Từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bất cứ kẻ nào.
.
Khoảnh khắc quán quân của Phòng Bí Mật ra đời, hàng loạt nền tảng dồn dập đẩy thông báo, tất cả trực tiếp trò chơi và hot search đều bị hai cái tên "Nothing" và "Bánh Kem Bơ Hoa Plasma" chiếm giữ, ngay sau đó tên của "Thời Duyệt" và "Hứa Ấu Diên" cũng lên điểm nóng, "CP Nguyệt Viên" nhảy lên vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng couple.
Trong vô số dải ruy băng, ánh đèn chói lọi và tiếng hoan hô của toàn khán giả, hai người ôm nhau thắm thiết, không nỡ buông tay.
"Được rồi bảo bối." Thời Duyệt nhẹ vỗ lưng chị, "Chị sắp ôm gãy sườn em rồi. Đừng khóc, muốn khóc chúng ta về nhà khóc đi, em không muốn để người khác nhìn thấy chị rơi nước mắt."
Hứa Ấu Diên thật sự không kìm được.
Vốn dĩ cô đã bỏ cuộc, đã sẵn sàng nhận vị trí thứ hai, không ngờ thứ đưa các cô đến đỉnh vào giây phút cuối cùng, lại chính là khoảng cách tuổi tác giữa hai người.
Chính khoảng cách tuổi tác, đã bù đắp chỗ trống trong nhận thức.
Hứa Ấu Diên không biết những bài hát Thời Duyệt biết, còn những bài ca cũ Thời Duyệt chưa từng nghe, Hứa Ấu Diên rõ.
Hai người các cô đã thật sự dùng thực lực đề nghiền ép Alaye và A Tuyết mới ngoài .
Khoảng cách tuổi từng khiến Hứa Ấu Diên chùn bước, để Hứa Ấu Diên không muốn thừa nhận quan hệ thân mật đã từng tồn tại với Thời Duyệt suốt một thời gian dài.
Thậm chí khi đã rung động với Thời Duyệt, khoảng cách tuổi tác vẫn ngăn trở tình cảm phát triển êm đẹp.
Đương nhiên Hứa Ấu Diên từng hỏi bản thân, nếu Thời Duyệt đồng trang lứa với mình, vậy dù cho là chị em gái thân từ nhỏ, hai người còn có thể theo nhau ngàn dặm xa xôi không?
Câu trả lời là phủ định.
Những điều khi đó từ chối, khi đó không mong muốn, cuối cùng đã trở thành bảo vật.
May mắn thay, Thời Duyệt tiếp tục kiên trì, không hề từ bỏ cô.
Hứa Ấu Diên không nén được nước mắt nóng hổi tuôn rơi, lặng lẽ khóc trong vòng tay Thời Duyệt.
Thời Duyệt có thể cảm nhận được hơi nóng của nước mắt trên ngực mình, cô ngẩng đầu nhìn toàn bộ bối cảnh trò chơi đã biến thành biển hoa, biệt danh của cô và Hứa Ấu Diên bay lơ lửng trên trời, có cảm giác như phần kết thúc của một câu chuyện.
Cô vẫn luôn chạy về phía Hứa Ấu Diên, muốn chạy đến bên cạnh Hứa Ấu Diên, ngay cả trò chơi Phòng Bí Mật này cũng được viết ra từ những tưởng tượng về cảnh yêu đương với Hứa Ấu Diên.
Nhìn lại một năm qua, tưởng chừng như một giấc mơ.
Hứa Ấu Diên ở ngay trong vòng tay cô lúc này.
Những lời chúc mừng và quà tặng từ toàn server đổ về hộp thư của cô và Hứa Ấu Diên, vẻ ngoài đôi theo yêu cầu và gói quà lớn đỉnh cao do hệ thống tặng thưởng cũng đã đến hòm vật phẩm, đang chờ được mở.
Rốt cuộc Hứa Ấu Diên bình tĩnh lại, nhìn Thời Duyệt cùng nhau cười, rời khỏi hiện trường vẫn đang tiếp tục sôi sục, trở lại gian phòng trong trò chơi.
Hôn nhau say đắm một lúc lâu trong căn phòng yên tĩnh, ổn định lại tâm trạng xúc động, hai người phát hiện có việc càng xúc động hơn cần làm.
Mở gói quà lớn!
Đang định ấn mở hòm vật phẩm, hai người cùng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tiếng chuông rất sốt ruột, không đợi tiếng trước dừng lại, tiếng sau đã dồn dập vang lên.
Thời Duyệt: "Đợi chút, em đi nhìn xem."
Trận đấu đã kết thúc, Thời Duyệt dứt khoát thoát khỏi trò chơi, tháo tinh thể truy cập.
Khi đứng lên từ thảm trải sàn, cô phát hiện Tiểu Quất và A Thấu ở ngoài ban công, Thương Lộc đang ở phòng vệ sinh, Diêm Dung gọi điện thoại.
Thời Duyệt mở màn hình giám sát, ngoài cửa là Dịch Như Song và Tiểu Teddy.
"Sao thế?" Thời Duyệt mở cửa.
Dịch Như Song và Tiểu Teddy vẫn thở hổn hển chưa thôi, kể lại tình hình ở công ty, Thời Duyệt bước nhanh vào nhà lấy điện thoại:
"Tôi có chút việc nên để điện thoại rung. Nhưng kỳ lạ, tôi cũng không phát hiện điện thoại rung khi có cuộc gọi."
Hứa Ấu Diên ở trong nhà nói: "Có phải điện thoại để trên sô pha nên rung lên không rõ, em mới không nghe thấy?"
Thời Duyệt: "Có thể."
Cả người Dịch Như Song như thể vừa được vớt ra từ trong nước, hai má đỏ bừng, chống tường mới có thể đứng vững: "Tổng...tổng giám đốc Thời, cô mau liên lạc với họ thử xem...công ty, không biết...thế nào."
"Hai người vào nghỉ một lát đi." Thời Duyệt vỗ vai Dịch Như Song, vừa bấm số của Lão Hà vừa nói, "Đừng lo, chuyện này tôi và Lão Hà Chris đã nghĩ phương án, hẳn là lúc này Lão Hà đã khởi động plan B rồi."
"A? Đã nghĩ rồi?" Tiểu Teddy giật mình, "Tổng giám đốc Thời quả là sáng suốt như thần! Này, Như Song, cậu xem cậu còn cuống thành như vậy, sếp người ta đã sắp xếp xong từ sớm rồi."
Thấy Thời Duyệt thật sự ung dung, Dịch Như Song cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vào nhà cùng Tiểu Teddy.
Thời Duyệt nhìn chân cô ấy, hỏi: "Bị thương sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Teddy nói, "Dịch Như Song của chúng ta đi đường lo lắng đến nỗi chạy liều mạng, còn bị xe đâm."
"Bị xe đâm?"
"Đúng vậy, Như Song cậu ấy..."
Dịch Như Song ngắt lời Tiểu Teddy, "Được rồi, đừng nói nữa. Tổng giám đốc Thời, cô có thể cho tôi một cốc nước được không?"
Điện thoại của Thời Duyệt được kết nối, Hứa Ấu Diên lấy hai lon coca lạnh trong tủ lạnh đưa đến, đỡ Dịch Như Song ngồi xuống sô pha.
"Ơ?" Hứa Ấu Diên nhìn Dịch Như Song kỹ hơn, "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Dịch Như Song nhìn A Song bị xích ngoài ban công: "Khụ..."
Trong điện thoại, Lão Hà nói vẫn chưa xác định thân phận và vị trí cụ thể của đối phương, cảnh sát mạng đã cử người đến, đang hỗ trợ chúng ta.
"Tất cả dữ liệu bị sao chép đều là giả, tổng giám đốc Thời yên tâm."
Thời Duyệt chỉ thở phào một nửa, không dám lơ là, vẫn định đến công ty một chuyến.
Đúng như cô đoán, nhóm người Lưu Phong chọn ra tay vào thời điểm diễn ra trận chung kết, muốn nhân cơ hội xâm nhập N-COUNT, y như cách đã gây ra cơn sóng gió sự cố vật phẩm. Nếu bọn họ thành công, tất cả mọi thứ Phòng Bí Mật vất vả mới tích lũy được cũng chỉ có thể phó mặc sự đời.
Thời Duyệt mang hộp y tế cho Dịch Như Song, bảo cô ấy chườm nóng mắt cá chân, có thể giảm bớt rất nhiều.
Dịch Như Song cảm ơn, dán thuốc chườm nóng lên chân, đứng dậy thử, cảm thấy tốt hơn nhiều, ít nhất có thể tự đi lại.
"Em đến công ty." Thời Duyệt nói với Hứa Ấu Diên, "Chị ở nhà đợi em."
"Chị đi cùng em." Hứa Ấu Diên lập tức đứng lên chuẩn bị mặc quần áo, đứng dậy hơi mạnh, đầu gối vẫn chưa khỏi hẳn lại đột nhiên đau nhói. Cô âm thầm căng thẳng, lại không thể hiện đau đớn trên mặt.
Nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Thời Duyệt.
"Đầu gối lại đau sao. Thật là, chị đừng cử động, em..."
Hứa Ấu Diên không muốn dùng dằng với cô, mặc quần áo vào rồi đi giày.
Thời Duyệt hết cách, đành phải theo sau.
Lúc ra cửa A Thấu và Tiểu Quất cũng trở lại từ ban công, hỏi hai cô muốn đi đâu.
"Công ty có việc gấp, chúng tôi phải đi một chuyến. Cậu biết mật mã cửa rồi. Tiểu Quất, giữ điện thoại của cậu mở, đợi tôi liên lạc."
Không nhiều lời, Thời Duyệt Hứa Ấu Diên và Dịch Như Song Tiểu Teddy nhanh chóng đi khỏi.
A Thấu: "Chuyện gì mà vội vậy."
Thấy Tiểu Quất nhìn mình như nhìn kẻ ngốc, cô lập tức hiểu ra: "Lẽ nào bên kia ra tay rồi?"
"Chờ cậu tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi. Lấy máy tính cho tôi, tôi xem thử là biết."
A Thấu: "Tôi là cu li của cậu hả?"
Tiểu Quất: "Cậu là cu li của tôi."
A Thấu vỗ mông cô ấy, đúng lúc bị Thương Lộc và Diêm Dung vừa quay lại nhìn thấy.
Tiểu Quất từng là fangirl của Diêm Dung, Diêm Dung là thần tượng duy nhất cô từng chân thành hâm mộ, bị thần tượng thấy cảnh kia, Tiểu Quất giận không kìm nổi, dữ dằn lườm A Thấu, chỉ ước gì có thể dùng ánh mắt ăn cô ấy.
A Thấu lại khá đắc ý, ngâm nga đi lấy máy tính giúp cô: "Muốn tôi làm cu li, ít nhất phải cho tôi ít ngọt, cảm giác tay này, được đấy."
Thương Lộc "khụ" một tiếng: "Bọn chị đi trước, hôm khác ra ngoài chơi cùng nhau."
"Vâng." A Thấu nói, "Để quán quân khao."
Thương Lộc và Diêm Dung đi thang máy xuống, tiện thể vận động gân cốt một chút.
"Chơi Phòng Bí Mật vui thật." Diêm Dung nói, "Bao giờ đến cuộc thi tiếp theo, em vẫn muốn tham gia."
"Cuộc thi này vừa kết thúc em đã không đợi được đến cuộc thi tiếp theo rồi?"
"Chị yêu, đến khi đó chị còn có thể tiếp tục chơi với em không?" Diêm Dung vòng hai tay ôm Thương Lộc, lắc qua lắc lại.
"Xem biểu hiện của em đã."
"Hả?!"
Hai người cười cười nói nói đi xuống hầm để xe, khi ngồi vào xe, Diêm Dung ôm chặt Thương Lộc, chủ động hôn chị.
Diêm Dung xõa mái tóc xoăn dài màu nâu đất trên vai, khẽ thở nhẹ, giống như một bé thỏ con làm người ta thương yêu.
"Bắt em kìm nén lâu quá rồi phải không." Thương Lộc vòng một tay ôm eo cô chặt hơn, tay kia chống lên ghế xe, giữ thăng bằng cho hai người.
"...muốn."bg-ssp-{height:px}
Sự dịu dàng của Thương Lộc căn bản không thể làm Diêm Dung thỏa mãn, Diêm Dung nắm cổ áo Thương Lộc trở mình ngồi lên đùi chị, đè chị trên ghế, hôn đến quên mình.
Cánh tay bị đè khi Diêm Dung trở mình, đột nhiên đau nhức, Thương Lộc cũng chẳng hề trách cứ.
Đương nhiên cô biết Diêm Dung yêu mình nhiều đến nhường nào.
"Bíp!" một tiếng, Thương Lộc vô ý bấm phải còi xe, khiến Diêm Dung giật nảy mình.
"Xin lỗi." Thương Lộc cười tiếp tục, Diêm Dung khởi động xe đi đến điểm đã đặt, buông rèm hai bên, hạ ngang hoàn toàn hai ghế xe, ghép lại cùng nhau, biến thành một chiếc giường êm ái.
Khoang xe nhẹ nhàng lắc lư làm vòng eo đong đưa càng thêm gợi cảm.
"Hừ, hừ, hừ..."
Trước khi rèm cửa sổ hoàn toàn hạ xuống, một đôi mắt không chớp đã nhìn chằm chằm hai cô từ lâu.
Trốn sau cột, một bóng đen kiềm chế không để phát ra tiếng thở dốc nặng nề, hắn nhìn Diêm Dung đội mũ đeo kính râm, kéo người kia đi ra từ thang máy, nở nụ cười trước giờ chưa từng có.
Thậm chí Diêm Dung chủ động kéo người kia, chủ động hôn người kia.
Dường như Diêm Dung quan tâm đến người đó nhiều hơn.
Hắn chưa từng thấy Diêm Dung vui vẻ chân thành như vậy.
Cho dù là sự nổi tiếng đỉnh cao khi làm thần tượng hay sự lột xác thành công được thừa nhận sau đó, từ trước đến nay Diêm Dung luôn giữ vững vẻ bề ngoài hiền lành nhưng xa cách, càng không cần nói đến nụ cười những lúc làm việc.
Người kia là ai?
Bóng đen thở hổn hển rất nặng.
Không được, Diêm Dung không thể chỉ thuộc về một người. Cô ấy là của tất cả mọi người, của tất cả những người hâm mộ đã tán gia bại sản bỏ tiền cho mình, trắng đêm không ngủ đua bảng xếp hạng vì mình.
Không thể chỉ thuộc về một người nào đó.
......
Diêm Dung nằm trên người Thương Lộc, tóc dài ướt mồ hôi sau lưng, ánh mắt thoáng mơ màng.
"Chị yêu, chị có biết em bắt đầu yêu chị từ khi nào không?" Diêm Dung không nỡ rời khỏi người Thương Lộc, ngón tay sơn móng màu trắng ngọc khẽ lướt từ cổ xuống xương quai xanh của Thương Lộc, cắn môi, không khỏi nhớ lại mùi vị vừa rồi.
"Từ lần đầu tiên chúng ta lên giường." Thương Lộc trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát.
Diêm Dung giật mình: "Sao chị biết?"
Thương Lộc mở một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có gắn gạt tàn và bật lửa, còn có một bao thuốc đã hết một nửa.
Châm thuốc, bật hệ thống thông khí, Thương Lộc cũng chẳng buồn mặc quần áo, thảnh thơi nằm: "Còn phải đặc biệt biết sao? Biểu hiện của em đã quá rõ rồi."
"Nghe nói thời cấp ba biệt danh của chị là đàn chị trăm người đổ?"
"Em nghe ai nói thế. Được rồi, còn có thể là ai, Hứa Ấu Diên và Thời Dã."
"Em ép rất lâu hai chị ấy mới nói, chị đừng trách hai chị ấy."
"Chị trách hai đứa kia làm gì, cũng không phải hai đứa đặt biệt danh đó."
"Xem ra là thật."
"Sao thế, bây giờ lại bắt đầu thấy chị kinh nghiệm đầy mình? Chị đã khai báo với em từ lâu rồi đấy thôi."
Thấy chị căng thẳng như vậy, Diêm Dung nở nụ cười: "Đừng sợ, đương nhiên là em biết. Thật ra em đã nghĩ kỹ, nếu không nhờ những chuyện chị đã từng trải qua, những người bạn xung quanh và từng người chị biết, chị cũng sẽ không là chị bây giờ. Có khi trên giường vừa ngốc vừa khiến người ta câm nín, căn bản không thể làm em vui, càng không cần nói đến chiếm hữu."
"Em thích chị bây giờ, là chị được đánh bóng và tích lũy từ vô số những điều trong quá khứ. Mặc dù em sẽ không biết ơn tất cả những người những việc đã xuất hiện trong cuộc sống của chị để chị quan tâm, hơn nữa em vẫn sẽ tiếp tục ghen ghét họ, nhưng em sẽ không để mình lại giận dỗi chị của hiện tại."
Diêm Dung ôm mặt Thương Lộc, giống như thề nguyền hẹn ước: "Em sẽ hết lòng yêu chị của hiện tại. Không có ràng buộc, chỉ dùng tình yêu của em, để tương lai của chị sẽ chỉ thuộc về một mình em."
Lòng chiếm hữu của Diêm Dung chưa bao giờ hạ nhiệt, Diêm Dung chính là người như vậy.
Nhưng để gìn giữ mối quan hệ này, cô vẫn luôn cố gắng.
Cố gắng thể hiện dáng vẻ nên có, từ từ tìm kiếm một phương thức khác để biểu đạt "lòng chiếm hữu", tìm điểm cân bằng khi chung sống với người yêu.
Thương Lộc biết, Diêm Dung thông minh làm được.
......
Cao ốc CRUSH, trụ sở N-COUNT.
Khi Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cùng nhau đến, cảnh sát mạng cũng tới.
Thời Duyệt nói chuyện với cảnh sát mạng và Lão Hà Chris xong, nỗi thấp thỏm tạm lắng xuống.
Plan B đã phát huy tác dụng phòng ngự rất tốt, virus do Lão Hà biên soạn có lẽ cũng đã được sao chép qua.
Nhưng bên kia rất thâm sâu, có thể thuận lợi hack vào hệ thống của Phòng Bí Mật, thậm chí dựng mạng nhúng ảo trên toàn thế giới và ngoài Trái Đất, kẻ núp trong bóng tối không phải người mà nhân viên công ty như Lão Hà có thể chống lại.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên kia sẽ có thể dễ dàng phá giải virus của Lão Hà, hoặc virus sẽ không thể thuận lợi vượt qua tường lửa của đối phương.
"Không cần biết virus có tác dụng hay không, ít nhất vẫn có thể coi là một lời cảnh cáo dành cho đối phương." Thời Duyệt cười nói, "Không thể thành công ở thời cơ tốt như trận chung kết, bọn họ muốn quay lại thì phải đợi một thời gian rồi."
Cảnh sát mạng nhìn Thời Duyệt: "Vậy cô biết thân phận của đối phương?"
"Biết." Thời Duyệt nói, "Lưu Phong của SQUALL. Vụ việc người chơi Phòng Bí Mật bị lật xe lần trước cũng do hắn bày ra. Nhưng biết thì sao, anh có thể tống hắn vào tù giúp tôi không?"
Cảnh sát mạng là một người đàn ông cao ráo chưa đến ba mươi, Thời Duyệt nói chuyện rất sắc sảo, khiến ánh mắt nhìn thẳng của hắn cũng phân vân: "Nếu có bằng chứng, chúng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ người nào, cũng sẽ không hàm oan bất cứ người nào."
"Lời này chẳng khác nào không nói." Hứa Ấu Diên đứng trước mặt Thời Duyệt, một tay chống lên bàn, rõ ràng là để giảm bớt gánh nặng cho đầu gối đau đớn, băng gạc lớn sau gáy vô cùng nổi bật, thậm chí Thời Duyệt có thể cảm nhận trực tiếp cơn đau của chị. Nhớ lại cảnh tấm kính rơi xuống, phẫn nộ trong lòng Thời Duyệt không thể tiêu tan:
"Những lời anh nói, công dân tốt tuân thủ pháp luật đều biết."
Cảnh sát mạng không nói gì thêm, Thời Duyệt nhìn mặt hắn, hỏi:
"Trước đây chúng ta biết nhau sao?"
Cảnh sát mạng trả lời chắc nịch: "Tổng giám đốc Thời, chúng ta không biết nhau."
Cảnh sát mạng ghi chép xong liền đi, Thời Duyệt thấy Hứa Ấu Diên như có lời muốn nói, đi vào văn phòng cùng chị.
"Thủ đoạn rất giống sự cố vật phẩm." Thời Duyệt dẫn Hứa Ấu Diên ngồi xuống ghế sô pha, rót một cốc nước ấm cho chị, Hứa Ấu Diên cầm cốc nước không có ý định uống: "Giống đến nỗi khiến người ta bất an."
Thời Duyệt: "Ý chị là, chuyện Lưu Phong sử dụng kịch bản tương tự có chỗ kỳ lạ?"
"Em nghĩ thử xem, chắc chắn hắn biết quan hệ của chị và em, sự cố vật phẩm khi đó là một mình chị chịu, dùng phương pháp giống hệt để đối phó Phòng Bí Mật, tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu?"
"Không chừng Lưu Phong cũng nghĩ vậy, cố ý phản kịch bản."
"Có khả năng, nhưng hắn quả thật đã không thành công, không phải sao?" Hứa Ấu Diên nói, "Những hacker kia có thể xâm nhập mạng nội bộ của N-COUNT, vì sao không trực tiếp tấn công hệ thống Phòng Bí Mật? Thay vào đó lại chỉ sao chép thông tin người dùng? Trận chung kết là thời cơ ngàn năm có một, nếu là chị, dù khó khăn đến đâu chị nhất định cũng sẽ làm, sẽ không chỉ cào gãi ngứa như thế, thậm chí để đối phương còn có cơ hội phản công."
Hứa Ấu Diên nói rất có lý, vì thế sao chép dữ liệu chỉ là thăm dò trước khi hành động? Hay là sâu bên trong còn có kịch bản mà Thời Duyệt chưa rõ?
Rời công ty về nhà, A Thấu và Tiểu Quất vẫn ở.
Hai cô hỏi Thời Duyệt về tình hình, Thời Duyệt vẫn suy ngẫm về những lời Hứa Ấu Diên nói, chỉ hời hợt đáp vài câu.
"Không có việc gì chúng tôi đi trước." Tiểu Quất nói.
Lúc này Thời Duyệt mới nhớ ra cô đã dặn Tiểu Quất đợi tin của mình, Tiểu Quất lo lắng có chuyện nên vẫn chưa đi.
Hiện tại đã là giờ phút đêm.
"Hay đêm nay hai cậu ngủ lại đây đi." Thời Duyệt nói.
"Mèo ở nhà sắp chết đói rồi." A Thấu nói, "Chúng tôi về cho mèo ăn trước, có chuyện gì nói sau."
"Mèo? Cậu rốt cuộc quyết định nuôi mèo rồi?"
"Đã nuôi từ lâu." A Thấu nhếch miệng cười.
A Thấu và Tiểu Quất rời đi, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cùng nhau đi tắm, đang chuẩn bị ngủ một giấc yên ổn hồi phục thể lực, bỗng bị đánh thức bởi một loạt tiếng gõ cửa kịch liệt khiến người ta hãi hùng.
"Ai đấy, cũng không biết bấm chuông..." Thời Duyệt bất ngờ bừng tỉnh khi mới tiến vào trạng thái ngủ say không lâu, tim đập rất nhanh, cô đi đến cửa nhìn màn hình giám sát, ngoài cửa không có người.
Thời Duyệt lại nhìn qua mắt thần, thật sự không có người.
"Sao thế?" Hứa Ấu Diên khoác áo ngủ đột nhiên xuất hiện phía sau, khiến Thời Duyệt khẽ rùng mình rõ ràng.
"Không sao, có lẽ bấm chuông nhầm." Thời Duyệt vỗ lưng Hứa Ấu Diên, "Đi ngủ đi."
Hai người trở lại phòng ngủ, một lần nữa cố gắng đi vào trạng thái ngủ say.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, tình huống tương tự vẫn luôn xảy ra.
Khi hai người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên, thậm chí có lúc là tiếng đập cửa thô bạo.
Bên ngoài như thể có vạn người muốn xông vào, san bằng nhà Thời Duyệt.
Điều gây bất an nhất chính là, mỗi lần Thời Duyệt nghe thấy tiếng rồi nhanh chóng đi ra cửa, nhìn bên ngoài qua màn hình giám sát, thậm chí trực tiếp mở cửa, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bất cứ kẻ nào.
Tự mình canh sau cửa, đợi tiếng chuông vang lên lập tức mở, kết quả vẫn như vậy.
Chỉ có hành lang trống không, toát ra hơi lạnh khiến người ta lạnh cả sống lưng.