Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì tinh thần lực rất mỏng nên Thước Nhạc không thể xác định là ai hoặc tinh thần lực này làm cách nào biến vật trang sức bằng phỉ thúy thành ra như vậy.
“Anh Béo, vật này có giá bao nhiêu?”
Anh Béo sao khi nghe thấy, nói: “Hai năm nay giá phỉ thúy tăng, nguyên liệu tốt đã rất khan hiếm, món đồ phỉ thúy lão khanh thủy tinh đế vương lục này có giá từ một ngàn hai trăm vạn đến hai nghìn vạn.”
Thước Nhạc nhíu mày, không ngờ giá phỉ thúy hiện nay lại cao như vậy, nhưng nếu là giá này thì có thể loại trừ khả năng người này muốn hại anh Béo. Ai cũng sẽ không ném ra một hai trăm nghìn chỉ để kéo người ta xuống nước cả, đương nhiên khả năng xảy ra cũng không phải không có, chỉ là rất nhỏ mà thôi.
Do đóvật này sao lại như vậy thì còn cần điều tra thêm nữa, “Anh Béo, anh dẫn em qua xem két sắt đi.”
Anh Béo nghe xong lời cậu, khẽ gật đầu, đánh tiếng với mấy người kia rồi dẫn Thước Nhạc lên lầu trên. Trên lầu là khu hàng tinh phẩm, hệ thống bảo vệ trong cửa hàng của anh Béo bây giờ rất tân tiến, dù sao nơi này cũng có rất nhiều đồ quý. Thước Nhạc nhìn lướt qua mấy bảng yết giá vòng tay ba bốn trăm vạn, đoán rằng đó cũng chỉ là hàng thông thường ở nơi này; vài năm trước cậu và anh Béo mua khá nhiều len dạ, lượng tồn kho tuyệt đối còn rất nhiều.
Đến bên cạnh kho hàng nhỏ, “Ngay đây.” Anh Béo dẫn Thước Nhạc vào trong, kho hàng nhỏ này được khóa lại bằng hai lớp cửa, hai người vào trong thấy bên trong có sáu két bảo hiểm lớn, anh Béo chỉ một trong số đó.
Két sắt đang đóng, anh Béo mở ra rồi, Thước Nhạc thấy bên trong đã không còn thứ gì, cảm nhận một chút, nơi này chẳng những có một tia tinh thần lực mà linh khí cũng tràn đầy. Nghi vấn trong cậu lại càng tăng.
Anh Béo trước đó đã tìm Cao Cường kiểm tra, nơi này không hề có dấu vết người ngoài tiến vào, hơn nữa trong két sắt còn có phỉ thúy của chính anh, tổng giá trị tính ra vào khoảng hơn năm nghìn vạn, dù cho những vật tốt nhất trong quán anh có kém hơn thủy tinh loại đế vương lục chút nhưng cũng không quá kém đâu.
“Anh Béo, người kia bao giờ thì đến, em qua xem chút.”
Anh Béo nhìn đồng hồ, “Sắp đến.”
“Ừm, em gặp hắn ta, nếu không có gì thì giải quyết vấn đề bồi thường trước đã, vật trong tay em hẳn có giá trị cao hơn món kia của hắn chút, em thấy hắn hẳn sẽ chấp nhận thôi, dù ra sao bồi thường hơn chút vẫn hơn. Còn chuyện điều tra người đã hủy ngọc thì cũng đừng quá nóng vội, em thấy việc này hơi bất thường.”
Anh Béo bất đắc dĩ gật đầu, anh buôn bán ngọc thạch bao năm nay, cho đến bây giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Sáng nay nhìn thấy tình trạng của khối ngọc kia, anh đã biết có chuyện xấu rồi. Trong cửa hàng của anh cũng có phỉ thúy thủy tinh loại nhưng đế vương lục lại bán hết rồi, chỉ còn loại vô sắc, thanh lục và chính dương lục thôi. Về mặt giá trị không chênh lệch nhiều, nhưng việc này đâu thể tính như vậy, cho dù Thước Nhạc có được món đồ y hệt thì cũng không phải chính nó, nếu lỡ người ta không thèm, họ liền gặp phiền phức rồi.
ba loại phỉ thúy thủy linh loại, vô sắc, thanh lục, và chính dương lục lần lượt như sau:
Hai người xuống tầng dưới, anh Béo bỏ những mảnh nhỏ phỉ thúy vào trong hộp, đóng lại. Mấy người cùng ngồi trong cửa hàng chờ người nọ đến.
Vốn đã hẹn mười giờ, cũng sắp đến giờ, khoảng thời gian chờ đợi này đối với anh Béo là một loại dày vò. Ba chủ cửa hàng kia cũng rời đi, bọn họ đến vì muốn an ủi anh Béo, cũng xem có thể giúp được gì hay không, hiện tại thấy cũng sắp đến giờ cũng nên rời đi thôi.
Thước Nhạc ngồi cạnh anh Béo uống trà. Hai người cũng không có tâm tư nói chuyện, đến lúc muốn nói thì thấy anh Béo biến sắc, cậu nhìn ra bên ngoài cửa, vẻ mặt cũng là ngạc nhiên.
“Thước Nhạc… sao cậu lại ở đây?” Khi đến đây thấy trước cửa hàng treo biển tạm dừng buôn bán còn đang buồn bực đâu, mà vào phòng thấy Thước Nhạc ở đây lại càng thêm ngạc nhiên.
“Lý thiếu, đã lâu không gặp, cửa hàng này do bạn em mở. Mấy người là?” Cậu không ngờ lại gặp Lý Minh Đạt ở nơi này, còn những người kia Thước Nhạc chưa gặp bao giờ.bg-ssp-{height:px}
Lý Minh Đạt nghe Thước Nhạc nói vậy, nhìn thoáng qua anh Béo, cười nói, “Vậy ư? Vậy thật khéo, anh tới giúp bạn đến lấy đồ phỉ thúy, anh ấy có gửi một khối len dạ gia công ở đây.” Nói xong chỉ người thanh niên hơn ba mươi tuổi bên cạnh.
Kỳ thật Thước Nhạc vẫn luôn chú ý người đàn ông bên cạnh này, cậu biết đó là chủ nhân của miếng phỉ thúy kia. Thông qua quan sát của cậu, trên người này không có năng lượng đặc biệt, hơn nữa tinh thần lực cũng không cao, có vẻ không liên quan đến chuyện phỉ thúy bị vỡ vụn rồi. Hơn nữa nhìn quần áo mà hắn mặc cũng là người rất có thân phận, lại đi cùng Lý Minh Đạt thì hẳn cũng thuộc giới họ. Người như vậy nếu muốn chỉnh anh Béo thì chẳng cần lãng phí hơn một ngàn vạn ra để tính kế, cho nên chỉ sợ hắn cũng không có liên quan lớn đến chuyện này.
“Anh Kiệt, em giới thiệu với anh, vị này là Thước Nhạc, chính là người mà em từng nói đã mua lại được ngôi nhà mà lão gia tử nhà chúng ta đang ở đó.” Lý Minh Đạt rất nhiệt tình, nói với người đàn ông bên cạnh xong lại nhìn về phía Thước Nhạc, “Vị này là anh Kiệt, mới trở về từ nước ngoài, Thước Nhạc cũng gọi anh Kiệt giống anh là được.”
Người đàn ông kia liếc nhìn Lý Minh Đạt, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Thước Nhạc, “Xin chào.” Nhẹ gật đầu, vươn tay ra.
Thước Nhạc cũng cười, vươn tay: “Xin chào anh Kiệt.” Nếu Lý Minh Đạt có quan hệ tốt với người này, vậy phải chăng chuyện này có thể dễ dàng giải quyết rồi.
Bắt tay với Thước Nhạc xong, vẻ mặt Lưu Kiệt có chút kỳ quái, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không ai phát hiện, “Trước kia đã nghe Minh Đạt kể về cậu, hôm nay lần đầu gặp mặt, xong chuyện chúng ta đi làm một bữa nhé.” Nói xong cũng không chờ Thước Nhạc nói gì, ánh mắt đã nhìn về phía anh Béo.
“Ông chủ Ôn của tôi, Quan Âm phỉ thúy đã chuẩn bị xong rồi nhỉ.”
Sắc mặt anh Béo không tốt, cho dù có vẻ Thước Nhạc có quen với bạn của hắn ta, “Ngài Lưu, Quan Âm phỉ thúy của ngài có chút vấn đề.”
Lưu Kiệt ngạc nhiên, “Vấn đề gì?”
Anh Béo trong nhất thời cũng không thể giải thích, mở hộp gấm trên bàn ra, “Sáng nay tôi mở két sắt ra thì phát hiện tượng Quan Âm đã thành như vậy.”
Sắc mặt Lưu Kiệt và Lý Minh Đạt đều trở nên xanh mét, Lý Minh Đạt lập tức quay đầu lại nhìn Thước Nhạc, mang vẻ mặt không thể tin được.
“Ngài Lưu, tượng ngọc Quan Âm xuất hiện tình trạng như vậy, tôi cũng lấy làm tiếc, cửa hàng chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.”
“Chịu trách nhiệm? Chịu thế nào? Anh có thể bồi thường cho tôi một cái giống y hệt vậy chắc?” Thanh âm Lưu Kiệt rất trầm, tựa như đang rất xúc động nhưng ai cũng có thể nhận thấy hắn không vui.
“Thước Nhạc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Anh Kiệt muốn làm món này để làm quà mừng thọ, tối nay sẽ cần rồi. Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?” Lý Minh Đạt cũng đổ mồ hôi thay Thước Nhạc, Lưu Kiệt nào phải người bình thường, tuy cũng thuộc giới thượng lưu nhưng Lưu Kiệt đã xuất ngoại nhiều năm, tự gây dựng sự nghiệp của mình, năm nay mới trở về vang dội, ai cũng không thể xem thường.
Anh Béo mở chiếc hộp nhung Thước Nhạc mang đến ra, lộ ra tượng ngọc Quan Âm bên trong, là bức tượng ngọc Quan Âm đế vương lục thủy tinh loại. Chất ngọc trong trẻo xanh tươi mát, cho dù ánh sáng hay màu sắc và trạm trổ đều vượt xa bức tượng kia của Lưu Kiệt. Thực tế, bức tượng này của Thước Nhạc là phế phẩm mà anh Béo lần đầu tiên giúp cậu làm ra, Thước Nhạc để nó trong không gian đã gần mười năm rồi, cho dù bàn về thủy loại hay màu sắc ánh sáng đều được nâng cao một bậc, điêu khắc vốn đã đẹp trải qua nhiều năm như vậy càng không nhìn ra vết khắc nào, tuyệt đối có thể gọi là tinh phẩm.
“Ngài Lưu, đây là vật chúng tôi bồi thường cho ngài, cùng là tượng ngọc Quan Âm thủy tinh loại đế vương loại, nếu ngài còn gì không hài lòng xin cứ nói, chúng tôi sẽ gắng hết sức thỏa mãn nó.” Anh Béo cũng rất bất đắc dĩ, hôm qua khi người này đến đây, đã có người nhận ra hắn, đó nào phải người mà họ có thể chọc vào chứ. Huống chi đây vốn là lỗi của cửa hàng anh, nếu xử lý không tốt cũng ảnh hưởng đến danh dự sau này.
Lưu Kiệt nhìn khối ngọc trước mặt, mắt nhíu lại. Tuy rằng hắn không thuộc ngành sản xuất châu báu, không quá hiểu về ngọc nhưng cũng vẫn có thể đánh giá khối ngọc trước mặt này, cho dù ở phương diện nào cũng hơn hẳn khối kia của hắn. Có điều, việc hôm nay thật như có điềm xấu vậy, vốn ngọc này được làm ra để chúc thọ cho cha hắn, nhưng thấy khối ngọc vỡ thành như vậy, trong lòng thật không vui chút nào.
Ba người thấy Lưu Kiệt không nói, cũng không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Lý Minh Đạt nhìn thấy khối ngọc Quan Âm nhưng cũng yên tâm, hắn cũng hiểu những thứ này. Tuy rằng chưa thấy khối ngọc Quan Âm kia của Lưu Kiệt nhưng hắn cũng đã từng thấy len dạ của khối ngọc kia, nhất định không thể bì được với khối này, hắn cũng lần đầu tiên thấy khối ngọc tốt như vậy.
“Thước Nhạc, ngọc sao lại vỡ vậy?” Lý Minh Đạt đột nhiên hỏi, cũng muốn cho mọi người một bậc thang, chỉ cần không phải cố ý thì có thể bỏ qua.
Anh Béo kể lại mọi chuyện cho hai người. Hai người nghe xong cũng rất ngạc nhiên.
Lưu Kiệt trầm mặc một lúc, nói “Tượng ngọc Quan Âm này vốn tôi muốn chuẩn bị tặng thọ lễ cho ba tôi, hiện tại lại nát thành dạng này, cảm thấy có điềm xấu, thọ lễ này không thể tặng rồi.” Nói xong liếc nhìn Thước Nhạc, rồi lại nhìn Lý Minh Đạt bên cạnh, “Coi như, nể mặt Minh Đạt, chuyện này coi như không có.”
Anh Béo nghe được lời hắn, thở phào. Nhưng trong lòng lại có chút nghĩ ngợi, ánh mắt mà Lưu Kiệt này nhìn Thước Nhạc, còn cả vẻ mặt kia nữa thật không thích hợp, rõ ràng chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn không truy cứu, anh cũng nhận ra người này vốn chẳng phải nể mặt Lý Minh Đạt mà có ý đồ gì đó với Thước Nhạc. Dù tốt hay xấu, đợi lát nữa phải nhắc nhở em ấy mới được.