Trong cuộc đời, rất nhiều lần Bạch nương nương đều mặt dày vô sỉ để giành phần thắng cho mình.
Nàng có thể bình thản xé miếng vải trắng đang băng bó chân trước mặt bạn, rồi ngay khi các yêu tinh ùa đến bên cạnh nàng nói: “Nương nương, ngài không sao chứ” thì tung ra một chưởng gió đưa chúng nó ra ngoài cửa Bạch phủ.
Chính vì thế, nhóm yêu tinh mới biết rằng chúng nó thật sự chướng mắt. Lúc thiền sư Pháp Hải đi ra ngoài tìm bọn chúng thì chúng nó tản đi khắp nơi ngay lập tức, ai lại muốn tự gây phiền toái cho mình.
Vị chủ nhân bên trong kia có phải muốn bôi thuốc đâu? Rõ ràng là chỉ trêu chọc tiểu hoà thượng. Đâu có đứa nào dám ở xông vào ngay thời điểm quan trọng như vậy? Thế thì chẳng khác nào đi tìm đường chết?
Do không tìm được thứ “có thể sử dụng” ở trong phủ để giúp đỡ mình, thiền sư Pháp Hải đành lẳng lặng quay về. Lúc đi ngang qua cửa sổ của Bạch Tố Trinh tiện tay đóng cửa sổ cho nàng, song hoàn toàn không có ý định bôi thuốc giúp nàng.
Bạch Tố Trinh cũng mặc kệ xem ngài có muốn bôi thuốc cho ta hay không, nếu không thì ta đi khập khễnh phía sau ngài. Ngài đóng cửa, ta sẽ nhảy bổ ra phía cửa, đầu ở ngoài chân ở trong, để xem ngài sẽ làm ngơ như thế nào.
Thiền sư Pháp Hải nhìn nàng: ánh mắt thần kinh của cô thật sự xuất hiện nữa rồi!
Bạch Tố Trinh chẳng thèm nhìn hắn, một mực dùng cả tay lẫn chân để “ bò”. Vết thương kẹt ở ngưỡng cửa, nàng bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt y như kẻ tàn phế nhưng chí hướng kiên cường vấp phải cửa nhà tên chợ búa vô lại.
Thiền sư Pháp Hải chau mày nhìn nàng biểu diễn từ đầu đến cuối thì phát hiện nàng bị cửa kẹp thật rồi, thế là đành kéo nàng vào trong phòng.
Sau khi vào nhà, cả khuôn mặt Bạch nương nương ngập tràn một loại đắc ý vừa lòng. Thân mình nhỏ bé bị kéo lê trên mặt đất để lại những vệt dài, giống như khi trẻ nhỏ trong nhà không nghe lời sẽ bị trưởng bối kéo về nhà răn dạy một trận. Nàng liến thoắng nói: “Vui quá đi, thật là niềm vui lớn.”
Ngược lại giống như Pháp Hải đang giúp nàng “vừa cao vừa dài”.
Nàng cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh tiểu hoà thượng là nàng có thể luôn vui vẻ “trưởng thành” xuống dưới.
Thiền sư Pháp Hải không hiểu nàng đang nói gì, dù sao xưa nay Bạch Tố Trinh toàn nói linh tinh nên hắn cũng không muốn hỏi lại làm gì, mà chỉ nói: “Cô xé nó ra làm gì?”
Lúc quấn băng gạc lẫn cả máu vào, nàng xé toạc ra, vết thương nứt ra toàn bộ.
Bạch nương nương vui sướng vặn chân, vừa vặn chân vừa nhìn thiền sư Pháp Hải cười ngốc nghếch, cười toe toét một lúc xong nói: “Không xé đi thì ngài có băng bó lại cho ta không?”
Không xé đi thì hắn nhất định sẽ không băng bó lại cho nàng.
Thiền sư Pháp Hải không cãi lại được đành ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt bất đắc dĩ nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô đi tìm nhóm yêu tinh đến bôi thuốc cho mình.”
“Thụ thụ bất thân?”
Tố Trinh chớp chớp mắt, cơ thể vặn vẹo, rất khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy không nên chạm vào chỗ nào? Da ta có chỗ nào không mềm đâu, đâu có chỗ nào không thể sờ được?”
Thiền sư Pháp Hải xoa huyệt thái dương một lúc, đáp: “Cô thừa biết ta không phải nói ý đó mà?”
“Vậy là ý gì?”
Nàng chính là tốn tâm tư muốn trêu chọc ngươi, ngươi có thể làm như thế nào?
Thiền sư Pháp Hỉa buồn phiền ngồi nhìn nóc nhà, hắn biết rằng nếu tối hôm nay không băng bó vết thương cho nàng thì chắc chắn mình không thể đi ngủ. Sau một hồi giằng co, cuối cùng thở dài nói: “Cô ngồi im đấy.”
Ngoan ngoãn, vậy dĩ nhiên là đàng hoàng. Trên thực tế vết thương của Bạch Tố Trinh ở cổ chân, trên bàn chân một tấc, cũng không phải là nơi không nên thấy. Nhưng thấy hắn bôi thuốc cho mình, nàng lập tức kéo cao váy lên một chút nhằm trêu chọc hắn. Kéo lên tận bẹn đùi làm thiền sư Pháp Hải đang xử lý vết thương suýt nữa ném bình thuốc đang cầm trên tay đi.
Thiền sư Pháp Hải tức giận, nàng lại e thẹn ngượng ngùng nói “Ấy chà, ta kéo cao quá” rồi chậm rãi kéo xuống.
Đến khi hắm nghiêm túc cẩn thận bôi thuốc cho nàng thì nàng lại không giữ quy củ, không sờ đầu thì cũng lộ tay lộ chân. Thiền sư Pháp Hải rất tức giận, cố nhịn cơn thịnh nộ, băng bó xong xuôi mới bộc phát: “Mặc vào! Cô không lạnh à?”
Tố Trinh biết điều, giơ tay áo lên che miệng cười một trận, cười đến nỗi không biết đâu là đâu, nụ cười trong trẻo như tiểu hài tử không biết ưu sầu.
Nàng cười, cứ cười mãi không ngừng được, khiến người ta hết cách với nàng.
Nhưng hắn không đi thì nàng bắt đầu được đà lấn tới, muốn hắn bôi thuốc hộ nàng. Trong miệng toàn thốt ra đạo lí to lớn, nào là thụ chi lấy đào, báo chi lấy lý, ngài bôi thuốc giúp ta, sao ta có thể mặc kệ ngài được?
Thiền sư Pháp Hải đối đáp: “Vậy cô tự bôi đi, ta thấy thế là được rồi.”
Bạch Tố Trinh không uổng bao công phu, lôi thẳng tiểu hoà thượng đến trước mặt mình, cười đùa tí tửng: “Ta không thả đâu. ”
Lông mày thiền sư Pháp Hải nhíu lại, ý tứ viết rõ ràng trên mặt: Không dạy dỗ nàng ta thì không được, nói rồi âm thầm kết một cái pháp ấn trong lòng bàn tay. Bạch Tố Trinh trông thấy nhưng nàng vẫn coi như không, tiếp tục đổ thuốc bột lên đầu hắn xoa xoa, trong miệng còn uể oải nói: “Có phải ngài muốn đánh nhau với ta không? Vết thương của ta động đến gân cốt, phải nghỉ ngơi một trăm ngày. Ta chỉ bôi ở một chỗ nhỏ xíu trên đầu ngài thôi, ngài đừng lộn xộn.”
Kết quả là sau khi bôi xong thuốc trên đầu, nàng còn nói: “Trên mặt lại bôi một chút, ta nhìn bên này một chút, sao lại nhỏ như vậy… Gương mặt sao lại mềm mại thế chứ.”
Thiền sư Pháp Hải không thể chịu nổi nữa, gắt lên: “Bạch Tố Trinh!”
Bạch Tố Trinh buông ra bóp mặt tay, gật gù đắc ý: “Rồi rồi. Cũng chỉ véo má mà thôi, sao ngài nóng nảy vậy chứ, thế thì không tốt đâu? Bôi một chút lên cổ nhé?”
Trong phòng giương cung bạt kiếm đầy mùi thuốc súng, dù đã đóng cửa bên ngoài vẫn nghe thấy rõ ràng. Tiểu Hôi dựng thẳng lỗ tai xung phong nhận nhiệm vụ nghe lén, tức thì nghe thấy tiếng cãi vã đã căng thẳng đến mức hai tay xoắn lại, hoang mang đến mức thấy chị gái tới nói ngay lập tức: “Cho phép “chỉnh đốn hàng ngũ một tiểu đội” tranh thủ thời gian chuẩn bị vũ khí, ta thấy tình hình bên trong không ổn lắm.”
Dứt lời đã nghe thấy lão Bạch mặt dày vô sỉ nói: “Chỗ phần trên ngực này cũng đâu có rách? Cởi quần áo để ta nhìn một chút, nếu không bị làm sao sẽ không bôi thuốc.
Tiểu Hôi sắp rơi hết nước mắt, cầm tay chị gái mình nói: “Có lẽ phải dùng đến cả hai tiểu đội.”
Qủa nhiên, Tiểu Hôi vừa nói xong trong phòng loé lên một tia sáng, tiếp đó “rầm” một cái, mái ngói trên nóc nhà rơi ầm ầm xuống đất, lại đánh nhau rồi.
Lũ tiểu yêu nhìn nhua, vẻ mặt đều là cầu xin chỉ thị.
Hai tiểu đội kia có lẽ không đủ dùng.
Phải kêu cả Ngũ Qủy đến mới có thể sửa chữa hết được.
Từ lúc trêu chọc xong tiểu hoà thượng, tâm trạng của Bạch nương nương khoan khoái dễ chịu hẳn. Mặc dù chân vẫn què, chỉ có thể chống gậy đi lung tung trong sân nhưng niềm vui của nàng viết đầy lên mặt.
Đám thân vệ thấy nàng không còn gì đáng ngại, cũng lục tục trở về núi Nga Mi, chỉ còn Khỉ tinh, Đá tinh cùng với vài người để trông nom nàng thêm mấy ngày.
Bạch Tố Trinh lâu rồi không gặp chúng nó, bây giờ gặp được nên mừng lắm, bèn giữ bọn nhỏ lại trong phủ làm khách mấy ngày.
Sau khi đánh một trận với nàng, thiền sư Pháp Hải biết nàng “hoạt bát” nên cố gắng tránh né nàng. Sau khi quan sát đứa bé Hứa Tiên biết sẽ không xảy ra chuyện gì nữa thì bắt đầu chui vào thiện phòng bắt đầu luyện hoá lũ tiểu yêu.
Gấu Đen đã bị luyện hoá, đạo hạnh không còn, từ bên trong bát đi ra ngoài thì thành cái bộ dạng một con gấu đen tai to mặt lớn béo mập.
Thiền sư Pháp Hải nhìn thấy nó khờ ngốc, thân hình lại quá lớn, lại không tìm được cái hũ lớn nào để chứa nó, đành đem Gấu Đen hoá thành con gấu lớn như vậy, nuôi ở bên cạnh cái cây già tên Biên Nhi ở hậu viện, đặt cho cái tên gọi Đôn Đôn.
Hắc Đôn Đôn vẫn cảm thấy rất uất ức, hơn bảy trăm năm đạo hạnh của nó cbởi vì lỗ tai mềm, nghe theo lời ngon tiêngs ngọt xúi bẩy của người khác nên mới thành ra như bây giờ, cả ngày đều trốn ở trong bóng của cây già mà than thở.
Nó càng nghĩ càng ấm ức, Hắc Đôn Đôn bèn ủn cái mông bự của mình lén lút lẻn vào trong thiện phòng của tiểu hoà thượng muốn bóp chết Hưởng Vĩ. Nhưng bị Thanh Yến phát hiện, đánh cho mấy lần mới đàng hoàng hơn.
Còn về phần Hưởng Vĩ, sau lần bị Thanh Yến chế trụ xương đuôi, mỗi ngày đều nghĩ đến việc đào tẩu, thiền sư Pháp Hải khó tránh cảm thấy phiền phức, sau khi luyện hoá xong Gấu Đen bèn đem nó ném vào bên trong bát.
Hưởng Vĩ suốt ngày nói kháy, lúc Bạch Tố Trinh đến xem nó, nó còn hung dữ nhe răng độc ra. Trong lòng Bạch Tố Trinh cũng không hẳn là rất hận nó, nàng tự dưng cảm thấy nó như vậy rất đáng thương, lúc buồn chán không có việc gì làm lại lấy đôi đũa tìm quanh trong bát gắp đầu với cổ của nó chơi đùa, làm cho Hưởng Vĩ tức giận đến mức suốt ngày đâm đầu vào thành bát, chỉ hận không thể chết đi cho xong.
Gắp chán đầu của Hưởng Vĩ, Tố Trinh lại lôi ngũ quỷ ra quan sát một lúc. Nàng cảm thấy diện mạo của bọn chúng rất xấu, ban ngày không tiện đi lại bên ngoài, liền biến hoá bọn chúng cho có dáng dấp người hơn một tý. Chỉ là từ trước đến nay cũng không có danh tiếng nghiêm chỉnh. Khi đi theo bên cạnh Thanh Yến, một người bán vải bố, một người khác bán trống bỏi, lại còn có đứa bán cối xay gió thời nhà Đường, đứa thì lại bán kẹo hồ lô. Cái này cũng coi như là có thể dần dần gọi là cối xay gió thời Đường người kẹo hồ lô đi.
Tố Trinh liền để bọn chúng đều theo họ Bạch của mình, lại nghĩ đến Phúc Lộc Thọ Hỉ Tài năm chữ làm tên, cầm đầu Bạch Phúc bởi vì nó tính sổ sách rất có nghề, liền để nó làm quản gia ở bên trong Bạch phủ.
Bạch Tố Trinh làm như Triệu Bất Hủ ngày xưa, rất thích cờ bạc, sau khi trùng sinh lại càng không có kiên nhẫn ở trong núi tịnh mịch khổ tu, thường xuyên xúi giục đám yêu tinh làm bàn đánh mạt chược.Hơn nữa bây giờ chân nàng đang què, đi dạo chán trong phòng lẫn trong sân viện chán thì lại lôi kéo lũ yêu tinh cùng mình đánh vài ván mạt chược.
Bạch nương nương thích chơi mạt chược, nhưng nhân phẩm chơi bài lại không được tốt, mỗi lần đánh bài với nàng, chỉ cần ra bài chậm một chút đều bị nàng mắng. Nghiên cứu bố trí chính sảnh lịch sự tao nhã nhưng liên tiếp mấy ngày đều nghe những câu “Tam đồng”, “Yên kê”, “Con mẹ nó,ngươi có thể ra bài nhanh lên không a!”
Lũ yêu tinh ban đầu không dám lớn tiếng ồn ào. Bọn chúng lo lắng, sợ thiền sư Pháp Hải thích yên tĩnh, nếu cứ la hét ầm ỹ như thế sẽ cùng nương nương nahf nó động thủ đánh nhau mất, người sửa nhà vẫn là bọn chúng. Nhưng mấy ngày qua hành hạ như thế nhưng hai người ngược lại đều sống yên ổn với nhau.
Có khi thiền sư Pháp Hải đến chính sảnh pha trà, cũng sẽ thuận tay cho Bạch Tố Trinh thêm một chén. Bạch Tố Trinh đánh mạt chược đến mức hắc bạch điên đảo, cũng sẽ không quên nhìn lên trời sắc dặn dò Bạch Phúc: ” Đưa cơm cho ngươi ông ngoại ngươi ăn đi.”
Tháng Ba, tháng Tư là lúc rau cần sinh sôi tốt nhất, Bạch Phúc bèn dẫn Tiểu Hôi đi mua rất nhiều rau cần giòn non trở về. Thế nhưng kết quả là thiền sư Pháp Hải cái gì cũng không kén chọn nhưng hết lần này đến lần khác lại không thích ăn rau cần. Lúc Tiểu Hôi đi thu thập bát đũa, canh trong tô còn dư lại raats nhiều. Nàng ta liền lanh lợi chạy đi cáo trạng, ý kiến ràng thiền sư Pháp Hải biếng ăn, không ăn hết cơm.
Bạch Tố Trinh vừa mới đánh xong bốn vòng, đâng chuẩn bị đi tìm đồ ăn, nghe thế mơ mơ hồ hồ cầm bát lên uống sạch. Uống xong thì phân phó Tiểu Hôi nấu lại bát canh rau xanh đưa qua đó.
Lũ yêu tinh từng đứa nghển cổ ra nhìn, cảm thấy hai người kia cứ như vậy, nhìn cũng nhìn không ra quan hệ tốt hơn bao nhiêu, tính tình cũng như ngày với đêm khác biệt, nhưng chính là chung đụng đặc biệt vô cùng hài hoà.
Hết chương