Ông Mặc sầu não dựa người về sau khép hờ đôi mắt.
Chỉ trong hai ngày thần sắc của ông xuống cấp thảm hại, già thêm gần chục tuổi.
- Mặc Thị vốn dĩ là của Mặc gia, Thiệu Viễn mất rồi con đành chịu cực thay em nó gánh vác...
- Anh nghĩ mình đủ tư cách ư?
Lý Tư Khiết và Mặc Đình Kiên ngẩng mặt lên nhìn về hướng phát ra âm thanh cực kỳ trầm lặng, lạnh lùng của một người phụ nữ.
Châu Lạc Thanh khuôn mặt một sắc thái băng lãnh, nhưng phảng phất nỗi đau mất chồng hiên ngang bước vào.
Hai người phía sau cô là Trương Hạo và Đường Uy, một trợ lý và một vệ sĩ thân cận của Nghiêm Vũ Chấn cử đến bảo vệ cho cô.
Thiệu Viễn mất rồi, cô là vợ anh vì thế cô sẽ mạnh mẽ vực dậy tinh thần bảo vệ những thứ là của anh.
Cô không giành cho mình, nhưng con của cô hiển nhiên được hưởng những tài sản vốn dĩ là của ba nó.
- Vậy cô nghĩ ai mới đủ tư cách? Cô ư?
Mặc Đình Kiên nhếch mép đứng dậy, ánh mắt thâm hiểm nhìn Lạc Thanh.
- Ngoài tôi ra thì còn ai đây? Tôi chính là vợ hợp pháp của Thiệu Viễn, tôi còn đang mang trong người cốt nhục của anh ấy!
- Một người mẹ chẳng ra gì, lấy con của mình ra để giành tài sản của Mặc gia sao? Cô nằm mơ đi.
Lý Tư Khiết trề môi, cay độc thốt ra khi bà cũng là phụ nữ, cũng là một người mẹ.
Châu Lạc Thanh bình tĩnh, bàn tay xoa nhẹ bụng mình lên tiếng:
- Đứa bé trong bụng tôi là cháu của Mặc gia, là con của Mặc Thiệu Viễn thì tại sao lại không có quyền được hưởng tài sản của ba, hửm?
- Chị chắc chắn là con của Mặc Thiệu Viễn không? Không chừng là con của chồng cũ chị cũng nên.
Mặc Tư Khả trên lầu đi xuống, liếc mắt khinh thường Châu Lạc Thanh.
- Nếu không tin thì sau khi tôi sinh ra các người có thể kiểm tra.
Tôi không làm gì khuất tất nên không sợ, ngược lại là các người.
Châu Lạc Thanh nhếch mép, đôi mắt đỏ trạch kiên định, hung hăng nhìn Mặc Đình Kiên cảnh cáo.
- Chị...
Mặc Tư Khả nghiến răng, mặt dữ tợn đi đến gần Lạc Thanh.
Đưa tay lên định tát cô thì bị cô chặn lại, bàn tay bên kia dùng sức tát thẳng vào mặt của Tư Khả, khiến Tư Khả mất thăng bằng ngã nhào xuống nền.
- Xấc xược với chị dâu.
Dì, dì nên dạy lại con mình.
Châu Lạc Thanh ngông nghênh nhìn qua Lý Tư Khiết.
Lòng cô đầy sự câm thù, hận không thể giết chết cả ba tại đây để trả thù cho chồng.
- Mày...
Đường Uy rút súng, hành động của Lý Tư Khiết liền khựng lại.
Hít lấy một hơi hòa nhã nhìn qua ông Mặc.
- Anh, anh định như thế nào.
Mặc Thị không thể nào giao cho Châu Lạc Thanh, nó là tâm huyết cả đời của ba mẹ.
Ông Mặc xoa xoa thái dương nan giải, khó xử.
Ông tự nhận mình không đủ năng lực để điều hành Mặc Thị, bao nhiêu năm qua đã đủ chứng minh.
Mặc Đình Kiên thì háo thắng, không đủ bình tĩnh và tài năng, không nhìn xa trông rộng như Thiệu Viễn, nhưng bây giờ còn cách nào khác sao?
Châu Lạc Thanh lắc đầu, đôi mắt ứa nước, mỉm cười chua xót buồn thay cho chồng.
Anh mất rồi, đứa con của anh cũng không được ông công nhận.
Không đợi ông Mặc lên tiếng, Lạc Thanh khẳng định chắc nịch:
- Ba, dù ba có quyết định như thế nào thì cũng không có giá trị.
Mấy năm qua Mặc Thị là do chồng con lèo lái, nếu không có anh ấy, ba nghĩ Mặc Thị còn tồn tại hay không? Ba nói thương anh ấy, nhưng ba có hiểu anh ấy muốn gì không? Ba buồn khi anh ấy qua đời, nhưng ba có cho người điều tra về cái chết oan ức của anh ấy không?...Không ạ!
- Hỗn xược, con dâu mà nói chuyện với ba chồng như vậy sao? Cô đừng ỷ mình là tiểu thư, được Nghiêm gia bảo vệ thì lên mặt hóng hách vô lễ.
Lý Tư Khiết quát lên.
Từng giọt nước mắt nặng nề của ông Mặc rỉ xuống, ánh mắt mông lung nhìn xa xăm nhớ lại quá khứ, thâm tâm cắn rứt khiến ông không thể nói lên được điều gì.
Ông có lỗi với Thiệu Viễn, con trai của ông!
Càng có lỗi hơn với Nghiêm Du, người vợ tuy ông nói rằng không yêu, nhưng sâu thẩm trong trái tim ông có sự tồn tại của bà!
Mặc Đình Kiên híp mắt thâm độc nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của Châu Lạc Thanh.
Đứa bé này chào đời, chắc chắn sẽ là mối họa cho anh sau này!
Lạc Thanh có chút e dè, đưa tay lên che bụng bảo vệ con mình theo bản năng của một người mẹ.
Đường Uy quan sát thấy sắc mặt của cô có chút thay đổi, bước tới gần như trấn an.
- Không sao đâu Mặc phu nhân, tôi sẽ bảo vệ cô.
- Cảm ơn!
Châu Lạc Thanh gật đầu, nhỏ giọng đủ để Đường Uy nghe thấy.
Đúng lúc này, nhiều viên cảnh sát mặc thường phục oai phong đi vào.
Quét mắt nhìn qua mọi người rồi lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi ai là Mặc Đình Kiên?
Mặc Đình Kiên mặt mày biến sắc, ánh mắt không giấu nổi sự sợ hãi lo lắng.
Điều này càng dễ cho cảnh sát nắm thóp.
- Có phải đã điều tra ra hung thủ ám sát chồng tôi?
Châu Lạc Thanh tay chân cuống quýt, trong lòng sốt ruột, đôi mắt mong đợi nhìn cảnh sát trưởng.
- Bình tĩnh đã cô Mặc...!Xin hỏi ai là Mặc Đình Kiên?
Cảnh sát trưởng gằng giọng hỏi lại một lần nữa.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Mặc Đình Kiên không chút dao động.
- Là tôi.
- Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ ám sát của anh Mặc Thiệu Viễn và đường dây buôn bán ma túy, mời anh theo chúng tôi về họp tác điều tra.
- Các người nói xằng bậy gì vậy, có chứng cứ không? Nếu không tôi sẽ kiện các người về tội vu khống, các người nên nhớ mình đang đứng ở đâu.
Lý Tư Khiết có phần sợ sệt nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để bảo vệ con mình.
Ánh mắt nghiêm lại đe dọa cảnh sát trưởng, muốn lấy quyền thế của Mặc gia để cảnh cáo.
- Chỉ là hợp tác điều tra, phu nhân không cần quá lo lắng...
- Không hợp tác gì cả, khi nào có bằng chứng thì đến đây nói chuyện.
Lý Tư Khiết khoanh tay, nghênh mặt về phía trước.
Cảnh sát trưởng nở nụ cười lạnh ngắt, xoay mặt về phía sau ra hiệu.
Hai viên cảnh sát nhận được mệnh lệnh liền xông đến bắt giữ Mặc Đình Kiên.
- Buông ra, các người dám bắt đại thiếu gia Mặc gia...có tin...
Mặc Đình Kiên cố gắng vừng vẫy ánh mắt khẩn khiết nhìn qua ông Mặc.
Mặc Tư Khả nuốt ngụm nước bọt, lay lay cánh tay của ông.
- Ba, cứu anh hai.
- Anh à, cứu con mình đi.
Ông Mặc lặng người, nhắm mắt buông xui tất cả.
Phẩy tay như bảo các viên cảnh sát cứ làm đúng nhiệm vụ của mình.
- Các người bắt thiếu người rồi!
???
- ---------------.