiển đi thẳng vào thư phòng, gặp Mặc Cảnh Thâm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cảnh Thâm, em hơi lo cho Phương Nhu, có cảm giác như bên đó đã có chuyện gì rồi ấy.
Em muốn đi thăm cô ấy.”
Trực giác của cô đang mách bảo rằng đã có chuyện gì đó.
“Tại sao em lại nói thế?”
Mặc Cảnh Thâm khép tập tài liệu trên mặt bàn lại, ôm lấy Mộ Thiển, để cô ngồi lên đùi mình.
“Sáng nay em gọi cho Phương Nhu, kể cho cô ấy nghe về tình hình của Thích Ngôn Thương.
Lúc đó cô ấy nói với em là muốn quay về nước, giọng điệu gấp gáp lắm.
Nhưng vừa nãy em gọi lại thì cô ấy bảo là không muốn về, còn nói rất nhiều câu khác nữa.
Mà quan trọng nhất là tâm trạng của cô ấy sai sai.”
“Sai sai thế nào?”
Mộ Thiển lắc đầu: “Em không tả rõ ra được, nhưng dựa vào những gì em biết về cô ấy thì một khi cô ấy đã quyết định điều gì thì rất ít khi thay đổi bất ngờ như vậy.”
Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, suy nghĩ sâu xa: “Người Ngôn Thượng Quan tâm nhất chính là Phương Nhu, ông cụ Thích chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ xấu với Phương Nhu đâu.
Nhưng Ngôn Thương cũng đã sắp xếp cho Tô Yên ở bên đó với Phương Nhu rồi.
Nếu có vấn đề gì thì Tô Yên sẽ thông báo cho Ngôn Thương biết thôi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng hôm nay Phương Nhu kể với em là ngày cô ấy ra nước ngoài thì gặp một người đàn ông trên máy bay, là bạn từ hồi còn nhỏ, tên là Diệp… Diệp Trăn.
Đúng rồi, tên là Diệp Trăn, bây giờ cô ấy đang ở nhà họ Diệp.
Anh hãy điều tra cho kỹ người đàn ông này đi.”
Những chuyện trùng hợp với nhau quá thường ẩn chứa rất nhiều âm mưu phía sau.
“Vậy để anh sắp xếp cho người sang đó kiểm tra xem tình hình thế nào rồi.”
“Không được, em muốn đích thân đến nước C để kiểm tra xem.
Anh nghĩ mà xem, nếu như Tô Yên không điều tra ra được điều gì thì có nghĩa là bây giờ tình hình của Phương Nhu đang rất nguy hiểm, hoặc có thể cô ấy đang bị uy hiếp gì đó.
Để em đích thân đến tận nhà cô ấy để hỏi thăm xem, biết đâu lại phát hiện ra vấn đề gì đó.”
Nghe cách phân tích của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm chỉ nở nụ cười dịu dàng, anh nhéo mũi cô: “Có phải là em thấy mệt do mang thai, nên mới đa nghi như vậy không?”
“Cảnh Thâm!”
“Anh biết là em lo cho Phương Nhu, nhưng em yên tâm đi, anh có thể giải quyết được chuyện này.”
“Không được, em muốn tự đi!”
Mộ Thiển xuống khỏi đùi của Mặc Cảnh Thâm, đứng cạnh người anh, nói với thái độ rất kiên quyết: “Cô ấy là bạn thân nhất của em, giống như chị em trong nhà vậy.
Em phải đi!”
Mặc Cảnh Thâm mím môi lại, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trước kia cạnh cô còn có Kiều Vi và Cẩm Điềm Điềm, cuối cùng thì họ đều là những người làm tổn thương đến Mộ Thiển nhiều nhất.
Nếu như bây giờ anh không cho Mộ Thiển gặp Phương Nhu…
Nếu Phương Nhu không gặp chuyện gì, thì không sao, nhưng nhỡ chẳng may có chuyện gì đó thì Mộ Thiển sẽ hận anh cả đời mất.
Huống chi, lời phân tích lúc nãy của cô cũng không phải là không có lý.
“Em biết là bây giờ anh rất bận rộn, anh có thể ở nhà giúp Thích Ngôn Thương, để em đi một mình là được.
Anh cho Ảnh đi theo sau em rồi còn gì? Anh ta có thể bảo vệ em.”
Ảnh là người có thân thủ tốt nhất trong số những người cấp dưới của Mặc Cảnh Thâm.
Ngay cả chính anh cũng không giỏi bằng Ảnh.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mặc Cảnh Thâm lựa lời: “Không được, em…”
“Em không sao thật mà.
Em có thể đi ra nước ngoài được.
Em biết anh đang lo về chuyện gì, sợ em bị Thượng Quan Uyển Nhi bắt đi Ẩn Tộc đúng không?”
Mộ Thiển nắm tay anh, an ủi: “Không có gì đâu, dù họ có muốn dẫn em về Ẩn Tộc thì em cũng sẽ biết cách để nói thẳng mọi chuyện với họ.
Chút lòng tin ấy em vẫn có.”
Cô đã nói đến vậy rồi thì Mặc Cảnh Thâm cũng chẳng còn gì để nói nữa.
“Vậy thì cũng phải đợi đến ngày mai rồi bàn tiếp.
Bây giờ khuya rồi, em phải nghỉ ngơi cho tốt đã.”
“Hì hì.
Ông xã, anh tốt thật đấy.”
Vốn dĩ, Mộ Thiển còn tưởng rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ tỏ thái độ rất quyết liệt để từ chối, nào ngờ cuối cùng anh vẫn đồng ý với cô.
Mộ Thiển hưng phấn ôm chầm lấy cổ anh: “Cảm ơn anh, Cảnh Thâm!”
“Đi tôi, để anh dẫn em xuống dưới ăn cơm đã.”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay Mộ Thiển, dẫn cô xuống lầu dùng bữa.
Bệnh viện.
Lúc buổi chiều, Thích Ngữ Anh đã tỉnh lại trong phòng ICU, không còn trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Cẩm Dung để đội ngũ nhân viên chăm sóc và chữa bệnh đưa Thích Ngữ Anh lên phòng bệnh VIP.
Nhưng vì vết thương của Thích Ngữ Anh quá nghiêm trọng, cả người vẫn rất đau nên cô chỉ có thể nằm yên.
Thích Ngôn Thương cho người phong tỏa tin về nơi Thích Ngữ Anh đang chữa trị, sợ bị phóng viên chụp ảnh lại, đồng thời cũng tránh việc đám người của ông cụ Thích tìm đến làm phiền.
Anh ngồi cạnh giường bệnh của Thích Ngữ Anh, trông chừng cô.
“Ngữ Anh, em có khát không?”
Thích Ngôn Thương dốc hết lòng ra hỏi thăm cô.
Thật ra Thích Ngôn Thương cũng không muốn hỏi những chuyện này, nhưng anh không thể chịu đựng nổi bầu khong khí yên tĩnh đến nhường này, mốn nói chuyện với Thích Ngữ Anh mấy câu rồi mượn cơ hội đó để kể cho cô nghe về mọi chuyện.
Dù sao thì cô cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, chưa biết về sự thật rằng cô không còn chân nữa.
“Sao anh lại đến đây, em không muốn gặp anh!”
Vì Thích Ngôn Anh đã hiểu nhầm Thích Ngôn Thương nên bây giờ cô không muốn gặp anh, cũng không muốn anh xuất hiện cạnh mình.
Dù sao thì đây cũng là người anh trai mà cô đã từng tin tưởng hết mực.
Thích Ngôn Thương nghe giọng nói yếu ớt của cô, cảm thấy hơi đau lòng: “Ngữ Anh, trong lòng em, anh chính là loại người đáng khinh thường đến vậy cơ à?”
Anh hỏi cô một câu.
Nghe thấy Thích Ngôn Thương hỏi vậy, Thích Ngữ Anh chầm chậm quay đầu lại, nhìn về phía anh.
Dù đây chỉ là một động tác rất bình thường thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy đau điếng khắp người, cô không chịu được, thở dốc trong đau đớn, vô thức muốn cuộn người lại.
Nhưng vừa làm như vậy xong, thì cô lại nhíu mày lại, chiếc chăn đáp trên người cô hơi động đậy, Thích Ngữ Anh nhìn lên trần nhà, mơ to mắt ra!
“Anh, tại sao chân em lại không có cảm giác vậy?”
Dù giữa Thích Ngữ Anh và Thích Ngôn Thương có bao nhiêu chuyện không vui đi chăng nữa thì trong lòng cô thì anh vẫn mãi là anh trai của mình, bây giờ hai người chỉ là đang giận dỗi nhau mà thôi.
Vậy nên khi phát hiện ra việc khiến cô hoảng sợ thì cô vẫn sẽ gọi anh trai theo thói quen.
Thích Ngôn Thương siết chặt nắm đấm lại, từ từ cúi đầu xuống, không biết phải trả lời cô thế nào.
Thích Ngữ Anh không để ý đến biểu cảm của Thích Ngôn Thương, mà chỉ cố hoạt động cơ thể, muốn thử nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra với chân mình..