Ngồi trên xe đến tập đoàn, cả người của Mặc Thiệu Viễn lắng động rơi vào những suy nghĩ của bản thân, đôi mắt u sầu nhìn ra bên ngoài.
Vương Vũ ngồi ở ghế lái phụ, khẽ quan sát sắc mặt của anh qua gương thì cảm thấy rất lạ.
- Thiếu gia, ngài không đến khách sạn Y tìm Châu tiểu thư hay sao? Khi nãy ngài còn đồng ý kết hôn, rõ ràng ngài đã có bằng chứng, chứng minh đêm đó ngài không có làm gì Lý Thục Di cả, mọi chuyện đều do cô ta sắp xếp.
- Tôi muốn xem cô ấy yêu tôi nhiều đến mức nào.
Lần đầu cô ấy bỏ tôi vì gia đình, lần này tôi muốn xem cô ấy có vì tôi mà bất chấp mọi thứ, như tôi bất chấp tất cả yêu và muốn kết hôn với cô ấy không.
Mặc Thiệu Viễn thở ra một hơi đầy sự nặng nhọc, mi mắt anh rũ xuống buồn bã.
Khi nãy Vương Vũ đã đưa cho anh xem đoạn video trong phòng khách sạn đêm hôm đó.
Hôm đó anh và Lý Thục Di không xảy ra chuyện gì cả, anh nằm la liệt trên giường không nhúc nhích, nhưng thật sự sau khi xem xong video anh cảm thấy lòng dạ của phụ nữ quá đáng sợ, tự làm mình bị thương chỉ để đạt được mục đích.
Nhưng Lý Thục Di thật là xem thường bản tính đàn ông của anh, anh chấp nhận yêu Châu Lạc Thanh thì thứ đó như vô nghĩa với anh, ấy vậy mà Lạc Thanh không hiểu anh, hết lần này đến lần khác bỏ đi.
- Cô ấy từng nói với tôi rằng, cô ấy chấp nhận sống trong bóng tối làm tình nhân của tôi, nhưng chưa tối thì cô ấy đã bỏ đi.
Mặc Thiệu Viễn cười khổ nói thêm, tâm trạng của anh bây giờ đang rất buồn phiền, anh cần tâm sự với ai đó cho nhẹ lòng nhưng anh không có bạn, chỉ có Nghiêm Vũ Chấn nhưng Vũ Chấn là người vô tri về tình yêu và cảm xúc, anh có nói cũng không hiểu nên đành tâm sự với Vương Vũ.
- Thiếu gia, tôi nghĩ sau khi báo chí đăng tin ngài kết hôn, Châu tiểu thư sẽ quay về tìm ngài.
- Hy vọng là vậy.
- Còn không thì?
Mặc Thiệu Viễn chau mày nhìn Vương Vũ, sau đó giản ra cong môi cười khổ.
- Tôi cũng chẳng biết.
Ở Lý gia.
Lý Tư Khiết nét mặt lo âu trầm tư, không thể nào chỉ trong vài chục phút mà Mặc Thiệu Viễn lại thay đổi quyết định.
Ban đầu cứ nhất quyết đến bệnh viện kiểm tra, nhưng sau đó lại dễ dàng đồng ý.
Vương Vũ?
Phải, Vương Vũ chắc chắn đã biết được chuyện gì và báo cáo cho Thiệu Viễn, nên Thiệu Viễn mới dụng mưu đồng ý kết hôn.
Đã rất nhiều lần bà dùng tiền mua chuộc Vương Vũ làm nội gián để dễ dàng thủ tiêu anh hơn và giúp Mặc Đình Kiên ngồi vào ghế tổng giám đốc, nhưng Vương Vũ không đồng ý, có bao nhiêu tiền cũng không đồng ý, một lòng một dạ trung thành với anh.
Lại thêm Vương Vũ là trẻ mồ côi, không có vợ con cũng không có bạn gái, không có một điểm yếu nào cho bà nắm được.
- Cô, cô sao vậy?
Lý Thục Di miệng cười te toét, lòng như mùa xuân đã đến.
Tuy Mặc Thiệu Viễn có phần đáng sợ, nhưng khi nghĩ đến được làm phu nhân tổng giám đốc, sau này được làm phu nhân chủ tịch thì nỗi sợ đều tan biến hết, lúc đó ai ai cũng phải cúi đầu sợ sệt trước cô.
Bây giờ số cổ phần của Thiệu Viễn là cao nhất ở tập đoàn, nhưng anh vẫn muốn để bà nội Mặc làm chủ tịch, vì Mặc Thị vốn là tâm huyết cả đời của ông và bà.
- Chuyện này có điều không ổn.
- Không ổn gì chứ, ngày đính hôn và kết hôn cũng đã có, nay mai thôi báo chí sẽ đăng tin, lúc đó Lý gia chúng ta nở mặt nở mày với mọi người.
- Nông cạn!
Lý Tư Khiết phun ra hai chữ rồi đánh cặp mắt chán ghét sang nơi khác.
Nếu không phải không còn cách, bà cũng không kéo Lý Thục Di vào Mặc gia...! phiền phức!
- Em có suy nghĩ gì Tư Khiết?
Ông Lý nói.
- Không có gì.
Lý Tư Khiết hờ hững, lạnh nhạt đáp.
Bao nhiêu năm bà giúp Lý Thị, nhưng chưa một lần Lý Thị giúp cho bà và Mặc Đình Kiên.
Nếu không có bà, chắc nhà họ Lý đã ra ngoài đường ăn xin từ rất lâu.
...
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn, Châu Lạc Thanh trốn mình trong chăn, đôi mắt từ từ mở ra, ánh nắng chiếu rọi vào mắt báo hiệu cho một ngày mới lại bắt đầu.
Ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, hai mắt của cô đau nhức vì đêm qua khóc đến tận giờ sáng, bây giờ sưng húp, đỏ trạch.
Từ khi đến đây, cô chưa bước ra khỏi căn phòng này, cứ ru rú trong phòng hồi tưởng lại những gì cả hai đã từng có.
Bỗng dưng, Châu Lạc Thanh lấy tay chạm lên bụng mình, trong lòng thầm ước mình mang thai con của Mặc Thiệu Viễn, nhưng e rằng xác suất đó rất thấp.
Sau sáu năm gặp lại, lần đầu của cả hai là lúc Mặc Thiệu Viễn say rượu, đêm đó cả hai cũng chỉ làm đúng một lần.
Nhưng những lần sau, anh điều chuẩn bị những biện pháp tránh thai.
Cô hỏi anh, anh nói rằng chưa muốn có con bây giờ.
Cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, Lạc Thanh mở nguồn điện thoại lên xem.
Ngay sau đó màn hình hiển thị lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thiệu Viễn và ông Châu.
Chạm vào màn hình, bàn tay yếu ớt đưa điện thoại áp vào tai, rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy.
- [ Lạc Thanh, con đang ở đâu? Sao ba gọi con không được, đến nhà cũng không thấy con?
Ông Châu nói nhanh gấp gáp, mấy hôm nay ông ăn không ngon ngủ không yên, bảo người tìm cô cũng không tìm thấy.
- Con đang đi du lịch...!ba, ba giúp con qua Mỹ được không?
Giọng nói đầy sự chán chường, mệt mỏi.
- [ Tại sao? Con và Thiệu Viễn...? ]
- Được hay không ạ? Con chỉ muốn nghe câu trả lời.
Châu Lạc Thanh yếu đuối muốn khóc khi ai đó nhắc về Mặc Thiệu Viễn, trái tim chi chít vết sẹo lại bắt đầu đau nhói.
- [ Lạc Thanh, ba già rồi, Châu Thị ba muốn giao lại cho con.
Con qua Mỹ sống, ba biết phải làm sao? ]
Giọng nói của ông Châu có phần nghẹn ngào.
Trong lòng ông vốn định giao Châu Thị lại cho Lạc Thanh, muốn lấy nó làm quà cưới.
Ông chỉ có một người con là cô, những gì ông có, hiển nhiên sẽ giao hết cho cô.
Nghe được lời nói đó, Lạc Thanh không kiềm được mà nước mắt lại rơi xuống, đôi mắt đau nhức lại thêm đau nhức, sáng nay cô đã rửa mặt bằng những giọt nước mắt của chính mình.
- Ba, con có công việc, con cúp máy trước.
Tút...!tút...!tút.
- [ Lạc Thanh...!Lạc Thanh!].