Chương : Đưa món quà lớn cho Phong Thần Nam
Ở một bên khác, Tô Cẩm Tú đã không nhớ rõ hôm nay bản thân phải trải qua bao nhiêu cơn đau thấu xương nữa. Mỗi lần thứ trong bụng cô ta cuộn trào lại khiến Tô Cẩm Tú đau tới mức không muốn sống nữa.
Không rõ qua bao lâu, cuối cùng cơn đau cũng ngừng lại. Thứ trong bụng kia không còn quấy rối nữa, mọi thứ khôi phục lại như ban đầu. Nếu không phải cảm giác đau đớn còn sót lại thì e rằng cô ta sẽ nghĩ thứ trong bụng bản thân chỉ là ảo giác.
Lúc này, Lệnh Hồ Hải đi vào phòng của Tô Cẩm Thú, sau lưng là mấy tên cấp dưới.
“Đưa cô ta đi”
Tô Cẩm Tú giật mình, nhìn hai người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng đang đi tới, cô ta cảnh giác co rụt người lại phía sau.
“Các người muốn làm gì?”
“Bớt nói nhảm, đi theo chúng tôi”
“Tôi không đi! Tôi không đi! Các người lại muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không cần nữa, xin các người đấy! Tôi biết sai rồi, xin các người đừng tra tấn tôi nữa.”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên vô cùng chói tai, Lệnh Hồ Hải lười biếng móc móc lỗ tai nói: “ồn ào quá, lập tức làm cô ta hôn mê đi.”
“Rõ!”
“Không! Đừng đưa tôi đi, ưm…”
Tô Cẩm Tú bị người ta dùng khăn tay bịt miệng lại, chỉ mấy giây sau cô ta đã hoàn toàn mất trị giác. Lệnh Hồ Hải nhìn động tác nhanh nhẹn của cấp dưới mình thì cảm thấy hài lòng: “Đi thôi, sắp xếp phòng suite tổng thống ở Khách sạn Hilton. Lát nữa chúng ta sẽ có trò hay để xem”
“Vâng thưa cậu cả”.
Hôm nay, Phong Thần Nam cực kỳ bận rộn với công việc, vốn không thể phân thân. Hơn nữa, anh còn phải tham gia một bữa tiệc xã giao ngay
Khách sạn Hilton.
“Cậu Phong không hổ là kỳ tài trong giới kinh doanh, nghĩ ra được sách lược hợp tác hay như vậy. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”
“Quá khen rồi, hợp tác vui vẻ”.
Đằng Dạ Hiên đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Phong Thần Nam cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái lần thứ n, khóe miệng anh ta giật giật.
Chậc chậc, Chủ tịch Phong một lòng chỉ muốn về, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “nhớ vợ” lên mặt nữa thôi. Hôm nay, nếu không phải tiếp khách hàng từ nước ngoài tới, đây lại là người mà Phong thị cực kỳ coi trọng thì Chủ tịch Phong đã từ chối từ lâu rồi.
Haiz, khó trách người cổ đại đều nói hồng nhan họa thủy. Bây giờ, e rằng dù trời đất có rung chuyển thì Phong Thần Nam cũng khó mà thoát khỏi mị lực của vợ yêu. Đằng Dạ Hiện đang suy nghĩ lung tung nên không để ý có một cô gái đang đi về phía bàn của Phong Thần Nam.
Cô gái này mặc một chiếc váy body, trang điểm vô cùng lộng lẫy, vừa đi vừa uốn éo, nhìn rất xinh đẹp. Đến tận khi cô ta này tới gần anh thì đột nhiên chân treo một cái.
“Ai nha.”
Tiếng kêu vừa vang lên, thân thể cô gái này lập tức nhào về phía Phong Thần Nam. Đằng Dạ Hiện giật nảy mình, anh ta còn chưa kịp tiến lên kéo người kia lại thì anh đã nghiêng người sang một bên, tránh thoát cái bổ nhào của cô gái kia một cách hoàn mỹ.
trước mặt mọi người, cô gái xinh đẹp kia ngã ngay bên cạnh bàn, tiện thể kéo theo đĩa trên bàn xuống đất.
Xoảng xoảng “A!”
Khách hàng ngồi ở đối diện bị giật mình vội vàng đứng lên, đang định. tới dìu cô gái này thì Phong Thần Nam dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại.
Đằng Dạ Hiên tiến lên phía trước đỡ cô ta đứng lên. Khi anh ta vừa tới gần cô gái kia thì một mùi thơm xông vào mũi. Đằng Dạ Hiên cũng không nghĩ nhiều, đưa tay đỡ đối phương đứng lên.
“Cô à, cô không sao chứ?”
“Hí… Không sao, không sao cả”
Cô gái này cúi đầu, dường như cô ta không muốn anh ta nhìn rõ khuôn mặt mình. Cô gái đẩy tay Đằng Dạ Hiện ra lảo đảo đứng lên. Không biết có phải do giày cao gót quá nhỏ không, cô ta vừa đứng lên thì lại bị ngã ngồi xuống.
Cú ngã này nhào về phía Phong Thần Nam một cách chuẩn xác. Nhưng cô ta còn chưa hoàn toàn ngã xuống thì Đằng Dạ Hiên đã kịp thời giữ chặt. Cô gái này giật mình nghĩ thầm bản thân không hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Cô ta thừa cơ thoát khỏi tay trợ lý này ngã về phía Phong Thần Nam. Kết quả bên hông đột nhiên bị một thứ bén nhọn chống vào.
“Nếu cô còn dám nhào tới, đừng trách cái đĩa trong tay tôi không có mắt”
Cô gái xinh đẹp bị dọa sợ xanh mặt, vội vàng đứng dậy nói xin lỗi rồi rời đi.
Lúc này, Đằng Dạ Hiên mới hốt hoảng xin lỗi: “Xin lỗi Chủ tịch Phong, là do tôi quá chủ quan”
bg-ssp-{height:px}
Phong Thần Nam thả cái dĩa trong tay xuống, lạnh nhạt đáp: “Mục tiêu của cô ta là tôi”
“Tôi sẽ sắp xếp người điều tra ngay”
“Không kịp nữa rồi”
“A?”
Đằng Dạ Hiên còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy thân thể nóng lên, máu trở nên như sôi sục.
“Tôi… Tôi… Tôi đây là…”
“Cậu trúng chiêu rồi”. “Cái gì? Chủ tịch Phong, anh nói tôi bị hạ cổ rồi ư?”
“Không, cậu bị hạ thuốc”
Phong Thần Nam nói với vẻ mặt bình thản như tự thuật. Sắc mặt. Đằng Dạ Hiên lúc đỏ lúc xanh khiến khách hàng ngồi đối diện bị dọa, vội vàng tìm cớ rời đi. Mấy giây sau, Đằng Dạ Hiên cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên dồn dập. Mặt trở nên nóng rực, mỗi tế bào trong cơ thể đều xao động..
Lúc này, rốt cuộc anh ta cũng hiểu mình bị hạ thuốc gì. “Chủ tịch Phong, bây giờ tôi… tôi nên làm gì?”
“Cậu qua đây”
“Cái gì?”
Anh ta nghe lời tiến về phía trước, Phong Thần Nam thản nhiên giơ cái cốc trong tay lên, sau đó lạnh lùng đổ về phía bên cạnh.
Rào!” Đằng Dạ Hiên bất ngờ bị hắt một cốc nước vào mặt. Trong lòng anh ta dâng lên cảm giác tủi thân.
“Chủ tịch Phong, như thế này cũng chẳng đỡ hơn chút nào.”
“Cậu đi xuống quầy ở lầu dưới, bảo bọn họ mở cho cậu một gian phòng”.
“Gì cơ?”
“cứ làm theo lời tôi nói là được” Phong Thần Nam dừng lại một chút, sau đó nhìn khuôn mặt đỏ bừng của trợ lý.
Anh lại bổ sung: “Nhớ dùng tên tội mà đăng ký. Nếu bọn họ nói chỉ còn lại một gian phòng, dù ra sao thì cậu cứ đặt đi”.
Đằng Dạ Hiên lơ ngơ không rõ Phong Thần Nam có tính toán gì, nhưng anh ta vẫn cố nén sự kích động trong lòng, tự đi tới quầy lễ tân ở sảnh khách sạn để đặt phòng.
“Xin lỗi anh. Tối nay, tất cả phòng đều đã đầy rồi, chỉ còn lại phòng suite tổng thống thôi. Xin hỏi anh còn muốn đặt không?”
Đằng Dạ Hiên thầm run lên, nhớ tới lời của Phong Thần Nam, anh ta cắn răng gật đầu: “Có”
Đợi anh ta cầm thẻ phòng về bữa tiệc tìm Phong Thần Nam thì anh vừa cúp điện thoại.
“Chủ tịch Phong, thẻ phòng đã lấy được rồi. Đúng như anh nói, đêm nay chỉ còn đúng một phòng suite tổng thống thôi.” Phong Thần Nam nhận thẻ phòng, nhướng mày một cái: “Phòng Suite tổng thống cơ đấy! Đúng là xa xỉ”.
Dứt lời, anh đừng lên sửa lại cúc của bộ âu phục, sau đó thả nhiên nói: “Đi thôi”
“A? Đi đâu?”
“Đương nhiên là tới phòng suite tổng thống rồi, xem xem rốt cuộc người gài bẫy tôi là ai?
Đằng Dạ Hiên run lên bần bật, bây giờ anh ta mới hiểu được đó là ý gì, vội vàng đuổi theo Phong Thần Nam. Lúc này, Tô Cẩm Tú đang nằm trên giường ở phòng suite tổng thống. Bộ đồ trên người cô ta đã được đổi thành áo ngủ bằng lụa, nó khiến dáng người quyến rũ và làn da trắng mịn không tì vết của Tô Cẩm Tú càng thêm nổi bật.
“Ha ha, người đẹp như thế này nằm trước mặt, cộng thêm tác dụng của thuốc kia, dù Phong Thần Nam có là người đàn ông cứng rắn, vô tình. đến đâu cũng khó mà ức chế được sự kích thích của sinh lý”.
Lệnh Hồ Hải hài lòng tự lẩm bẩm. Lúc này, một tên cấp dưới ở bên cạnh báo cáo. .
“Cậu cả, nhân viên lễ tân ở bên kia nói Phong Thần Nam vừa đặt một phòng, bây giờ đang đi lên”
Hắn ta vung tay lên: “Mọi người rút lui, đừng cho bất cứ kẻ nào phát hiện ra”
“Vâng”
Lệnh Hồ Hải đi theo tên cấp dưới kia rời khỏi phòng theo đường ban công. Trước khi đi, hắn ta còn liếc Tô Cẩm Tú đang nằm trên giường, nụ cười ở khóe miệng càng rõ hơn.
“Qua đêm nay, tất cả mọi chuyện sẽ khác. Phong Thần Nam, có mà hưởng thụ món quà tôi tặng anh đi…”