Nằm trên giường chẳng biết làm gì, khuôn mặt buồn bã bí xị nhớ nhung Mặc Thiệu Viễn mặc dù cả hai mới xa nhau có mấy giờ.
Cầm điện thoại trên tay không dám bỏ xuống, anh bảo khi nào xuống máy bay sẽ gọi báo bình an với cô.
Reng reng
Châu Lạc Thanh tinh thần phơi phới trở lại, miệng cười chúm chím chạm vào màn hình.
Khuôn mặt kiên nghị, trầm lặng như mặt hồ có một chút gai băng của Mặc Thiệu Viễn xuất hiện.
Nhìn thấy cô, môi mỏng cong lên, sắc mặt dịu bớt đi một chút.
- Chồng xuống máy bay rồi à?
[ - Ừ, anh đang đến khách sạn.
]
- Anh nhớ ăn uống, nghỉ ngơi cho đoàng hoàng đó.
- [ Ừ, em ở nhà chơi với bà và chị dâu đi.
Đừng đi làm, nếu có ra ngoài thì bảo Vương Vũ đưa đi.
Còn nữa, khi ngủ phải khóa cửa phòng lại.
]
Mặc Thiệu Viễn cẩn thận nhắc nhở từng chút cho Châu Lạc Thanh, dù đây đã là lần thứ hai.
Dáng vẻ nghiêm túc không còn đùa bỡn như ban chiều.
Lòng cô lân lân hạnh phúc, cảm giác ấm áp, miệng cười không khép lại được.
- Biết rồi, anh đó, phải mua quà về cho em!
- [ Em thích gì hửm? ]
- Thích anh, anh về sớm với em!
Giọng cười trầm ấm vang lên trong điện thoại.
Hai vợ chồng say sưa nói chuyện với nhau đến khi anh đến khách sạn cô mới cúp máy cho anh nghỉ ngơi để ngày mai giải quyết công việc.
Châu Lạc Thanh nghe lời anh khóa cửa phòng lại, leo lên giường nằm xem hình cưới của cả hai cho đỡ nhớ nhung.
Chợt đặt tay lên bụng, mỉm cười, ánh mắt đầy sự hạnh phúc, thầm mong bé con mau mau xuất hiện để gia đình thêm trọn vẹn.
- ---------------
giờ sáng, Châu Lạc Thanh đã thức giấc, vươn vai mấy cái cho cơ thể thoải mái.
Cô lười biếng không muốn rời giường lấy điện thoại lên xem, xem chồng cô có nhắn tin hay gọi điện gì không.
Không làm cô thất vọng, chồng cô gửi một tin nhắn dài như tấu sớ.
Nhắc nhở đủ điều, lý do anh không gọi điện vì sợ làm cô thức giấc.
Châu Lạc Thanh cười tủm tỉm đặt điện thoại trước ngực, nhưng lòng có chút xót xa vì tin nhắn gửi đến lúc giờ sáng.
Buộc tóc lên cao cho thoải mái, Châu Lạc Thanh diện chiếc đầm xuông màu hồng từ trên lầu thướt tha đi xuống, sự xinh đẹp cuốn hút của cô đã thu hút được ánh nhìn của Mặc Đình Kiên.
Ánh mắt say mê đắm đuối, khé môi cũng cong lên một đường đầy sự thích thú.
Hôm gặp Lạc Thanh ở buổi tiệc kết hôn của Mộ Duật Hành, anh đã ấn tượng sâu sắc và có hứng thú muốn cô làm người phụ nữ của mình.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô là vợ cũ của Hàn Quân Thụy nếu làm vậy thì Hàn Quân Thụy xem anh ra gì, nhưng sau đó không ngờ cô lại là người trong lòng của Mặc Thiệu Viễn và bây giờ còn là em dâu của anh.
Châu Lạc Thanh cảm thấy không được tự nhiên với ánh mắt đó, nhưng cũng lễ phép đi lại cúi đầu chào bà nội Mặc và ông Mặc.
- Bà, ba, chào buổi sáng ạ.
- Ừ, đêm qua không có chồng, cháu ngủ ngon không hả?
Bà nội Mặc trêu ghẹo.
- Dạ ngon ạ.
Cô đỏ mặt ngại ngùng, cúi xuống không dám nhìn bà.
- Con xin phép vào bếp!
Châu Lạc Thanh chạy nhanh vào bếp với khuôn mặt ửng hồng.
Mặc Đình Kiên vô thức liếm môi thèm khát, tay chân xoa xoa ngứa ngáy.
Vẻ đẹp sắc sảo mặn mà, khí chất sang trọng, cá tính cũng không phải mềm yếu, đôi mắt tròn xoe hút hồn hiếm có người phụ nữ nào có được.
Thảo nào Mặc Thiệu Viễn mê mẩn, say mê đến như vậy, suốt ngày giữ khư khư bên mình.
- Hôm nay mới thấy nhị thiếu phu nhân dậy sớm.
Châu Lạc Thanh chạm mặt của Lý Tư Khiết ở phòng bếp.
Bà liền lên tiếng châm chọc, soi mói cô.
- Chồng con không cho con dậy sớm, với lại tụi con có thói quen phải ôm ấp nhau một lúc mới rời giường.
Châu Lạc Thanh khoanh tay trước ngực, nhếch mép chọc tức bà ta.
Lý Tư Khiết nghe xong nuốt nước bọt không xuống, hít thở không thông.
Tức đến hai tay run run, nhưng cũng cố gắng kiềm nén, tiếp tục nói:
- Thiệu Viễn đi công tác, cô nên lo giữ chồng đi.
Không chừng bên thành phố B cũng ôm ấp ai đó.
- Thiệu Viễn không giống như ai đó đâu ạ, con tin tưởng chồng mình.
Châu Lạc Thanh nhướn mày chế giễu, nhún vai, lướt ngang qua bà thong thả bước đi.
Tinh thần hôm nay tốt hơn hôm qua, vì tối nay chồng cô đã về.
Ăn sáng xong, Châu Lạc Thanh cùng với người làm cấm hoa.
Cô rất hòa đồng, vui vẻ.
Không ỷ mình được Mặc Thiệu Viễn sủng nịnh, nên người làm trong nhà ai ai cũng thích cô.
- Nhị thiếu phu nhân, cô khéo tay thật đó!
Châu Lạc Thanh nhìn bình hoa mình cấm mà mỉm cười hài lòng.
Bất chợt Mặc Đình Kiên từ trên lầu đi xuống chuẩn bị đi làm, nụ cười của Lạc Thanh làm lòng anh xao xuyến, muốn một lần chiếm hữu cô.
- Lạc Thanh, hôm nay em có đi làm không? Hay là chúng ta cùng đi lên tập đoàn, đi hai ba xe thì phiền.
Mặc Đình Kiên lại gần, khuôn mặt đê tiện u mê nhan sắc của cô.
Vì Lạc Thanh buộc tóc cao nên lộ ra da thịt không ít.
Phần sau gáy trắng trẻo, chiếc cổ thon mịn nhìn vào đã thấy trong lòng rạo rực, cuộn cào dục vọng.
- Hôm nay tôi không đi làm!
- Vậy à...!tiếc thật!
Anh tặc lưỡi, ánh mắt bẩn thỉu thèm thuồng rà soát khắp người Châu Lạc Thanh cách một lớp váy áo.
Cô cảm thấy chán ghét vô cùng, lạnh lùng lướt ngang qua anh bước đi lên phòng.
Mặc Đình Kiên nhếch mép cười khẩy, vô thức đưa tay sờ vào mũi mình nhìn bóng dáng của Lạc Thanh đang dần cách xa.
_Rầm
Vào phòng, Châu Lạc Thanh bực tức đóng cửa thật mạnh.
Trong lòng mắng chửi rủa sả Mặc Đình Kiên.
Đừng nghĩ cô không biết ý đồ của anh ta, lợi dụng lúc chồng cô không có ở nhà liền muốn sàm sỡ, thân mật với cô.
Hừ...
Sở Kiều Ân thật tội nghiệp mà!
Reng reng reng.
- Vợ nghe đây!
Lòng của Châu Lạc Thanh dịu bớt cơn giận, dịu dàng nhìn Mặc Thiệu Viễn qua màn hình điện thoại.
- [ Vợ ăn sáng chưa? ]
- Ăn rồi, khi nào anh về?
Khuôn mặt buồn phiền, não nề hiện rõ.
Cô bây giờ chỉ muốn anh về, chỉ khi anh về Mặc Đình Kiên mới không dám thái độ đó với cô.
- [ Có thể tối nay anh không về được.
]
- Hả...
Châu Lạc Thanh nhăn nhó kháng nghị.
Mặc dù biết là công việc nhưng cả hai vừa mới kết hôn, một đêm đã là quá đủ.
Sớm biết như vậy hôm qua cô đã theo anh, không phải ở nhà rước thêm bực tức..