- -----
Chương : Đến Ẩn tộc.
Cố Khinh Nhiễm nói, ánh mắt dừng lại trên phần bụng của Mộ Thiển, sắc mặt dần trở nên nặng nề: “Nghe Mặc Cảnh Thâm nói thân thể của em không ổn lắm, em chắc chắn muốn giữ hai đứa bé lại sao?”
Hai mày của anh ta nhẹ chau lại, mấp máy môi, lại bổ sung một câu: “Đứa trẻ trong bụng em cũng gọi anh một tiếng cậu, tất nhiên anh cũng thương tiếc cho bọn trẻ, nhưng anh càng thương tiếc em hơn.
Em là em gái của Cố Khinh Nhiễm anh, là người thân duy nhất của anh ngoài Trần Tương ra.
Anh chỉ hi vọng em có thể sống thật tốt.”
Cảm nhận được sự quan tâm của Cố Khinh Nhiễm, Mộ Thiển vô cùng vui mừng, bàn tay theo bản năng phủ lên bụng, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vài phần tình thương của người mẹ ngập tràn sự vui vẻ: “Em có thể.”
Có thể hay không, cô cũng muốn kiên trì đến cùng, không cần phải lựa chọn gì cả.
“Nhưng em…”
Dường như Cố Khinh Nhiễm vẫn có chút không yên tâm, còn muốn khuyên cô thêm vài câu, kết quả vừa mới mở miệng đã bị Mộ Thiển cắt ngang: “Anh không cần khuyên em nữa, em đã quyết định thì sẽ không thay đổi.”
Cô chỉ là một cô gái, sao lại không sợ chứ?
Từ bỏ và lựa chọn chẳng qua chỉ là một ý nghĩ, cô cũng từng muốn từ bỏ, cũng nghĩ đến kiên trì, nhưng bây giờ cô dứt khoát nhất định muốn giữ hai đứa bé lại.
Nhìn thấy cô cố chấp như vậy, Cố Khinh Nhiễm cũng không tiện nói gì thêm.
“Thời gian không còn sớm nữa, em cũng nên trở về thu dọn hành lý rồi.”
Mộ Thiển đặt ly xuống, quay đầu nhìn thoáng về phía trên lầu: “Chị dâu còn đang ngủ, em không thể nói tạm biệt với chị ấy.”
“Ừm.”
Cố Khinh Nhiễm lên tiếng.
Hai người đi ra khỏi phòng khách, cả đường đều im lặng không nói gì đưa Mộ Thiển ra đến bên cạnh xe của cô.
“Đi đây.”
Mộ Thiển mở cửa xe, lên xe trước rồi cười một cái với Cố Khinh Nhiễm, tạm biệt.
“Mộ Thiển.”
Cố Khinh Nhiễm gọi một câu.
Anh ta đang đứng yên tại chỗ lại đi về phía Mộ Thiển, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô, sau đó giang hai cánh tay.
Mộ Thiển nhíu mày, có chút ngoài ý muốn với hành động của anh ta.
Đóng cửa xe hơi lại một tiếng bịch, đi đến trước mặt Cố Khinh Nhiễm, ôm lấy anh.
Cố Khinh Nhiễm ôm Mộ Thiển, tay vỗ vỗ sống lưng cô: “Em gái ngốc, nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, trở về an toàn.”
“Em biết rồi.”
Em gái ngốc?
Dựa vào tính tình của Mộ Thiển, loại xưng hô thân mật như thế này vốn sẽ khiến cô thấy buồn nôn, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy cánh mũi chua xót, hốc mắt không nhịn được ẩm ướt.
“Anh, bảo trọng.
Chăm sóc chị dâu, ông nội Cố và cả nhà họ Mộ cho tốt.”
Cô không yên tâm dặn dò.
“Yên tâm, đã có anh ở đây, tất cả đều sẽ không có vấn đề gì.”
“Ừm, chúng ta đều phải cẩn thận.”
Mộ Thiển khịt mũi một cái, buông Cố Khinh Nhiễm ra sau đó quay người rời đi.
Cái xoay người lộng lẫy mang theo tóc dài của cô, che kín nửa gương mặt, vừa đúng lúc không để Cố Khinh Nhiễm phát hiện ra hốc mắt của cô đã ửng đỏ.
Mộ Thiển lên xe rồi khởi động xe, quay đầu xe, xe phát ra một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Cố Khinh Nhiễm đứng tại chỗ, đút hai tay vào trong túi quần tây, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang càng ngày càng xa, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Không phải là anh ta không muốn đến Ẩn tộc với Mộ Thiển, thậm chí còn muốn đến Ẩn tộc một chuyến để tìm hiểu tình hình hơn cả Mộ Thiển.
Nhưng anh vẫn còn một người vợ đang chờ sinh, còn phải bảo vệ ông nội Cố, thật sự không có cách nào yên tâm mà rời đi.
“Khinh Nhiễm.”
Từ sau lưng vang lên một giọng nói.
Anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Tương đã đi ra, trên tay cô ấy có cầm một cái áo khoác.
“Bên ngoài lạnh lẽo, lấy cho anh thêm một cái áo.”
Trần Tương tung áo khoác nỉ màu đen dài ra, đi đến sau lưng Cố Khinh Nhiễm, cầm lấy áo khoác lên trên người anh ta.
Sau đó vô cùng tự nhiên kéo tay anh ta, ghé mắt nhìn chiếc xe đã đi xa kia, dịu dàng nói: “Muốn đi thì cứ đi, không cần lo lắng cho em đâu.
Bên phía ông nội Cố cũng có thể tìm vài trợ thủ đắc lực đến bảo vệ.”
Trần Tương rất hiểu Cố Khinh Nhiễm, biết anh ta để ý cái gì, cũng biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Có người vợ hiền như thế này, Cố Khinh Nhiễm cảm thấy rất vui mừng.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Anh ta ôm lấy Trần Tương, ngón tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô ấy, xúc động mà nói: “Tương, em là vợ của anh, anh không phải chỉ để ý Thiển, mà còn quan tâm đến em, và đứa con trong bụng em nữa.”
“Thiển chỉ là một bé gái không tệ, mặc dù bên ngoài kiên cường, nhưng cũng cần có người thân ở bên cạnh.
Huống chi Ẩn tộc có liên quan đến thân thế của anh, hẳn là anh cũng rất muốn đến đó tìm hiểu cho rõ.”
Trần Tương tách ra từ trong lòng Cố Khinh Nhiễm, đôi mắt ẩn chứa tình cảm nhìn anh chăm chú: “Em trở về quê hương ở núi Tra Nha là được, có ba mẹ em bên cạnh, anh cũng yên tâm hơn.”
Đối mặt với người vợ khéo hiểu lòng người như thế này, Cố Khinh Nhiễm cảm thấy đúng là đã tu luyện được phúc khí ba đời.
Đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô, cưng chìu cười một cái: “Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trong thôi.”
Trên đường trở về, Mộ Thiển lấy điện thoại di động gọi cho Hạ Khiêm một cuộc: “Tiện Tiện, chuyện mà chị giao cho em điều tra đã điều tra được gì rồi?”
“Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng mà Diệp Trăn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.”
“Sắp tới chị và Thâm sẽ rời đi một khoảng thời gian, nếu em có chuyện gì quan trọng thì có thể trực tiếp liên hệ với Thích Ngôn Thương.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Bên phía công ty vất vả cho em rồi, đợi sau khi chị trở về sẽ cho em một kỳ nghỉ dài hạn.”
“Chuyện nhỏ.
Trái lại chị và cậu chủ Mặc, nhất định phải cẩn thận đó.”
Mặc dù có một số việc không tiện nói với Hạ Khiêm, nhưng không có nghĩa là Hạ Khiêm không biết.
Lời dặn của anh ta không khỏi khiến Mộ Thiển cảm động.
Đã quen biết Hạ Khiêm lâu như vậy rồi, anh ta vẫn luôn là một người tùy tiện nhìn như không tim không phổi, đột nhiên tình cảm trái lại khiến Mộ Thiển có chút ngoài ý muốn.
“Được, chị biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiển trực tiếp lái xe trở về biệt thự Ngự Cảnh.
Vừa mới về đến, Mặc Cảnh Thâm đã thu dọn hành lý xong, đang ngồi trong phòng khách chờ cô.
“Về rồi sao?”
“Ừm.”
Mộ Thiển lên tiếng, nhìn ba bốn cái vali lớn, không nhịn được cười một tiếng: “Sao lại mang theo nhiều đồ như vậy?”
“Đều là những đồ em thường dùng, anh sợ đến Ẩn tộc em sẽ không quen.”
“Em có kiểu cách đến như vậy à?”
Trên mặt Mộ Thiển là nụ cười phơi phới, đi qua ngồi xuống bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, thuận thế dựa vào vai anh: “Thâm, em có chút căng thẳng.”
Người bình thường đều sẽ khẩn trương và sợ hãi đối với những thứ mà mình không biết, đây là chuyện bình thường của con người.
Thật ra Mộ Thiển muốn nói mình có chút sợ, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng được.
“Đã có anh ở đây, không cần phải lo lắng.”
Mặc Cảnh Thâm an ủi cô một câu, nhưng hiệu quả cũng không lý tưởng lắm.
Mộ Thiển lâm vào im lặng, không nói chuyện.
Buổi tối, sau khi hai người ăn cơm xong thì lập tức xuất phát đến sân bay để đăng ký.
Sau khi đến phi trường, Mộ Thiển mới biết được, thì ra Mặc Cảnh Thâm vốn không có mua vé máy bay, mà là đi bằng máy bay tư nhân.
Lo lắng cho Mộ Thiển đang mang thai, tất nhiên Mặc Cảnh Thâm đã sắp xếp chu toàn.
Sau khi đến Trung Quốc lại sắp xếp cho cô nghỉ ngơi một ngày, sau đó mới đến Ẩn tộc.
Đến khi đến Ẩn tộc đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Cũng giống như Bạc Da, sau khi tiến vào Ẩn tộc thì điện thoại di động và các thiết bị truyền tin có thể liên lạc đều bị mất hết.
Ngồi trên xe, chạy thẳng đến trung tâm thành phố của Ẩn tộc, Mộ Thiển giống như một đứa trẻ tò mò đánh giá Ẩn tộc.
“Mặc dù lối kiến trúc của chỗ này khác với chúng ta, nhưng tướng mạo của họ vẫn rất giống chúng ta, chỉ là phong cách ăn mặc vô cùng đa dạng.
Chẳng lẽ bọn họ không có thiết bị truyền tin sao?”
Mộ Thiển có chút khó hiểu.
Nếu có thiết bị truyền tin, sao còn muốn tịch thu điện thoại di động của bọn họ để làm cái gì chứ?
“Ẩn tộc có mạng lưới thông tin nội bộ, có mạng lưới đặc biệt để liên lạc với thế giới bên ngoài, người bình thường đều không dùng đến.”.