Ngày hôm sau...
Sau khi đưa tiểu Quân đi học xong thì Phó Tôn Trạch lái xe đến tập đoàn Vũ Thị làm việc.
Danh tiếng của anh trên thương trường quá lừng lẫy nên chỉ vừa mới bước vào nhân viên đã cúi đầu chào hỏi, được đích thân tổng giám đốc Vũ Dịch Đức xuống tận sảnh chào đón.
- Cậu không cần như vậy đâu.
Vũ Dịch Đức nhếch mép, đút tay vào túi ung dung nói.
- Tôi đâu dám thất lễ với đại luật sư, cậu kiện tôi thì chết!
- Biết vậy thì tốt!
Phó Tôn Trạch vỗ vào vai của Vũ Dịch Đức, cả hai cùng nhau bật cười, chậm rãi đi vào thang máy tham quan tập đoàn Vũ Thị.
Tham quan một vòng nơi đây, dừng chân lại ở phòng làm việc của Phó Tôn Trạch.
Anh khá hài lòng với phòng làm việc của mình, rộng rãi lại có phòng nghĩ, đúng là bạn của anh thật chu đáo.
Vũ Dịch Đức lên tiếng hỏi:
- Không làm cậu thất vọng chứ?
Phó Tôn Trạch nhếch mép, đi lại sofa ở giữa phòng làm việc ngồi xuống, đối diện với Vũ Dịch Đức.
- Biết vậy tôi đã về sớm hơn.
Ha...
- Tối nay đi bar một hôm, tôi và cậu lâu rồi không cùng nhau uống rượu.
Từ lúc Phó Tôn Trạch về nước thì Vũ Dịch Đức bận đi công tác, nên cũng không có cơ hội gặp mặt, chỉ có nói chuyện trao đổi công việc qua điện thoại.
- Cậu nhờ người giữ tiểu Quân dùm tôi đi.
Vũ Dịch Đức ngưng đọng, vừa chán vừa thương.
Nếu anh là Phó Tôn Trạch, chưa chắc anh đã làm được và tốt như Tôn Trạch.
Giữ và nuôi một đứa trẻ không đơn giản, tiểu Quân bây giờ lại rất thông minh, lanh lợi, trắng trẻo, mũm mĩm đáng yêu, như thế chứng minh Tôn Trạch đã làm quá tốt trách nhiệm của mình.
- Nếu cậu không ngại có thể đưa tiểu Quân đến Vũ gia chơi, mẹ tôi rất thích con nít.
- Vậy sao cậu không lấy vợ sinh con đi.
- Sắp rồi, hai tháng nữa!
Ánh mắt của Phó Tôn Trạch dừng lại.
Nghiêng đầu châm chú nhìn vào khuôn mặt đang rất mưu mô, thâm hiểm của Vũ Dịch Đức.
- Vu Song Như?
- Không! Từ từ rồi cậu cũng biết, gấp gáp gì đúng không?
Vũ Dịch Đức đứng dậy, nhún vai nói tiếp:
- Cậu cũng nên tìm mẹ cho tiểu Quân, tìm cho cậu một hạnh phúc!.
Nghe Vũ Dịch Đức nói vậy, trong đầu của Phó Tôn Trạch xuất hiện ngay hình ảnh của người con gái hôm qua.
Nụ cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ nhẹ nhàng, khuôn mặt giống như tiểu Quân nói là quá đỗi xinh đẹp.
Hôm qua anh cũng bị choáng ngợp trước nhan sắc và giọng nói đó.
Nhưng liệu có người con gái nào thật lòng thương tiểu Quân không, trông khi người sinh thằng bé ra thì lại không cần...?
- ---------------
- Baba, chúng ta đến nhà hàng hôm qua đi, con muốn gặp chị xinh đẹp!
Tiểu Quân ngồi ở ghế lái phụ, chu môi lên tiếng nói.
Phó Tôn Trạch gật đầu, đánh tay lái về hướng nhà hàng hôm qua.
Hiện tại đã hơn giờ tối, nếu về nhà nấu ăn thì đã quá muộn và tiểu Quân lại đói.
Với lại hôm nay anh cũng rất mệt với công việc, không có tâm trạng nấu ăn.
Vào nhà hàng, tiểu Quân đưa đôi mắt lém lĩnh của mình nhìn xung quang tìm kiếm chị xinh đẹp.
Hôm qua chị ấy nói, nếu muốn gặp chị thì đến đây, nhưng sao bây giờ cậu không thấy nhỉ?
Không còn cách nào khác, tiểu Quân đành hỏi nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh chờ Phó Tôn Trạch chọn món:
- Chị ơi, chị có thấy chị xinh đẹp ở đâu không?
- Chị xinh đẹp nào bé?
Nữ nhân viên phục vụ bật cười, muốn véo vào cặp má phúng phính của cậu nhưng cậu đã né ra, thẳng thừng từ chối chẳng chút nể nang.
- Baba, chị xinh đẹp tên gì ạ? Con quên mất rồi!
- Sở Kiều Ân!
Phó Tôn Trạch giọng điệu bình thản.
- À, là chị Kiều Ân sao.
Chị ấy vừa về, nếu bé muốn gặp thì ngày mai ghé sớm hơn nhé.
Tiểu Quân ỉu xìu buồn bã, đưa đôi mắt trách móc ba mình.
Nếu không phải baba say mê làm việc, thì hôm nay đã gặp được chị, được hôn vào má chị.
Từ nhà hàng về đến chung cư, tiểu Quân mặt nặng mày nhẹ với Phó Tôn Trạch, thái độ ghét bỏ ra mặt, không chịu hợp tác với anh.
- Bỏ con xuống, con tự đi được.
Tiểu Quân dùng bàn tay tròn mũm của mình vỗ vào vai của anh.
Anh nhíu mày, thả cậu xuống cho tự bước đi.
Từ phía sau của hai ba con Phó Tôn Trạch vang lên tiếng giày cao gót.
Vì tiểu Quân đi chậm nên người phía sau nhanh chóng vượt lên, lướt qua tiểu Quân.
- Aa...!chị xinh đẹp!
Tiểu Quân nhảy cẩn lên vì vui mừng.
Phải, người đi phía sau hai ba con Phó Tôn Trạch chính là Sở Kiều Ân.
Sở Kiều Ân dừng bước, xoay người nhìn tiểu Quân.
Cô khá bất ngờ vì gặp lại cậu bé mũm mĩm đáng yêu hôm qua ngay tại đây, vậy là cậu cũng ở đây hay sao?
- Tiểu Quân, em ở đây sao?
- Dạ vâng ạ, khi nãy em có đến nhà hàng tìm chị, nhưng chị nhân viên xấu xí nói chị về rồi!
- Vậy sao này chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau, vì chị cũng ở đây!
Sở Kiều Ân không kiềm được sự yêu thích mà bế bổng cậu lên.
Tuy gồng mình cố gắng vì cậu nặng quá sức của cô, nhưng cô đã chịu hết nổi với sự đáng yêu này rồi.
- Vui quá, vui quá...
...
Ting toang...!ting toang.
Sở Kiều Ân vừa tắm rửa xong bước ra ngoài đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Nếu cô đoán không lầm người đến tìm cô chính là tiểu Quân.
Đi lại mở cửa, quả không làm cô thất vọng, giọng nói non nớt của tiểu Quân vang lên, và trước mắt cô là hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
- Chị xinh đẹp, cho em vào nhà chơi được không? Ba em phải làm việc rồi, không ai chơi cùng em.
Lòng của Sở Kiều Ân chảy ra mềm nhũng khi thấy tiểu Quân quá đổi đáng yêu trong bộ đồ ngủ.
Mỉm cười gật đầu, nắm lấy tay cậu bước vào.
- Không phiền cô chứ, Sở tiểu thư?
- Không, tôi ở một mình cũng rất buồn.
Anh cứ làm việc đi, khi nào xong thì sang đón.
Phó Tôn Trạch cả người khó chịu.
Tiểu Quân vốn dĩ không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng anh cũng chẳng hiểu tại sao cậu lại thích bám một người con gái chỉ gặp được một hai lần.
Khi nãy vừa tắm rửa xong xuôi tiểu Quân đã nằng nặc, dai dẳng bắt anh dẫn đến căn hộ của cô.
Anh không đồng ý, cậu vùng vằng trên giường cả buổi hăm dọa ngày mai không đi học, bất lực quá nên anh đành đưa cậu sang đây.
- Cảm ơn cô!
Đóng cửa lại, Sở Kiều Ân dẫn tiểu Quân đi lại sofa ngồi uống.
Cô vào bếp lấy bánh và rót nước đem ra cho cậu, trong lòng lại cảm thấy có chút vui vui.
- Tiểu Quân ăn đi!
- Cảm ơn chị xinh đẹp!
Tiểu Quân nhanh nhảu cầm lấy cắn phập một cái trông rất ngon lành, Sở Kiều Ân vuốt vuốt cặp má bánh bao của cậu, lên tiếng hỏi:
- Mẹ em đâu, sao chị không thấy nhỉ?
Ba lần gặp nhau cô chỉ thấy tiểu Quân và ba cậu.
Với lại tiểu Quân khi nãy cũng có nói Ba em phải làm việc rồi, không ai chơi cùng em làm cô có chút tò mò, hiếu kỳ không biết mẹ của tiểu Quân đã đi đâu.
- Em không có mẹ ạ.
Tiểu Quân bình thản trả lời, vẫn hăng hái ăn chiếc bánh của mình vì vốn dĩ câu hỏi này đã quá quen thuộc.
Sở Kiều Ân thoáng chút giật mình, bàn tay đang vuốt ve cũng cứng ngắt.
Không có mẹ???
Mẹ của tiểu Quân đã mất rồi sao hay là bỏ rơi hai ba con tiểu Quân?
Nhưng cô nghĩ là đã mất, vì chẳng có người mẹ nào máu lạnh nhẫn tâm bỏ rơi đứa con mình đứt ruột sinh ra!
- Em có ảnh của mẹ em không? Chắc mẹ em xinh đẹp lắm phải không?
Sở Kiều Ân cố ý hỏi.
- Không chị...bà nói em chỉ có ba thôi.