“Cẩn thận-” Đi từ phòng y tế ra, Lôi Bằng Phi mặc kệ Thước Quả đi lấy thuốc, tự đi về phía trước, Quả Quả nhanh chóng tiến lên đỡ cậu ta.
“Bác sĩ bảo không được dùng sức.”
Lôi Bằng Phi hơi không tự nhiên, “Không sao, tôi tự đi được.”
Quả Quả cau mày, trừng mắt nhìn cậu ta, không nói gì thêm, vươn tay tóm tay cậu ta quàng lên người mình, đỡ cậu ta đi về phía trước. Nhưng cũng không phát hiện Lôi Bằng Phi đang đỏ mặt.
Chậm rãi bước về ký túc, hai tên bạn cùng phòng không có mặt, bình thường giờ này mọi người đều đi ăn cơm.
“Ngồi, đừng động.” Quả Quả đỡ cậu ta ngồi lên ghế. Thấy khuôn mặt nhếch nhác của Lôi Bằng Phi, cầm chậu rửa mặt lên đi lấy nước, cầm theo cả khăn mặt của Lôi Bằng Phi.
“Tôi tự rửa.” Lôi Bằng Phi thấy cậu ấy định rửa mặt cho mình, nhanh chóng vươn tay nhận lấy.
“Đừng cử động, trên đầu có vết thương, cậu đâu thấy được.” Nói xong, cầm khăn mặt lên lau cho cậu. Thuốc màu kia đã khô, may mà chỉ là bột nước nên cũng dễ rửa, cẩn thận tránh đi lớp vải băng bó, lau sạch cả vết máu khô bên kia. Cuối cùng, khuôn mặt điển trai cũng lộ ra.
Lôi Bằng Phi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thước Quả, rồi lại không dám cử động, để mặc cho Thước Quả lau. Mắt lại cứ trộm ngắm cậu, lông mi thật dài, đôi mắt sáng ngời, làn da mịn màn, khí chất nho nhã, cậu thật khác so với những sinh viên hiện nay. Từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn cứ luôn đả động tim mình, dù tốt hay xấu, tâm trạng lên xuống cũng đều liên quan đến cậu ấy.
“Xong, cậu thay quần áo đi, dính đầy máu rồi. Muốn ăn gì, tớ đi mua cho.”
“Không cần, tôi sẽ tự qua đó.”
“Cậu cẩn thận chút, ít cử động thôi.” Quả Quả cũng kệ cậu ta, cầm hai cà men đi mua cơm.
Căn tin cách phòng ngủ không xa, vẫn còn thức ăn. Cậu dạo một vòng rồi chỉ lấy mấy chiếc bánh bao, nhớ ra trong không gian còn có tương thịt bò mà bà làm cho, cậu ăn còn thừa lại khá nhiều, nhìn rồi lại lấy thêm hai phần canh cà chua trứng. Trên đường về ký túc xá, phân tinh thần ra đi vào tiểu hồ lô của mình, bởi tu vi còn kém nên chỉ có khoảng hai mẫu. Vốn không gian trong hồ lô cũng có thể đưa vật sống vào, diện tích cũng sẽ tăng lên theo tu vi, nhưng công năng vẫn hơi kém. Đất và nước vẫn là bình thường, chỉ phì nhiêu hơn bên ngoài một chút, cũng không bị ô nhiễm. Sau đó, lão ba lại luyện chế một chút, bỏ thêm tức nhưỡng và linh tuyền vào không gian, công năng tăng thêm rất nhiều.
Năng lực của cậu kém, còn chưa thể thu hồ lô vào trong cơ thể, nhưng hồ lô này không đơn giản, có thể phóng to thu nhỏ, dùng tơ ngọc tằm buộc lại đeo trên cổ cũng rất an toàn. Mà cho dù đánh mất, cậu cũng có thể cảm ứng được mà tìm về.
Hai mẫu trong không gian, cậu xây hai gian nhà gỗ, được xây sẵn ở ngoài rồi bê nguyên xi vào. Gian nhà lớn xây tam gian, một minh hai ám, một gian thư phòng, một phòng ngủ cùng một gian nhà kho; mà gian nhà nhỏ thì có hai gian nhỏ, phòng bếp nhỏ và gian đông lạnh nhỏ. Gian lớn làm gian nhà chính, gian phòng nhỏ bên sườn trái, vuông góc với gian nhà chính, trồng trúc xanh xung quanh, cách ba mét, vòng quanh sân nhỏ. Gian phòng nhỏ đối diện thì bỏ không, được cậu dùng đá tảng lát lên làm thành phòng vẽ, cũng không có mưa gió gì nên không cần che lại.
Sân bên ngoài là đất đã được tức nhưỡng cải tạo, bởi phòng nhỏ đặt đó nên đất chủ yếu tập trung ở sân nhỏ trước nhà. Giữa khu đất có một con suối nhỏ, bên trong là linh tuyền; tuy công năng không tốt như của Thước Nhạc, bị hạ mấy bậc, nhưng vẫn rất tốt, tốt hơn nước hồ của Thước Nhạc rất nhiều.
Quả Quả không trồng nhiều cây cối, quanh sân trồng trúc, chút hoa cỏ, cây ăn quả cũng không nhiều, thích loại nào cũng chỉ trồng đôi ba cây. Đám này chiếm cả khu lớn, cậu cũng không định bán đi, mỗi loại chỉ trồng khoảng mười cây, đủ ăn. Không gian này tuy không lớn như của mấy nhóc em, thậm chí còn không bằng tùy thân không gian của Gia Gia, nhưng cậu cũng đã thấy đủ. Đây là món quà tuyệt nhất mà hai ba cho cậu, là độc nhất vô nhị. Càng huống chi, hồ lô này cũng không hề bình thường, nghe lão ba nói, nếu nó tiến hóa đến mức nào đó thì còn có thể đựng cả thiên địa. Vậy không phải nói, không gian này còn có thể đựng cả một tinh cầu? Thật khiến người ta chờ mong.
Tinh thần tiến vào không gian, vào thẳng kho lạnh, không gian khoảng hai mươi mét vuông, giá đặt bốn phía, ở giữa là một chiếc bàn siêu lớn, bên dưới là rất nhiều ngăn kéo. Hồ lô có tác dụng giữ tươi, đồ đặt vào cũng không sợ hỏng. Bốn chiếc giá trong kho lạnh này đều được đựng thức ăn, ngăn kéo bên dưới bàn đựng chút đồ dùng, đồ quý thì đặt trong thư phòng, phòng ngủ.
Tương thịt bò, cá khô, trứng cuộn tảo biển, hoa quả… đựng đầy trong giỏ, khi đi lên lầu ký túc xá, không có ai thì lấy ra.
Đẩy cửa phòng ra, thấy Lôi Bằng Phi vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đã thay quần áo, tay ôm đầu.bg-ssp-{height:px}
“Sao vậy? Vẫn đau sao?” Cậu rất băn khoăn, dù trước đó họ không tự nhiên đến mức nào, Lôi Bằng Phi hôm nay coi như đã cứu cậu, những chuyện trước kia coi như qua hết.
Buông tay xuống, “Không sao, chỉ hơi sưng. Cậu đây là?” Liếc nhìn chiếc rổ lớn mà Thước Quả cầm trên tay. Loại rổ được đan từ trúc này cũng thật hiếm gặp mà.
Quả Quả cười, đặt cà men và giỏ lên trên bàn, “Hôm nay có lộc ăn, đúng lúc trong nhà đưa thức ăn tới.” Nói xong mở giỏ ra, lấy tương thịt bò, cá khô và trứng cuộn tảo biển lấy ra. Tìm dao nhỏ cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, lại rửa sạch táo, cam, anh đào, cà chua mini, nên bổ thì bổ, đều đặt lên chiếc bàn mà mình đã đặt sẵn trong phòng.
Lôi Bằng Phi thấy Thước Quả chẳng bao lâu đã bày biện xong, bữa tối phong phú cũng đã hình thành.
“Ăn đi, nếm thử tương thịt bò mà bà tớ làm đi. Ngon lắm đó.” Quả Quả cười, gắp cho Lôi Bằng Phi một đũa.
“Rất ngon, đậm vị thịt bò.” Lôi Bằng Phiăn một miếng rồi không ngừng lại được nữa, ngon quá đi mất thôi, “Nhà cậu ở Yến Kinh?”
“Ừ, cậu thì sao?”
“Tôi cũng ở Yến Kinh.”
“Ha ha, trùng hợp nhỉ. Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không có cậu, không chừng tớ phải nhập viện luôn rồi.” Chuyện này hẳn không thể nào, dù cậu không phản ứng kịp thì vẫn còn ngọc bội mà. Nhưng chuyện này không nói ra được.
“Không có gì, lần sau cẩn thận chút.”
Ăn xong bữa cơm này, quan hệ hai người tốt hơn nhiều, cuối cùng có nói có cười, không ai nhắc lại những chuyện trước kia nữa.
Chân Lôi Bằng Phi hôm sau sưng lên, đầu cũng bị thương không nhẹ, sáng thức dậy rất không thoải mái.
Quả Quả thức dậy sớm, mua bữa sáng cho cậu ta, bưng nước rửa mặt nữa, chăm sóc rất chu đáo, khiến hai bạn cùng phòng khác nhìn mà kính cũng vỡ luôn. Sáng cậu không có tiết, Lôi Bằng Phi bảo bạn học xin nghỉ hộ, chủ yếu tại đầu cứ ong ong, lên lớp cũng nghe giảng không vào.
“Cậu làm gì vậy?” Quả Quả vừa đi rửa cà men về, đã thấy Lôi Bằng Phi đặt chân lên thang, đang định leo xuống, nhanh chóng đặt cà men xuống, tiến lên đỡ cậu ta.
“Tớ đi vệ sinh.” Ngày hôm qua chân còn chưa sưng như vậy, cậu vẫn còn tự đi được.
“Tớ đỡ cậu.”
Lôi Bằng Phi chẳng còn cách nào khác, đâu có ngờ qua một đêm mà chân đã đau thành như vậy. Quả Quả để tay cậu ta đặt lên vai mình, cậu dùng tay ôm lấy eo Lôi Bằng Phi, hai người đi tới trước.
Hít hà hơi thở thơm mát chỉ có ở Thước Quả, cảm nhận độ ấm trên cơ thể cậu, mặt Lôi Bằng Phi đỏ bừng. Làm sao vậy nha?