Ngồi ở băng ghế dài bên ngoài hành lang bệnh viện, nội tâm Kiều Kiều không có cách nào bình tĩnh lại được. Vừa thấy một nhóm người đang vội vội vàng vàng chạy tới, nước mắt của cô không nhịn được chảy ra không ngừng.
"A Lê. . . . . ."
"Kiều Kiều, lão Đại sao rồi?"
"Anh ấy vì cứu tôi cho nên mới. . . . . . hiện tại tôi cũng không biết anh ấy ra sao nữa, vẫn còn trong phòng cấp cứu chưa ra. Tôi. . . . . . đều là lỗi của tôi . . . . . Nếu không phải vì cứu tôi, anh ấy. . . . . ."
A Lê vươn tay bắt lấy bả vai Kiều Kiều lắc lắc, "Bình tĩnh lại, tôi tin lão Đại có thể vì cô mà hy sinh thế nào cũng được. Vết thương nhỏ này không gây ảnh hưởng nhiều tới anh ấy đâu, chẳng phải chỉ bị cái ghế đập vào gáy một cái thôi sao?"
Sắc mặt của những người còn lại cứng ngắc, trợn to mắt nhìn a Lê há miệng nói mò.
Bị nguyên một cái ghế đập vào, nhẹ thì tím bầm, nặng thì gãy xương. Hơn nữa khi cảnh sát tới còn rất khó tìm được đâu là hung khí, nhiều anh em cũng phải chịu thiệt vì điểm này.
Bây giờ còn đánh thẳng vào đâu, chẳng phải bị đau chết sao?
Nghĩ đến lão Đại vì tình yêu mà có thể dũng cảm chịu đựng thống khổ đau đớn đến vậy, các anh em không nhịn được đau lòng mà rơi lệ.
"Có thật vậy không? Nhưng cú đánh đó rất mạnh đấy!" Kiều Kiều vô cùng lo lắng, nghĩ âm thanh chát chúa lúc Tiêu Trung Kiếm bị đập vào đầu, không có vấn đề gì thật sao?
Đúng lúc này, một người mặc áo blouse trắng đi tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Là tôi, anh ấy thế nào rồi? Có bị sao không bác sĩ? Chắc chỉ bị chấn động não thôi đúng không?" Kiều Kiều căng thẳng túm lấy tay áo bác sĩ lay mạnh, nhưng anh ta chỉ ảo não lắc đầu, khẽ thở dài.
Phản ứng của bác sĩ càng làm sắc mặt Kiều Kiều thêm khó nhìn, biểu tình đờ đẫn có thể sánh ngang với mấy bức đầu tượng trong cửa hàng trưng bày.
"Sao có thể?" Cô lảo đảo lui lại mấy bước, bộ dạng như sét đánh ngang tai, "Chỉ là chấn động não thôi mà! Không phải trên TV đều như vậy hay sao?"
"Không chỉ có não bị chấn động, mà còn phát hiện ra anh ta mắc bệnh ung thư."
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều kích động lùi hết về phía sau.
"Bệnh ung thư?"
"Đúng thế, hơn nữa tế bào ung thư đã di căn, chẳng những ung thư phổi mà còn ung thư dạ dày, thậm chí ung thư cả tinh hoàn."
"Tinh. . . . . . tinh. . . . . ." A Lê không thể tin được, "Khó trách dáng vẻ khi đi bộ của lão Đại là lạ, thì ra là. . . . . ." Ngay sau đó, anh ta vô cùng thống khổ gục đầu vào vách tường.
Đây chính là căn bệnh nghiêm trọng và đau đớn nhất của đàn ông! Không ngờ lão Đại lại mắc phải. Lão Đại à, anh đúng là mệnh khổ mà!
Kiều Kiều vẫn còn há hốc miệng kinh ngạc chưa khép lại được, nước mắt không cầm được chảy dài.
"Tóm lại, có gì cần nói thì mau nói đi không thì không kịp nữa đâu." Bác sĩ nặng nề nói.
"Bác sĩ, anh ấy....... còn bao nhiêu thời gian nữa?”
"Chưa tới một giờ."bg-ssp-{height:px}
Mọi người quay ngoắt đầu nhìn bác sĩ, vẻ mặt khốn hoặc không thể tin nổi.
Kiều Kiều cũng vậy, cô lẩm bẩm hỏi: "Nhưng chẳng phải bệnh ung thư cũng kéo dài ít nhất nửa năm vài tháng ư? Tại sao anh ấy lại không còn đến một giờ?"
"Tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ? Cô đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi đấy hả?" Anh ta mất hứng nói.
"Không phải, không phải." Kiều Kiều lập tức lắc đầu.
"Không phải thì tốt. Nhớ là có muốn nói gì thì nói hết đi, phải tranh thủ thời gian đấy!"
Tất cả mọi người cùng đồng loạt gật đầu.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Kiều Kiều vội vàng nhìn Tiêu Trung Kiếm đang nằm trên giường bệnh đang được đẩy ra ngoài. Nước mắt không ngừng lăn xuống, cô lấy tay tùy ý lau đi, kích động nhào vào ôm lấy anh.
"Tiêu Trung Kiếm, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Anh đừng chết mà, anh chết em phải làm sao bây giờ? Không phải anh muốn em đền bù hạnh phúc cho anh sao? Em sẽ đền, em dùng tất cả những thứ em có kể cả trái tim đền cho anh. Anh muốn gì cũng được, anh nhất định phải sống! Không phải anh luôn bắt nạt em sao, còn nói cả đời này chỉ có thể để anh bắt nạt mà, vậy tại sao anh vẫn nằm đây? Anh tỉnh lại đi! Em không muốn anh chết, anh chết em cũng không muốn sống nữa. Trước kia em cảm thấy những lời này thật ngu xuẩn, nhưng bây giờ em cần phải nói cho anh biết em yêu anh, anh có nghe thấy không?"
Không khí đang ngập trong đau thương, chợt có tiếng cười khẽ vô cùng hài lòng vang lên.
"Nếu chấn động não mà có thể được nghe những lời thật lòng của em thì một ngày có ngất vài lần cũng đáng."
"Trung Kiếm? Anh tỉnh rồi?"
"Anh không sao mà!"
"Anh đừng sợ, không cần biết anh bị ung thư tinh hoàn hay gì gì đó, em cũng sẽ không bỏ mặc anh. Em sẽ ở bên anh cho đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối không rời đi."
Những lời này thật quá ngọt ngào, nhưng hình như có chút vấn đề.
"Ung thư tinh hoàn cái gì?" Tiêu Trung Kiếm nhíu chặt mày, sao anh không nhớ mình có mắc bệnh này nhỉ?
"Cô gái, cô bình tĩnh lại đã, cô nên để bệnh nhân . . . . . ."
"Không, tôi không muốn!" Muốn cô bắt đầu chuẩn bị hậu sự bây giờ có phải là sớm quá hay không? Người vẫn còn ở trước mắt, ít nhất cũng phải đợi đến lúc tắt thở đã chứ!
Kiều Kiều ôm người yêu đang nằm trên giường bệnh thật chặt, giống như gấu koala đang ôm thân cây, thề chết cũng không buông tay.
"Cô gái, cô đừng làm chúng tôi khó xử như vậy!"
"Cô y tá này, cô thật không có lương tâm. Tôi chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy chưa đến một tiếng đồng hồ, cô lại vội vã muốn tôi chuẩn bị hậu sự cho anh ấy. Nếu cô cứ nhất quyết như vậy thì đẩy tôi đi theo cùng anh ấy đi! Anh ấy tới chỗ nào, tôi sẽ tới chỗ đó."
Tiêu Trung Kiếm cảm động ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực, "Kiều Kiều, em đối xử với anh thật tốt."
"Bởi vì anh đối xử với em tốt hơn, nếu không phải vì em thì anh. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, nước mắt của cô lại không nhịn được rơi xuống.
"Sao cô còn không mau giúp bệnh nhân xuất viện vậy? Giường bệnh còn đang chờ đem đi dùng đấy." Một bác sĩ với vẻ mặt không hài lòng tiến lại gần nhìn chằm chằm cô y tá.
"Bác sĩ, bọn họ cứ bám lấy giường bệnh không chịu đi, còn nói cái gì mà tôi cưỡng ép bọn họ đi làm hậu sự."
Bác sĩ tức giận nhìn Kiều Kiều trách cứ, "Cũng chỉ là chấn động não nhẹ mà thôi, bây giờ còn có thể đến quán rượu chơi được rồi đấy, cái gì mà cần phải làm hậu sự? Mấy cô này không mau mang giường bệnh cho bệnh nhân khác đi, nếu để chậm trễ việc cấp cứu thì các cô có chịu trách nhiệm được không?"