Thấy Sở Kiều Ân đứng bên ngoài, Tiểu Quân háo hức, nhanh nhẹn lon ton chạy ra.
Khi sáng Phó Tôn Trạch đã nói với cô giáo chủ nhiệm và bảo vệ trong trường cho Kiều Ân đến đón, nên họ cũng không ngăn cản.
Nhưng đang chạy ra thì tiểu Quân bị người phụ nữ đó ngăn lại, ngồi xuống, hai mắt rưng rưng nhìn cậu, lên tiếng hỏi:
- Con là Phó Thành Quân phải không?
- Tiểu Quân!
Sở Kiều Ân bước tới, kéo tiểu Quân vào lòng mình.
Quả nhiên linh cảm của cô chưa bao giờ là sai, người phụ nữ này rõ ràng có ý đồ, mục đích.
Cô còn đang đoán, người này chính là mẹ của tiểu Quân, một người phụ nữ tàn nhẫn!
Đừng đổ lỗi do hoàn cảnh, cô không chấp nhận một lý do nào cả.
Một người đàn ông như Phó Tôn Trạch còn nuôi được một đứa trẻ, thì một người mẹ tại sao lại không thể?
Đôi mắt của Tiểu Quân mở to, tròn xoe nhìn trân trân người phụ nữ đối diện.
- Thành Quân, là mẹ đây.
Mẹ là mẹ của con!
Người phụ nữ khóc sướt mướt muốn đến gần giành lấy tiểu Quân, nhưng do ánh mắt của Sở Kiều Ân quá đáng sợ, cộng thêm thái độ vô cảm của cậu làm người phụ nữ đó e ngại không dám bước tới.
- Chị ơi, em muốn về với ba!
Tiểu Quân quay sang ôm lấy chân của Sở Kiều Ân.
Mẹ? Hận! Cậu hận!
Từ lúc cậu nhận thức, cuộc sống chỉ xoay quanh ba Tôn Trạch và ông bà.
Bạn bè cậu nói phải, cậu không có mẹ, bị mẹ bỏ rơi, mẹ không cần!
- Tiểu Quân...tiểu Quân, con trai của mẹ...!hức...!Tiểu Quân.
Người phụ nữ gào khóc thê lương ở trước cổng trường thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng như vậy cũng chẳng thể lây chuyển được tiểu Quân, chẳng chút do dự chạy ào ra xe của Sở Kiều Ân.
...
Tiểu Quân và Sở Kiều Ân về chung cư, suốt dọc đường về nhà cậu cứ cúi mặt, không khóc cũng không nói gì, thậm chí đến ăn trưa cũng ăn rất ít dù cô đã cố ép.
Điều đó làm cho Kiều Ân rất lo lắng, muốn nhanh chóng gọi điện thông báo với Phó Tôn Trạch.
Tâm trạng của cô bây giờ rất ngổn ngang và nặng nề.
Mẹ của tiểu Quân xuất hiện thì cô cũng chỉ là một người dưng ngược lối.
Họ vốn dĩ là một gia đình trọn vẹn, một mảnh ghép hoàn hảo.
- Tôn Trạch, khi nãy mẹ của tiểu Quân xuất hiện ở trường học.
Sở Kiều Ân dựa người vào bức tường bên ngoài phòng ngủ, âm thanh rất nhỏ để không làm cho tiểu Quân thức giấc và nghe thấy.
Khi nãy ăn trưa xong thì cậu uống thuốc, uống thuốc xong thì lại buồn ngủ nên đã đi ngủ.
Trả lời với câu nói của nói của Kiều Ân là sự im lặng của Phó Tôn Trạch.
Sau đó cô còn nghe thấy được tiếng động, y hệt như ly nước rơi xuống vỡ ra.
Sở Kiều Ân mím môi, lòng cô hụt hẫng chua chát.
Cứ nghĩ là ý trời, là định mệnh của cuộc đời, nhưng đó chỉ là do cô nghĩ và hy vọng.
- Em giúp tôi đưa tiểu Quân đi học, buổi chiều tôi về đón thằng bé.
- Ừ!
Kiều Ân nặng nhọc thốt ra vỏn vẹn chỉ một chữ rồi cúp máy, đôi mắt thất thần nhìn vào bức tường đối diện.
Cuộc đời của cô sao lại buồn cười và bi thương đến vậy?
- Chị ơi!
Tiểu Quân từ bên trong phòng ngủ bước ra lên tiếng gọi cô.
Sở Kiều Ân bừng tĩnh, xoay mặt về hướng phát ra âm thanh.
Xuất hiện trước tầm mắt của cô là một cậu nhóc bốn tuổi mũm mĩm, trắng trẻo, đáng yêu.
Cô phải công nhận tiểu Quân có nhiều nét giống Phó Tôn Trạch, nhưng cũng có nét giống với mẹ.
Cậu là sự kết hợp của cả hai, là kết tinh của một mối tình.
- Sao vậy em?
Kiều Ân ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cậu, ánh mắt trìu mến.
- Chị làm mẹ em có được không? Em không muốn bà ta là mẹ của em đâu, bà ta không xinh đẹp bằng chị, không thương em bằng chị...
Tiểu Quân miếu máo đáng thương, từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt phúng phính đỏ trạch.
- Tại sao lại khóc chứ? Mẹ em đã quay về, em bây giờ đã có đầy đủ ba và mẹ, em rất thích mà phải không?
Sở Kiều Ân mỉm cười ngọt ngào lau nước mắt cho cậu.
Dù người phụ nữ đó rất đáng trách, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự thật người phụ nữ đó đã mang nặng đẻ đau.
Cuộc sống của tiểu Quân sau này sẽ tốt hơn khi sống cùng với ba mẹ ruột, mọi người cũng không bàn tán việc mẹ kế - con chồng.
- Không, bà ta không thương em nên mới bỏ em...!chị cũng không thương em có phải không? Chị không muốn làm mẹ của em.
Sở Kiều Ân không đáp, ôm chặt cậu vào lòng với đôi mắt ứa đầy giọt lệ.
Có một chút ngạc nhiên, không ngờ một đứa trẻ bốn tuổi lại có thể nói ra những câu nghe đau lòng nhức nhối xuyên thấu tâm can như vậy.
- ---------------
giờ tối...
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tiểu Quân thêm một lần nào nữa.
Đừng ngu dốt, dại dột có ý định muốn bắt thằng bé.
Đừng quên tôi là ai!
Sở Kiều Ân nắm tay của tiểu Quân đi đến căn hộ của Phó Tôn Trạch, nhưng khi bước tới gần đã nghe anh lớn tiếng tức giận.
Hôm nay tiểu Quân nghỉ học buổi chiều, cùng cô đi chơi, ăn uống và tất nhiên đã được sự cho phép của anh.
Khi về đến chung cư, Tôn Trạch gọi điện cho Kiều Ân thông báo rằng anh đã đi làm về.
Thế nên cô dẫn tiểu Quân đưa sang cho anh sau một ngày không gặp, ai ngờ nhìn thấy khung cảnh đau thương phía trước.
Cả ngày hôm nay tiểu Quân rất buồn, cô phải bày trò đi chơi cậu mới vui lên một chút, nhưng bây giờ xem ra tồi tệ hơn rồi.
- Baba!
Tiểu Quân chạy đến ôm lấy chân của Phó Tôn Trạch, đôi mắt của anh đỏ au nhìn xuống, sau đó nâng người cậu lên gắt gao ôm lấy.
Tiểu Quân ngẩng nhìn sang hướng khác, hai tay ôm chặt cổ ba.
Dừng như không muốn thấy người phụ nữ trước mắt mình.
Phải, người phụ nữ này là mẹ ruột của tiểu Quân, Hàn Duệ.
- Tiểu Quân...
Phó Tôn Trạch không quan tâm đến cũng chẳng chút thương tình hay luyến tiếc, đẩy Hàn Duệ đang đứng trước cửa khóc lóc thương thảm sang một bên, mở cửa bước vào và đóng sầm lại, một khoảnh khắc nhỏ nhìn lại cũng không có.
Bụp...!bụp
- Tôn Trạch, tôi muốn gặp con, tôi muốn gặp tiểu Quân....