Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất thật sự tức giận, đóng cửa phòng một hồi, Chu Lâm tới gõ cửa vài cái, gọi: “Thầy Mạnh?”
Trước sau không ai trả lời.
Chu Lâm ngồi xổm trước cửa, xin lỗi qua cánh cửa: “Thầy Mạnh ơi tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên nói bừa như thế, rõ ràng cậu vừa nhìn đã biết là người đứng đắn, không phải là cái loại cầm thú đi quyến rũ trẻ vị thành niên, là tôi không có đầu óc, cậu đừng nóng giận, tha thứ cho tôi một lần được không?”
Có thể do đã được rèn luyện từ nhỏ, Chu Lâm có kinh nghiệm rất phong phú trong việc dỗ ngọt người khác, thái độ thành khẩn lại nhún nhường, giọng nói vừa đáng thương lại nghẹn ngào, làm người ta khômg giận nổi.
Mạnh Nhất đã bao giờ trải nghiệm qua chuyện này đâu, vừa nghe được một lúc đã mềm lòng.
Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, Mạnh Nhất nghĩ thầm.
Ban nãy mà giải thích rõ ràng là ổn rồi, sao lại cứ phải tức giận với Chu Lâm làm gì.
Quá không nên, thậm chí Mạnh Nhất bắt đầu cảnh tỉnh bản thân.
Mạnh Nhất mở cửa, Chu Lâm đang ngồi xổm trên mặt đất lập tức đứng lên, thật cẩn thận mà gọi: “Thầy Mạnh?”
Mạnh Nhất nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, không nhìn thẳng Chu Lâm.
Cậu hơi không tự nhiên, loại cảm giác này giống như khi nhỏ giận dỗi với bạn xong làm hoà, xấu hổ lại không thoải mái.
Chu Lâm lại rất bình thường, hắn thấy sắc mặt Mạnh Nhất tốt hơn nhiều so với vừa nãy, vội vàng chân chó mà lấy cốc nước có gas từ tủ lạnh, đưa cho Mạnh Nhất: “Thầy Mạnh mau uống đồ lạnh để bớt giận, trời nóng mà trong lòng nổi lửa thì dễ bị cảm nắng lắm đó.”
Mạnh Nhất bị chọc cười, khoé miệng không khỏi nhếch lên.
“Học sinh vừa nãy tên Trần Lê lớp , cậu ấy muốn tìm tôi giúp đỡ.” Mạnh Nhất cúi đầu bưng cốc, định nói cho Chu Lâm chuyện ban nãy.
“Giúp gì thế?” Chu Lâm hỏi.
“Cậu ấy thường xuyên bị bạn học cùng lớp bắt nạt, đã được một thời gian rồi.” Mạnh Nhất nhớ lại những chuyện mà Trần Lê kể, “Ngày mưa thì bị người ta đẩy ngã ở vũng nước, lúc học thì cặp sách bị vứt ra khu dạy học, bút với vở cũng bị đổ ra ngoài, còn có một hôm sau khi tan học bị bọn họ nhốt trong WC, mãi cho đến tiết tự học buổi tối lúc học sinh ăn cơm xong rồi về mới được cứu ra……”
Chu Lâm không nghe nổi, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Sao lại thế?”
“Bởi vì cậu ấy thích một nam sinh trong lớp, trộm khắc tên người đó trên bàn, xong bị những người khác phát hiện.”
“Chỉ vì thế thôi?”
“Ừm, bạn cùng lớp cậu ấy cười nhạo cậu ấy là đồng tính, chửi cậu ấy ghê tởm.” Mạnh Nhất dừng một chút, buồn bã mà nói, “Người mà cậu ấy thích cũng nằm trong số đó.”
Chu Lâm nhịn không được chửi một câu, xắn tay áo lên bả vai, hai tay xoa eo, trông còn kích động hơn cả Mạnh Nhất.
Mạnh Nhất vội vàng đưa đồ uống trong tay cho hắn, an ủi ngược lại: “Anh bớt giận.”
Mạnh Nhất nói: “Thật ra trước đây tôi đã chú ý rồi, nhưng luôn không nói với chủ nhiệm lớp bọn họ, khiến cho chuyện đó vẫn tiếp diễn, là do tôi không tốt.”
Chu Lâm hỏi: “Vậy hiện tại cậu định làm gì?”
Mạnh Nhất nói: “Tôi muốn nói cho chủ nhiệm lớp của bọn họ trước.”
Chu Lâm nghe xong yên lặng một lát, ngay sau đó sử dụng cái đầu nhỏ của mình, nói: “Không hợp lí, cậu chỉ là thầy mỹ thuật mà thôi, sao cậu ta lại tới tìm cậu mà không trực tiếp tìm chủ nhiệm lớp của mình?”
Mạnh Nhất nghĩ nghĩ nói: “Chắc là vì tôi từng thấy cậu ta lúc bị bắt nạt.”
Chu Lâm cảm thấy không đúng: “Cậu có biết những người bạn cùng lớp bắt nạt cậu ta có vị trí gì không?”
“Những người khác thì tôi không biết, còn người cậu ta thích thì đứng nhất khối.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Anh hiểu gì?”bg-ssp-{height:px}
Chu Lâm hỏi: “Đổi lại là cậu đi, cậu bị bắt nạt bởi bạn cùng lớp có thành tích xuất sắc, đem đến vinh quang cho lớp học, thì thầy giáo sẽ giúp cậu hay cậu ta?”
Mạnh Nhất không nói gì, hơi hơi nhăn mày lại, giống như đang nghĩ lại chuyện gì đó, qua một lát mới mở miệng nói: “Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống như này, lúc tôi đi học có thành tích rất tốt, có bị bắt nạt thì thầy vẫn luôn giúp tôi.”
Những lời này làm cho Chu Lâm hết sức bất ngờ: “Cậu cũng từng bị bắt nạt à?”
“Ừm, có vài lần.” Mạnh Nhất nói qua loa, trông có vẻ không muốn nhắc đến nhiều.
Cậu tiếp tục hỏi Chu Lâm: “Cho nên ý của anh là cậu ta đã xin trợ giúp từ thầy của mình à?”
“Khả năng cao là thế.”
Mạnh Nhất thấy lo lắng: “Thế phải làm sao bây giờ, đến thầy của cậu ta còn không giúp thì tôi phải giúp cậu ta như nào, tôi không muốn để cậu ta bị bắt nạt nữa, nếu cứ thế thì sẽ tạo thành chấn thương tâm lý lớn lắm đó.”
Chu Lâm cầm cốc nước có gas uống cạn: “Vậy thì để tôi đi gặp mấy thàng nhãi kia!”
Chu Lâm bảo làm thì làm thật, xin Mạnh Nhất tờ giấy, dựa theo kí ức về những ngóc ngách với ngõ hẻm mà hắn hay đi để vẽ ra bản đồ địa hình gần trường, sau đó chỉ một ngõ cụt trong đó nói với Mạnh Nhất: “Ngày mai sau khi tan học, cậu để thằng nhóc Trần gì đó dẫn đám con trai đến đây.”
Mạnh Nhất kinh ngạc nói: “Anh định làm gì bọn họ?”
“Dọa bọn họ thôi.”
Mạnh Nhất không hé răng, tuy cậu biết Chu Lâm không quá đáng tin cậy, nhưng thật sự cậu không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Bởi vì như Chu Lâm nói, đối với một người có thành tích tốt như vậy, khả năng rất cao trường học chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Mạnh Nhất do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nguyện ý thử kế hoạch của Chu Lâm một lần.
Chu Lâm đã tính toán trước, đứng lên hoạt động gân cốt, nóng lòng muốn làm anh hùng trừ hung diệt ác.
Lúc này điện thoại trong túi của hắn đột nhiên vang lên, Chu Lâm nhìn cũng không thèm nhìn mà nhận luôn.
Trong nháy mắt lúc nhận cuộc gọi, đứng cách xa hơn một mét mà Mạnh Nhất vẫn tinh tường nghe được tiếng gầm từ điện thoại.
“Thằng nhóc thúi kia! Chẳng phải bảo mày đi đón em hay sao! Sao lại để em mày tự về!”
Chu Lâm: “Ôi chao ~”
Nữ sĩ Lâm lên giọng chửi ầm trong điện thoại, từng chữ rõ ràng mà có lực công kích, Mạnh Nhất ngồi bên cạnh thấy rất xấu hổ, sắp không nghe nổi, nghĩ có nên giả vờ đi toilet để giữ lại chút mặt mũi cho Chu Lâm hay không.
Nhưng có vẻ Chu Lâm không để ý đến chuyện đó, hắn yên lặng đợi mẹ mắng một phút, sau đó nói lời xin lỗi chân thành từ sâu trong đáy lòng.
“Con sai rồi mẹ ơi, con thật sự sai rồi, lúc con đi đón em ấy có gặp phải một số chuyện, phải vội vã xử lý nên quên mất em ấy, là con không có đầu óc, mẹ đừng nóng giận, tha thứ cho con một lần được không?”
Mạnh Nhất đang đứng lên định đi toilet đột nhiên ngừng lại.
Mấy câu này nghe quen quen?
Các thao tác xin lỗi của Chu Lâm rất mượt mà trôi chảy, thành công dập tắt ngọn lửa trong lòng nữ sĩ Lâm, nhưng để trí nhớ Chu Lâm tốt hơn, bà quyết định giao hết trách nhiệm đưa đón em trai lúc tan học cho Chu Lâm.
Chu Lâm lộ ra khuôn mặt đau khổ, nhưng hắn không dám cãi lời, chưa nói được hai câu đã đồng ý.
Nữ sĩ Lâm vừa lòng, sau khi dặn dò vài câu thì cúp điện thoại.
Chu Lâm buông di động, giống như không có việc gì mà cầm bút, tiếp tục bàn luận kế hoạch với Mạnh Nhất, bình tĩnh giống như người vừa nãy bị mắng đến máu chó đầy đầu không phải hắn.
Mạnh Nhất nhịn không được hỏi: “Anh thường xuyên bị mẹ mắng à?”
Chu Lâm tập mãi thành quen mà nói: “Cũng không nhiều, cùng lắm là một tuần một lần thôi.”
Mạnh Nhất không còn lời nào để nói, cậu thấy Chu Lâm rất khổ, nhưng nỗi khổ này làm cậu thấy hơi hâm mộ.