Nếu ai đã từng dạo chơi qua đất kinh thành phồn hoa, chắc chắn sẽ không thể nào quên được khung cảnh nhộn nhịp, người đi kẻ lại đông như mắc cửi.
Tiếng rao bán của các hàng quán, tiếng vui đùa rộn ràng của những đứa trẻ được phụ mẫu dắt tay đi chơi, hay thậm chí cả những lời tình tứ trong ngõ nhỏ của những cặp uyên ương vượt tường gặp gỡ.
Không chỉ là tình thơ ý họa, mà nơi đây còn sinh ra những mỹ nhân tài hoa kiệt xuất, ngọc trong biển người.
Thất Đại Kiếm Tiên võ công cao cường, thiên hạ vô địch, luôn xếp bảy vị trí đầu trong Lương Ngọc Bảng.
Còn hai đại cầm kỹ vang danh Đại Trần Quốc, thương thay lại là hai tuyệt đại mỹ nữ có số phận bất hạnh.
Một người bị hãm hiếp mà tự vẫn, một người là phi tần của Hoàng đế, chịu sự gièm pha của mưu đồ quyền lực, bỏ mạng nơi lãnh cung âm u, bạc bẽo.
Rất nhiều, rất nhiều câu chuyện lưu truyền khắp thiên hạ về anh hùng và giai nhân, tất cả đều góp phần tô điểm cho một tòa thành mãi mãi là sự ngưỡng vọng trong mắt dân chúng.
Giọng kể đều đều của Lôi Kinh Hồng vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên náo nhiệt, ai cũng không tiếc lời khen ngợi:
“Hay lắm, kể tiếp nữa đi!”
“Ta muốn nghe chuyện của lưỡng cầm Đại Trần Quốc, mau kể đi, mau kể đi!”
Lôi Kinh Hồng phe phẩy cái quạt trong tay, ra dấu im lặng.
Tức thì đám người khi nãy còn nhộn nhịp bỗng chốc im ắng như tờ, ai cũng dõi mắt theo từng cử chỉ trên bàn cao của Lôi Kinh Hồng.
“Để không làm đứt mạch vừa rồi, tiểu sinh xin kể tiếp chuyện về hai đại danh cầm của Đại Trần Quốc, ai có tiền thì cho tiền, ai có lòng thì vỗ tay, tiểu sinh đều vui vẻ nhận.”
Nói rồi, y húng hắng ho lấy giọng, lan man kể về cuộc đời của hai vị danh cầm.
Ngân Như ngồi bên cạnh, hai mắt sáng rỡ như thủy tinh, chăm chú nghe kể liền một mạch từ đầu đến cuối, chốc chốc lại vỗ tay góp phần náo nhiệt.
Mặc dù những chuyện mà Lôi Kinh Hồng đang kể là những điều nàng đã đọc đi đọc lại trong cuốn giang hồ lục mà nàng mượn được của Thập Thất, dường như đã thuộc làu làu.
Nhưng khi nghe kể lại thế này, nàng vẫn không kìm được lòng say mê lắng nghe, tận hưởng từ tận đáy lòng.
Thập Thất không biết từ đâu đi tới, ngồi xuống cạnh nàng, bắt chuyện:
“Tên Lôi Kinh Hồng này, võ công không tốt, nhưng y kể chuyện cũng rất thú vị đấy chứ!”
Nàng chỉ gật đầu, nhẹ giọng đáp lại:
“Đúng là rất thú vị.”
Ba năm trôi qua, tiểu cô nương của ngày xưa đã trở thành một nàng thiên nga với dung nhan diễm lệ, đôi mắt lưu ly ẩn ẩn hiện hiện những nỗi buồn giấu kín, khiến vẻ đẹp của nàng lại càng thêm thần bí.
Phàm là nam nhân trong thiên hạ mà nói, thật khó để mà không động lòng trước mỹ mạo của nàng.
Cảm nhận được ánh nhìn say mê của Thập Thất, nàng hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi y:
“Huynh thấy muội có đẹp không?”
Bị hỏi một câu này, Thập Thất lúng túng gãi đầu, lí nhí đáp lại:
“Đẹp, đẹp lắm.
Muội là người con gái đẹp nhất mà huynh từng gặp.”
Chẳng ngờ nàng lại thở dài, bàn tay mân mê chiếc trâm vàng, nhẹ nhàng nói:
“Đẹp thì đã sao, người muội yêu cũng chẳng yêu lại muội, dù có đẹp hơn nữa cũng nào có ích gì?”
Thập Thất biết lời nàng nói đến là ai, dù rằng trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, nhưng Thập Thất vẫn ôn tồn nói với nàng:
“Sư muội, một mình huynh ấy không yêu muội, không có nghĩa muội phải tự ti về bản thân.
Khi đã cảm thấy mình và người ấy vô duyên, hà tất phải níu giữ để khiến bản thân thêm buồn tủi.”
Hít một hơi sâu, điều này tuy rằng khó nói, nhưng Thập Thất vẫn rõ ràng từng từ một.
“Chỉ cần muội quay đầu lại, muội vẫn còn có huynh, huynh sẽ luôn chờ đến ngày muội coi huynh là chỗ dựa cho cả cuộc đời muội.”
Nghe được lời này, nàng bỗng cảm thấy xúc động, nhưng nàng biết đó chẳng phải sự rung động của tình yêu, phải chăng đó chỉ là sự biết ơn mà thôi.
Tình yêu thật kì lạ, Thập Thất từ nhỏ đến lớn luôn chăm sóc, ân cần với nàng, vậy mà nàng lại đem lòng đi yêu một nam nhân luôn đối xử bạc bẽo với nàng, thậm chí y còn từng buông lời cay độc về nàng, nhưng sao lòng nàng vẫn chẳng đổi thay, vẫn cứ ôm ấp ước vọng một ngày làm đôi chim uyên ương liền cánh, cùng bay lên trời cao.
Nàng nên khen bản thân lạc quan, hay tự giễu mình là một kẻ ngốc nghếch đây? Nàng không biết nữa, nàng cũng chẳng muốn biết làm gì.
Vân Tê đã từng nói với nàng một câu: “Từ tâm mà động.”, thế nên lòng nàng muốn ra sao, hãy cứ để mọi chuyện như vậy đi.
“Liệu sau khi nghe được lời tố Bạch Nghinh Uyên gian dâm với lính canh, Hoàng đế sẽ giải quyết chuyện này ra sao, hồi sau sẽ rõ.”
Lôi Kinh Hồng trên bàn cao ngừng lại, tiếng than vãn của những đệ tử khác cũng thi nhau phát ra.
Kịch tàn, người cũng tan, đám đệ tử lúc nãy còn ngồi lại một chỗ kín mít cả chính Đường, nay đã đi quá nửa.
Lôi Kinh Hồng phe phẩy cái quạt, đi tới chỗ nàng, tươi cười hỏi:
“Ngọc sư muội thấy ta kể thế nào, có đủ để muội mời ta đến viện Nghinh Uyên ăn một bữa hay không?”
Ngân Như chưa kịp đợi nàng mở miệng, đã bộp chộp nói trước:
“Hay lắm, sư huynh, muội rất thích chuyện huynh kể.
Huynh muốn đến viện Nghinh Uyên ăn một bữa chứ gì, chuyện ấy nào có khó gì, phải không sư tỷ?”
Nàng ậm ừ không đáp, Lôi Kinh Hồng thấy nàng có vẻ không chào đón y lắm, thành ra sắc mặt tươi cười đã giảm đi quá nửa.
Thập Thất ở bên đắc ý nói:
“Lôi huynh muốn được mời một bữa như thế, hay là đến phòng ta, ta sẽ tiếp đãi huynh chu toàn thay cho sư muội.”
Ngân Như chạy tới cản lại cái miệng của Thập Thất, cười lớn.
“Huynh đừng để ý đến Thập Thất huynh làm gì, muội mời huynh một bữa.
Đương nhiên là sẽ không thiếu sự góp mặt của sư tỷ, phải không sư tỷ?”
Nàng nhìn ánh mắt van nài của Ngân Như, nở nụ cười bất lực, sau đó nói với y:
“Ngân Như đã nói như thế, muội không làm theo ý con bé thì thực là nhỏ nhen.
Vậy giờ Ngọ khắc huynh hãy đến Nghinh Uyên viện, muội sẽ bày biện sẵn chờ huynh.”
Thập Thất không cam chịu, cầm lấy tay nàng.
“Chuẩn bị đồ cho mấy người ăn như thế sẽ tốn sức lắm, huynh đến phụ giúp muội.”
Nàng chỉ đành biết gật đầu, sau đó nhẹ gỡ tay ra khỏi y.
Tuy rằng nàng đồng ý, nhưng nàng biết mình sẽ không tham dự vào cuộc vui này, vì hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với nàng.
Ngày giỗ của mẫu thân.
Sau khi phụ giúp Ngân Như nấu nướng, nàng tìm bừa một cái cớ để trốn ra ngoài, sau đó bước chân chậm rãi đến Từ Đường.
Ngọc Bội đã ngồi xếp bằng chờ nàng, nhìn thấy nàng, ánh mắt lão đã có thêm cảm xúc trìu mến, yêu chiều.
Nàng chợt nhớ đến mùa Xuân của ba năm về trước, lúc đó nàng cũng từng đối mặt với lão như thế này.
Khi ấy nàng mang trong lòng những câu hỏi về bản thân, về số phận cay nghiệt, nhưng nay nàng đã khác xưa, đã có thể lựa chọn được cuộc sống của nàng.
Bởi nàng đã bước vào Thiên Cảnh khi mới ở độ tuổi gần hai mươi.
Nàng ngồi xuống tấm thảm, cúi đầu vái lạy.
Ngọc Bội nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, sau đó đưa cho nàng một nén hương, dịu giọng, nói:
“Nào, ta và con sẽ cùng thắp hương cho nàng ấy.”
Trước linh vị khắc ba chữ “Bạch Nghinh Uyên”, nàng không kìm nổi nước mắt, tuy rằng nàng chẳng còn nhớ rõ mặt mẫu thân, nhưng chí ít nàng cũng được nghe Ngọc Bội kể lại những kỉ niệm về người.
Cuộc đời mẫu thân nàng rất khổ, rất đáng thương, dường như ông Trời luôn muốn đày đọa những trái tim mỏng manh như mẫu thân nàng đến cùng cực.
Sau khi thắp hương, dâng đồ, nàng và lão ngồi đối diện nhau, chẳng nói một lời nào.
Bởi cả hai đều biết thời khắc chia xa sắp đến.
Chợt Ngọc Bội nở nụ cười, phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
“Mới đó mà tiểu cô nương ngày nào giờ đã trở thành một người con gái trưởng thành rồi.”
Nàng cũng cười theo lão, nhưng trong giọng nói lại đượm màu buồn.
“Còn người lại ngày một già đi…”
“Ta không sợ già, ta chỉ sợ sẽ không được gặp lại con lần nữa.”
Nàng tiến tới, cầm lấy bàn tay thô ráp của lão, áp vào má mình.
“Chỉ là một chuyến vi hành mà thôi, người hà tất phải đau lòng đến thế, nhi tử cũng đâu có nói mình sẽ đi chịu chết.”
Ngọc Bội ôm ghì lấy nàng, dường như nàng vừa nghe thấy tiếng lão nấc nghẹn lên:
“Hãy để ta ôm con một chút, được không? Ta sợ mình sẽ không còn được ôm con thêm lần nữa!”
“Vâng.”
Nàng nhẹ nhàng đáp lại, để cả người dựa nặng vào lão.
Thật ấm áp, tại sao một người yêu nàng đến như vậy lại không phải phụ thân ruột thịt của nàng, tại sao phụ thân của nàng lại là tên Hoàng đế vô năng phải đem tính mạng mẫu thân nàng ra để đổi lấy giang sơn xã tắc.
Cơn xúc động qua đi, Ngọc Bội mới tiếc nuối buông nàng ra, mắt lão đỏ hoe, trên gò má còn vương vấn vài giọt nước mắt.
“Uyển Nhi, hôm nay bảo con đến, vốn là muốn con thắp cho nàng ấy một nén nhang, và còn một việc nữa.”
Trước ánh mắt của nàng, Ngọc Bội khẽ vung tay, tiếng ngân dài vang lên, khí thế như hàng vạn binh mã đang hành quân.
Một thanh kiếm màu lục hiện lên, chuôi kiếm nạm ngọc bích tinh xảo, vỏ kiếm cũng tuyền một màu xanh.
Trên thân kiếm còn khắc vô cùng công phu hai chữ “Ngọc Minh”.
“Sư phụ, đây là…”
Đây là bội kiếm Ngọc Minh đi đôi với Tiêu Dao kiếm phổ, là thanh kiếm có thể giúp cho thứ kiếm phổ chí cao vô thượng kia trở nên hoàn mỹ hơn bao giờ hết.
Lão đưa tay vuốt ve thanh kiếm đã gắn bó với lão suốt nửa cuộc đời, chầm chậm nói:
“Hành tẩu giang hồ, không ai là không có trong mình những độc chiêu.
Nay ta giao Ngọc Minh kiếm cho con, để con có thêm một quân bài chưa lật, cũng là để tự bảo vệ mình.”
Nàng run tay đón lấy thanh kiếm, Ngọc Minh kiếm là một thanh kiếm nhận chủ, thế nên nàng cứa lên tay một đường, nhỏ máu vào viên ngọc bích trên chuôi kiếm.
Một tiếng ngân nữa lại phát ra, lần này tiếng ngân thanh thoát hơn, không phải khí thế của thiên binh vạn mã, mà đó dường như là tiếng đàn cao vút lên tận mây xanh.
Nàng khẽ hô:
“Thu.”
Tức thì Ngọc Minh kiếm đã tra lại vào vỏ, chui vào trong tay áo nàng, chẳng còn thấy đâu nữa.
Quả không hổ danh là thanh kiếm của những tiên nhân phái Côn Luân, vô cùng thần kì.
“Ngọc Minh kiếm đã nhận con làm chủ, từ nay hãy đối xử tốt với nó.”
“Phụ thân, đối xử tốt với nó là có ý gì vậy?”
“Ngọc Minh kiếm là thanh kiếm đứng thứ ba trong Kiếm Bảng.
Những thanh kiếm được xếp vào bảng này đều là những thanh kiếm có linh trí.
Ngọc Minh kiếm có linh trí rất mạnh, thế nên con không thể chấn áp kiếm theo cách thông thường, mà phải coi kiếm như bằng hữu, như một phần cơ thể của con.
Có như vậy mới sử dụng được hết uy lực của Ngọc Minh kiếm.”
Nàng khẽ mỉm cười.
“Nhi tử nhất định sẽ trân trọng thứ đồ này, người cứ yên tâm.”
Lão gật đầu, sau đó dúi vào tay nàng một bọc to.
“Đây là ngân lượng mà ta đã tích góp mấy năm nay.
Cầm lấy, chốn giang hồ trong người không thể sống thiếu bạc được.”
Nàng lắc lắc cái bọc lích kích không biết bao nhiêu là ngân lượng bên trong, lòng thầm cảm động về sự chu đáo của lão.
Đột nhiên có một tờ giấy rơi ra, nàng nhặt lên, mở ra xem.
“Đó là bản đồ chỉ dẫn đường từ Tuyết Vân Sơn đến kinh thành.
Đi theo đường trong bản đồ thì chỉ cần mất vài tháng là con có thể tới nơi.”
“Phụ thân, tại sao lại là kinh thành?”
“Bởi đó là nơi có người con muốn tìm.”
Hàn Trọng, đại sư huynh của nàng đang ở kinh thành sao, không biết bây giờ huynh ấy đang làm gì, liệu trong mấy năm cách biệt đã từng một lần nhớ đến bóng dáng tiểu nha đầu là nàng hay không.
Trong đầu muôn vàn câu hỏi, nhưng chỉ cần gặp được huynh ấy, tất cả đều sẽ được giải đáp.
Ngọc Bội trông sắc mặt của nàng, làm sao lại không hiểu được nàng đang nghĩ đến điều gì.
Lão thở dài, thầm than:
“Nữ đại bất trung lưu (), mong rằng con sẽ không phải chịu những bất hạnh giống như mẫu thân con.”
() Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn rồi thì không thể giữ trong nhà.
“Phụ thân, con giờ đã là một cao thủ Thiên Cảnh rồi, những người bình thường làm sao có thể ăn hiếp con được.
Người đừng lo lắng quá làm gì.”
Lão vỗ vai nàng, ân cần dặn dò:
“Dù rằng Thiên Cảnh đã được coi là những người mạnh nhất trong võ lâm, nhưng chốn giang hồ ngọa hổ tàng long, con nhất quyết không được cậy mạnh mà để bản thân bị bắt thóp.”
“Vâng, con hứa với người, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Ngọc Bội gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cứ lo lắng bất an.
“Vậy con đi nói lời chia tay với Ngân Như và các huynh đệ đi, đêm nay Phong Linh Đường sẽ phải bày một bữa tiệc lớn đấy.”
Nàng đáp lại một tiếng, sau đó đi khỏi Từ Đường.
Trên đường rảo bước trở lại Nghinh Uyên viện, nàng cố gắng đi thật chậm, dường như nàng muốn lưu giữ vào trong đầu tất cả khung cảnh nơi đây, để nàng mãi mãi không bao giờ quên, và không được phép quên.
Từng khóm hoa, từng ngọn cây quen thuộc, thậm chí cả từng tán lá xanh rì, đều là những người bạn của nàng suốt bao nhiêu năm nơi cửa viện.
Bây giờ nàng phải đi xa, còn những điều này vẫn chỉ yên lặng ở chốn cũ, chẳng bao giờ thay đổi.
Đến khi đôi chân dừng bước trước cửa viện sơn đỏ đã bị thời gian làm cho phai màu, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, người bạn tri kỷ của nàng suốt bao lâu nay.
Ngân Như đã là một tiểu cô nương mười hai tuổi, ngũ quan dần phát triển, vẻ đáng yêu non nớt khi xưa vẫn còn đó, nhưng cũng đã ra dáng một mỹ nhân hoạt bát rồi.
Thấy nàng đi tới, Ngân Như a lên một tiếng, hồ hởi chạy đến chỗ nàng, cái khung cảnh này nàng đã nhìn thấy hàng ngàn lần, nhưng sao giờ đây lòng lại chẳng kìm được muốn rơi nước mắt.
“Tỷ đã đi đâu vậy hả? Tỷ có biết sắc mặt Lôi huynh lúc không nhìn thấy tỷ ủ dột thế nào không, huynh ấy cứ cố chấp chờ tỷ mãi mới chịu về đấy, lần sau tỷ không được…”
Chẳng kịp để Ngân Như nói hết câu, nàng ôm chầm lấy nha đầu, người run lên, những giọt nước mắt trên khóe mi cứ thi nhau rơi xuống.
Ngân Như dù không hiểu gì hết, nhưng nha đầu vẫn ôm lại nàng, hít lấy hít để mùi hương trên người nàng.
“Tỷ làm sao thế? Dù có nhớ muội đến mấy cũng không được như thế này chứ.”
Nàng đang xúc động cũng phải bật cười.
Nha đầu này, miệng lưỡi y hệt như Vân Tê, lúc nào cũng đùa cợt được.
Dĩ nhiên Ngân Như không hiểu cảm xúc lúc này của nàng là có lý do.
Ba năm nay, nàng luôn giấu không nói cho nha đầu biết giao ước giữa nàng và Ngọc Bội, bởi nàng không muốn khoảng thời gian cuối cùng bên nhau là những giây phút yếu mềm, bi lụy.
Thà rằng cứ để mọi thứ thật tự nhiên như dòng nước chảy xuôi, chẳng có một ngã rẽ nào khác.
Nhưng giờ đây nàng đã sắp phải đi xa, đi đến chốn kinh thành phồn hoa náo nhiệt, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn nàng khó lòng mà trở về.
Nàng không muốn giấu nữa, nàng sẽ nói cho Ngân Như biết tất cả, thân thế cũng như dự định sau này của nàng.
“Ngân Như, tỷ có điều muốn nói với muội.”
Mây vẫn trôi, lá vẫn rủ, gốc cây bồ liễu vẫn còn e ấp nở hoa.
Tiếng chim kêu đầu cành vẫn rả rích vang lên, dòng thác thời gian muôn đời không ngừng lại, hối hả đưa con người vào những nhịp sống vốn đã định sẵn trong quyển sách của số mệnh.
Nơi Từ Đường vắng lặng, tiếng thì thầm nói chuyện một mình của Ngọc Bội trước linh vị của Bạch Nghinh Uyên lặng lẽ nhuốm những lớp màu của quá khứ.
Bên trong cửa viện sơn đỏ, giọng kể đều đều của nàng du dương như tiếng đàn cầm, khiến Ngân Như đờ đẫn, không dám tin vào đôi tai của mình.
Nha đầu òa khóc như trẻ con lạc mất mẹ, không những thế, đôi tay nhỏ nhắn còn đấm thùm thụp vào người nàng.
“Tỷ là đồ xấu xa, tại sao đến khi tỷ sắp đi mới bắt đầu nói với muội.
Muội đã không còn quan trọng với tỷ nữa đúng không? Tỷ xuống núi là vì điều gì, vì thứ tự do mà tỷ hằng mong muốn, hay chỉ vì tên nam nhân Hàn Trọng kia! Tỷ mau nói đi, mau nói đi!”
Nàng ôm ghì lấy Ngân Như trong lòng, cố dỗ dành nha đầu bằng những lời ngọt ngào nhất có thể.
Nàng biết nàng đã làm tổn thương đến Ngân Như, làm rạn nứt thứ tình cảm tỷ muội khắng khít suốt bao lâu của hai người.
Ngân Như, tỷ biết giờ đây dù tỷ có nói ra hàng vạn lời xin lỗi khẩn thiết đến thế nào đi nữa, vết thương lòng này của muội cũng chẳng thể ngày một ngày hai mà khép miệng.
Nhưng tỷ lực bất tòng tâm, muốn ích kỷ một lần, Ngân Như sẽ không giận tỷ đâu, đúng không?
Ngân Như sau một hồi ầm ĩ trong lòng nàng, cơn nức nở đó nay chỉ còn là những tiếng thút thít đứt quãng.
Nàng vẫn ôm Ngân Như thật chặt trong lòng, như để lưu giữ lại chút hơi ấm quen thuộc của người sư muội này.
Khóc nhiều đến nỗi mệt lả người, Ngân Như thiếp đi trong vòng tay của nàng.
Nhẹ nhàng đắp chăn lên ngang ngực cho Ngân Như, nàng chậm rãi bước ra ngoài sân, nằm xuống bậc tam cấp đã lâu không còn là nơi để nàng thẫn thờ ngắm nhìn những đám mây trắng trôi nổi trên nền trời xanh biếc.
Cảnh vật vẫn còn đó, nhưng lòng người đã đổi thay.