Ánh nắng len lỏi, xiêng qua cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng trắng tinh, yên bình sau những ngày bão tố.
Trên giường bệnh, người phụ nữ ôm chặt chồng mình ngủ say như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chân mày của Châu Lạc Thanh khẽ nhíu lại, nheo mắt khó chịu rồi dần dần mở ra cố gắng thích nghi với ánh nắng vàng quá gắt này.
Cũng như thường ngày, đập vào mắt cô là lồng ngực vạm vỡ của Mặc Thiệu Viễn.
Ngẩng mặt lên nhìn thì thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô thở dài xụ mặt buồn bã rúc sâu vào ngực anh, bàn tay ôm chặt anh hơn.
Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây...
Tại sao cô lại nằm trên giường với anh?
Chẳng lẽ tối qua cô đã leo lên?
Châu Lạc Thanh ngồi bật dậy, vỗ vào đầu mình trong lòng trách mắng, bậm môi xấu hổ không biết có ai vào đây hay chưa?
- Trời ơi, sao mình lại có thể như vậy?
Luống cuống đắp chăn cho Mặc Thiệu Viễn rồi bước xuống.
Có ai chăm chồng giống như cô không chứ, nhưng hiện tại cô không nhớ mình đã leo lên đây từ lúc nào.
- Vợ à!
Giọng nói trầm ồn quen thuộc phát ra cách Châu Lạc Thanh không xa.
Tay chân cô khựng lại, cả người cứng ngắt không nhúc nhích, đôi mắt đỏ hoe khi nghe giọng nói và cách gọi ngọt ngào của Mặc Thiệu Viễn vang lên.
Quay đầu lại nhìn, giọt nước mắt động trên khóe bất chợt rơi xuống.
Thiệu Viễn mỉm cười, gượng người ngồi dậy ôm cô vào lòng vỗ về cho thỏa nhớ thương.
- Không sao rồi, đừng khóc nhé vợ!
- Huhu...!chồng làm em sợ lắm!
Mặc Thiệu Viễn cười khổ, vợ anh là thế đó! Anh bảo đừng khóc là cô sẽ khóc to hơn, nhưng biết làm sao đây, chắc có lẽ mấy hôm trước cô rất sợ, rất nhớ anh nên mới bộc lộ cảm xúc như vậy!
Đêm qua anh tỉnh lại lúc giờ sáng, anh vừa thương vừa xót khi thấy Châu Lạc Thanh ngủ gục trên tay mình.
Thế là anh dùng hết phần trăm công lực của mình bế cô lên giường, trời ơi, bế xong anh muốn hôn mê thêm lần nữa.
- Em đừng khóc như anh sắp chết vậy...
- Ai cho anh chết chứ, anh đừng nói bậy!
Châu Lạc Thanh sụt sịt kháng nghị, đưa tay bụm miệng anh lại.
Làm ơn đừng ai nhắc đến từ CHẾT với cô, mấy hôm trước đã đủ lắm rồi!
- Vợ à, em mang thai sao?
Mặc Thiệu Viễn đem tay cô xuống khỏi miệng mình.
Nghiêm túc nhìn cô, bàn tay to lớn thô ráp sờ vào bụng cô, trong đáy mắt ngập tràn tia hạnh phúc.
Châu Lạc Thanh mỉm cười toe toét, đưa tay quẹt nước mắt gật đầu lia lịa với anh.
- Vâng, con được một tháng rồi...!Thiệu Viễn, anh hư lắm nha, dám làm em mang thai trước khi kết hôn!
- Lạc Thanh, cảm ơn em, anh rất vui!
Hai vợ chồng lại ôm nhau thắm thiết, không một khe hở.
Châu Lạc Thanh nhắm mắt cảm nhận hơi ấm quen thuộc, ấm áp của anh.
Hy vọng đây là biến cố cuối cùng trong cuộc đời của cả hai, trái tim cô mỏng manh lắm, bị hù dọa đến mức tưởng chừng đã tan nát.
- Để em gọi bác sĩ vào khám cho anh!
- Không cần đâu, đêm qua bác sĩ đã khám rồi.
Để anh ôm hai mẹ con em một chút!
Cái gì chứ? Khám rồi? Khám khi nào? Sao cô không hay biết gì nhỉ?
Ôi không...!
Bác sĩ đã khám rồi vậy thì họ đã nhìn thấy cô nằm ngủ trên giường bệnh với anh.
Hụ hụ...Xấu hổ quá đi mất!
Nhưng cơn xấu hổ thoáng chốc đã bay đi, thay vào đó là những sự việc của hiện tại.
Mấy hôm nay anh nằm ở đây, chắc anh không biết đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
- Thiệu Viễn, em có chuyện muốn nói với anh!
- Hửm?
Mặc Thiệu Viễn nằm xuống giường bệnh, ôm cô nằm theo.
Anh cảm nhận mình còn rất yếu sau tai nạn kinh hoàng đó, đêm qua còn cố gắng gượng sức bế cô.
Nhớ đến tối hôm đó là anh cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn còn sống.
Anh đoán mình chạy khoảng chừng mười bước là phía chiếc xe phát nổ rúng động cả trời đất, khiến anh văng ra một đoạn khá xa.
Lúc anh ngoi ngóp trên mặt đất, cả người không còn cảm giác hay nhúc nhích, anh đã nhìn thấy bà Nghiêm Du đứng phía trước.
Bà gào khóc trong tuyệt vọng, chạy tới muốn cứu anh, ôm anh nhưng lại bất lực không làm được.
Nếu hôm đó anh chết tại chỗ, ra đi vĩnh viễn, người anh gọi cuối cùng đó chính là bà Nghiêm Du.
Vì khi anh vừa yếu ớt thốt ra được chữ MẸ , thì anh đã ngất lịm chẳng biết gì cả.
Trong lúc anh hôn mê, bà liên tục xuất hiện trong đầu anh.
Lúc anh gần kề với cái chết, bà đứng phía trước bảo anh phải mạnh mẽ đấu tranh không được bỏ cuộc.
Lúc đó anh đã trả lời với bà rằng muốn theo bà, chăm sóc cho bà, nhưng bà lắc đầu và nói rằng Lạc Thanh đang chờ con về .
Chính bà và Lạc Thanh là động lực, sức mạnh để anh chiến đấu, cố gắng giành lại sự sống cho mình!
- Chị Kiều Ân...chị Kiều Ân...là người đã giúp chúng ta.
Lý Tư Khiết và Mặc Đình Kiên hiện tại đã bị cảnh sát bắt giữ...!Hôm qua Mặc Tư Khả còn chạy đến đây, đâm chị Kiều Ân một nhát, bây giờ không biết đã tỉnh hay chưa nữa...
Giọng nói êm ái của Châu Lạc Thanh phát ra đều đều bên tai của Mặc Thiệu Viễn.
Anh nhíu mày suy nghĩ vế đầu cô đã nói, Sở Kiều Ân?
Sao có thể chứ?
Phải rồi, hôm đó có người gọi đến cho Vương Vũ.
Chẳng lẽ người đó là Sở Kiều Ân, chị dâu của anh?
- Anh, anh có nghe em nói gì không?
Châu Lạc Thanh ngẩng mặt lên nhìn, lay lay người anh.
Trông khi cô nói quá trời thì anh im lặng không ừ hử một tiếng.
- Có! Em nói chị Kiều Ân bị Tư Khả đâm sao? Có nghiêm trọng không?
- Vâng, hôm qua bác sĩ có nói là không sâu lắm, không nguy hiểm đến tính mạng.
- Ừ...
- Anh nghỉ ngơi đi, em vào vệ sinh rồi qua thăm chị ấy một lúc.
Thở dài ngồi dậy.
Trong lòng của Châu Lạc Thanh mang nhiều ưu tư, khó xử không biết có nên nói cho anh biết Kiều Ân thích anh hay không?
- Hôn anh một cái đã!
Mặc Thiệu Viễn choàng tay qua bụng cô níu lại.
Lạc Thanh chúm chím cười, cúi xuống đặt lên môi anh nụ hôn nồng nàn, ngọt ngào bù cho những ngày trước.
Cạch...
- Thiệu Viễn à, cháu đã....