Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

chương 117: pn2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì? Mặt Trần Lạc phanh một cái đỏ đến triệt để, ánh mát liếc trái liếc phải không biết nên dừng ở chỗ nào. Bộ dáng ngượng ngùng này làm nguyên thân cười phá lên, hung hăng ôm lấy cậu.

“Ai u uy, thật là khó mà tin được…thậm chí có thời điểm thẹn thùng như vậy”

Chuyện lúc đó tự ẩn đi không đề cập tới, nhưng Trần Lạc và nguyên thân đều biết rất rõ ràng, lúc này hai nam nhân kia cũng trở về, thấy hai bảo bối thần tình đỏ bừng nhập làm một, đầu óc nhất thời lơ mơ

“Ta tìm được gà ô con” Trần Lăng đặt gà con màu đen trong tay sang một bên, bế người yêu nhà mình ra từ trong tay nguyên thân, hỏi “Sao lại cười thành như vậy?”

Trần Lạc hầm hừ liếc mắt trừng hắn một cái, ở đây cũng không có người ngoài, quăng cho Trần Lăng cái mắt đao sắc bén liền xoay người đi lấy nguyên liệu nấu ăn

Lúc này Quân Lăng Vũ cũng buông đồ vật trong tay xuống, nguyên thân liền ngã vào trong lồng ngực của hắn rầu rĩ cười, trên khuôn mặt lãnh ngạnh của Quân Lăng Vũ hiện ra hơi hơi bất dắc dĩ cùng sủng nịch, thanh âm mềm nhẹ hỏi ý kiến

Hừ, khoe ân ái!

Từ mũi Trần Lạc phun ra một cỗ khí, cực kì giống tiểu động vật giận dối, Trần Lăng bị manh đến vội vội vàng vàng bu lại, ôm thanh niên đang sinh khí trong lòng bàn tay mà an ủi

Nhưng mà hiện tại hắn càng có vẻ săn sóc lại càng làm cho Trần Lạc nhớ tới sự thô bạo đêm đó của đối phương, thời điểm kia không trả thù thật sự là rất tiếc nuối! Đáy lòng Trần Lạc căm giận nghĩ, tay đặt trên lồng ngực kiên cố ấm áp của Trần Lăng, vốn định đẩy ra lại không tự giác mà mềm nhũn. Chỉ nói ngoài miệng “Ta mệt! Ngươi đi nấu cơm!”

Trần Lăng liên tục đáp ứng, hoàn toàn không nghĩ đến Trần Lạc luôn ngốc tại nơi này thì có cái gì mà mệt, chỉ cần có thể làm cho người trong ngực này một chút chuyện cho dù rất nhỏ, đều có thể làm tâm tình hắn vui sướng cả ngày

Đương nhiên, không tính chuyện buổi tối bị nhốt bên ngoài phòng ngủ

“Ôm cái gì mà ôm, nhiều người thấy không xấu hổ à!” Trần Lạc hừ một tiếng, tâm địa cứng rắn đẩy Trần Lăng ra

Một đôi bên kia đang hưng trí bừng bừng vây xem, đặc biệt là nguyên thân, nghẹn đến đỏ mặt, một tay dùng khí lực cực lớn bắt lấy Quân Lăng Vũ, cũng nhờ Quân Lăng Vũ da dày thịt béo, thế nhưng mặt không đổi sắc, lạnh nhạt mặc cậu hồ nháo

“A a a! Tên khốn vui sướng khi người gặp họa!”

Trần Lạc khó được nổi lên tính tình tiểu hài tử, giương nanh múa vuốt liền nhào qua, hùng hổ làm nguyên thân sợ đến vội vàng né tránh

Lại nói, cậu cũng thật khó tưởng tượng chính mình sẽ biến thành một người như vậy. Thật kì diệu, cùng một người, lại bởi vì ở thế giới bất đồng, trải qua sự tình bấ́t đồng, thế nhưng sẽ có khác biệt lớn như vậy, tính tình nguyên thân lúc mới gặp cũng không phải như thế

Chơi đùa như thế liền quên thời gian, thẳng đến thái dương xuống núi, mọi nơi yên tĩnh, bọn họ mới ngồi xuống, chờ cơm chiều

Nguyên thân có thể ở cùng Quân Lăng Vũ ước chừng đều là công lao của Trần Lăng Trần Lạc, ngày đó bọn họ vội vàng trở lại thế giới của mình, nguyên thân liền mơ mơ hồ hồ xảy ra quan hệ cùng Quân Lăng Vũ, lại bởi vì một người thì thần chí không rõ, một người hôn mê bất tỉnh, không bì kịp thảm thiết bên này của Trần Lạc. Chờ đến lúc hai người thanh tỉnh, cả hai đều xấ́u hổ

Nhưng khi bọn họ không biết nơi Trần Lăng trần Lạc đi, liền tạm thời buông xuống đủ loại xấu hổ, cùng tìm kiếm hai người mất tích. Hai người ngây thơ vẫn dễ dàng tin tưởng lời nói dối Trần Lạc tạo ra, một người cho rằng Trần Lăng chính là huynh đệ của hắn, một người cho rằng Trần Lạc cùng Trần Lăng đều là người nhà của cậu, giữa bọn họ cũng chỉ là người nhà

Người nhà ai cũng có, nhưng đối với Trần Lạc và Quân Lăng Vũ mà nói cũng là vô cùng trân quý. Một người trong nhà chỉ có đại trưởng lão, mẫu thân mất sớm, phụ thân chỉ một lòng một dạ suy xét vì đứa con khác. Một người thì là cô nhi. Có được người nhà đối với bọn họ mà nói đều là một sự tình mới lạ mà trân quý.

Bọn họ một mặt tìm kiếm Trần Lăng Trần Lạc, một mặt tránh né đuổi giết của Thân Phồn, tại trong bí cảnh Tiểu tiên giới giết ra một con đường sống. Nhưng dù thoát khỏi Thân Phồn, chiếm được vô số pháp bảo cùng linh thảo, ngay cả tu vi cũng tiến giai, vẫn tìm không được huynh đệ của họ

Cái thời điểm xấu hổ kia đã biến mất trong mấy ngày ở chung, một người vừa vặn bại lộ thân phận ma tu, không thể ở lại Thanh Miểu tông thậm chí cả Tu Chân giới, một người phản bội Thân Phồn, không thể tiếp tục ngốc ở Lăng Thiên kiếm phái, sau đó ma tu trong bí cảnh Tiểu tiên giới xảy ra hỗn loạn, bọn họ nhân cơ hội trốn tới Minh Nguyệt đại lục

So sánh với Thần Hiên đại lục, không khí bên trong Minh Nguyệt đại lục phảng phất có một loại khí tức làm người ta điên cuồng, ma tu là tự do, đạo của bọn họ là thuận theo bản thân, có dục vọng liền thực hiện, bước lên phiến thổ địa này, hai người không khỏi bị cái đạo này làm cho chấn động

Tự do, đây là tinh túy của ma tu, bọn họ sao lại không muốn có tự do. Một người bị gia tộc trói buộc, một người bị báo thù trói buộc, sống đến hiện tại, bọn họ tựa hồ sinh ra là vì người khác mà sống, mà một phần tự do này cũng chưa bao giờ có

Nhưng tùy theo bản thân, liền sẽ nguy hiểm

Bởi vì tùy tâm sở dục, giết chóc cùng bạo lực vĩnh viễn là không phải ít, một người Trúc Cơ kì, một người Kim Đan kì, cho dù được rèn luyện sung túc bên trong bí cảnh Tiểu tiên giới, đi vào cái địa phương thực lực tu sĩ luôn cao hơn Tu Tiên giới này, cũng là tầng dưới chót

Quá nhỏ bé, ở trong này ngay cả tu sĩ Ma Anh kì đều phải cẩn thận sống sót, ma tu Manh Anh kì còn như thế huống hồ là tiên tu Trúc Cơ kì? Ha, giống như một con kiến, tùy tùy tiện tiện liền bị giết chết

Tới một ngày, bọn họ bị người đuổi giết, cùng đường đi tới bên ngoài một cái cấm chế. Cấm chế này căn bản không có đường vào, bọn họ bị ngăn ở nơi này, mắt thấy truy binh sắp đuổi tới, sinh mệnh sắp đến cuối, bỗng liền hiểu rõ

Thân thể nguyên thân run rẩy, cậu tựa vào bên người Quân Lăng Vũ, ánh lửa nhuộm lên người cậu một tầng hồng sắc nhu hòa, đáy mắt hắn cũng thiêu đốt ngọn lửa, ánh lửa yên lặng ấm áp. Hai tay vây quanh chính mình, hai mắt phóng lên trời, nhìn chân trời xa xôi, tựa như nhìn thấy trường hợp khi đó, mà thanh âm của cậu cũng nhiều thêm một phần ôn nhu thiếu đi một phần nhanh nhẹn

“Sợ hãi tử vong bao vây chúng ta. Bùa, pháp khí, độc dược, quyển trục…đều dùng xong. Bởi vì linh lực cạn kiệt thậm chí khó có thể động đậy một đầu ngón tay. Ta liều mạng toàn lực buông xuống cái trận pháp, tạm thời ngăn cản truy binh”

“Nhưng trận pháp này cũng không có tác dụng gì. Thật nhanh, ta liền nghe được tiếng bước chân”

Lúc này Quân Lăng Vũ bỗng mở miệng, hắn nói với nguyên thân “Một hồi để ta đối phó bọn họ, ngươi đi trước”

Trường kiếm trong tay nguyên thân đã có vết rạn, đây là linh kiếm bản mạng của cậu, thương thế trên ấy cũng không phải có thể khinh thường. Nhưng cho dù vậy cậu vẫn nói “Đóng vai anh hùng gì, một mình ngươi? Một mình ngươi đi chịu chết sao?”bg-ssp-{height:px}

Nguyên thân nhéo áo Quân Lăng Vũ, hung hăng trừng hắn “Ta nói cho ngươi biết! Ngươi chính là người đệ đệ ta dặn phải hảo hảo chăm sóc, ta không muốn nói không giữ lời!”

Cậu giống như liệp báo, hung hãn mà xinh đẹp, Quân Lăng Vũ tựa hồ là say mê vì một nguyên thân như vậy, “Chỉ tiếc không đúng thời cơ” Thanh âm của hắn lãnh ngạnh dẫn theo một chút tiếc nuối, mà ngay cả mày cũng hơi hơi dựng lên

“Thời cơ gì không đúng” Nguyên thân híp mắt nguy hiểm nhìn hắn

Quân Lăng Vũ thoát khỏi tay cậu, bắt lấy Phệ Linh kiếm, quay đầu nhìn về phương hướng địch nhân, như trước là bộ mặt than, lại có vẻ phá lệ đáng tin cậy “Bọn họ đến, ngươi chú ý thời cơ, lập tức chạy”

“Ta nói ngươi a!” Nguyên thân bỗng ném trường kiếm vào hắn, đi tới vài bước, ôm bả vai Quân Lăng Vũ, kéo hắn lại đây “Quả nhiên là không hiểu phong tình, đã chết đến nơi, còn nghĩ đánh đánh đánh, ngẫu nhiên biến đổi chút đi”

Trong miệng cậu oán giận, vừa ngẩng đầu thấy Quân Lăng Vũ vẫn như cũ không mừng không giận nhìn cậu, tựa hồ hoàn toàn không cảm xúc

Nguyên thân ngẩng đầu, một hơi cắn miệng hắn, giống như cắn xé, từ cánh môi đến đầu lưỡi

Quan Lăng Vũ ném kiếm của hắn, ôm lấy nguyên thân, hắn cúi đầu, buống tiểu thú ngậm lấy chính mình xuống, trong lúc hô hấp dây dưa bỗng nói “Để ta dạy ngươi”

Thật ra kĩ thuật hôn của ai cũng sai

Không, Quân Lăng Vũ bớt thời giờ nghĩ, ít nhất hắn hôn đúng người

Hô hấp giao hòa, răng môi đụng vào nhau, bọn họ điên cuồng giống như muốn nuốt lấy lẫn nhau. Chờ đến lúc chia lìa, lại rõ ràng nắm lấy kiếm của mình, cùng nhau đối mặt cừu địch

“Các ngươi chạy ra được?” Trần Lạc cười hỏi, cậu đùa nghịch thịt trong nồi, trong giọng nói giống như mang theo một phần thoải mái “Thật là tình tiết trong phim ảnh a”

Nguyên thân lắc đầu, đáp “Không phải, làm sao truyền kì như vậy. Đuổi giết chúng ta không phải một người, là tổ chức một địa phương, hai người chúng ta đích thực bạo phát, nhưng lực lượng vẫn là hữu hạn”

“Ngược lại có người đến cứu chúng ta. Hắn đi ra từ trong cấm chế, vừa ra tới liền đuổi những người đó đi”

“Hắn là ai vậy?” Trần Lạc không để bụng câu chuyện này

“Vệ Dật Trần” Mặt mày nguyên thân cong cong, giống trăng rằm

“A, ta biết, hắn cũng là bằng hữu của chúng ta” Trần Lạc nở nụ cười, giống như vì thế mà cảm thấy hưng phấn

Cách một thế giới nhận thức một chính mình khác, cách một thế giới chiếm được người yêu giống nhau, cách một thế giới kết giao bằng hữu như nhau

Quả nhiên là duyên phận (giữa các thằng thụ =)))

Trần Lạc cảm thán, suy nghĩ của cậu nhẹ nhàng bay về phía trước, nghĩ tới một bước cậu đi ra khi xuyên qua kia

Một bước hiện đại, một bước tu chân, cậu li khai hết thảy thế giới kia, vốn là phải bi thương, lúc này lại không khỏi muốn cảm tạ. Đúng là nhờ một bước kia, cậu mới có nhận sinh hoàn toàn bất đồng này, thấy được cái thế giới càng rộng lớn hơn này

“Làm sao vậy?” Trần Lăng nhẹ giọng hỏi

Trần Lạc ngẩng đầu lên, đối phương dưới ánh lửa càng ôn nhu hơn ngày thường

“Đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ đi!” Cậu cười

“A!” Nguyên thân kêu lên “Chúng ta còn chưa có ăn cơm a! hơn nữa ta còn chưa nói xong chuyện xưa xủa ta đâu!”

Trần Lạc bĩu môi, làm cái mặt quỷ “Thật nghĩ mình là phàm nhân sao, còn ăn cơm! Lược bỏ đi~”

“Ngươi không phải phàm nhân ngủ cái gì mà ngủ! Thịt nấu xong rồi phải không! Tên khốn đừng cho là ta không biết a!” Nguyên thân nhảy dựng lên “Nhanh cho ta một chén!”

Trần Lạc ôm bắt chạy “Mới không cho ngươi!”

Hai người này ấu trĩ tranh nhau cái bát không, bắt đầu cuộc chiến truy đuổi vòng quanh lửa trại

“Ta khó thấy được em ấy vui vẻ như vậy” Ánh mắt Quân Lăng Vũ đuổi theo nguyên thân, bỗng mở miệng nói

Trần Lăng nhíu mày “Ta đương nhiên sẽ làm cho em ấy mỗi ngày đều vui vẻ”

“Em ấy chính là bảo bối của ta”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio