Cô có chút kinh ngạc, Hứa Ngạn Thâm trước giờ đều không đến căn tin trường, cô tưởng anh thà ăn bữa mì gói chứ không phí thời gian xếp hàng mua cơm.
Nhưng mà, anh đã làm rồi đấy thôi.
"Ngạn Thâm, em đã dặn cậu nhóc làm trong căn tin để lại hai phần cà ri gà và cà tím xào trứng rồi." Ghê tởm, đến thằng nhóc làm trong căn tin mà cũng không tha, Vương Đan lại đang khoe khoang sức hấp dẫn của mình.
Mí mắt Phi Phi giật giật vì cảm giác ghê tởm, còn Chức Tâm không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn phần cơm sườn non dở tệ của mình.
Anh mím môi, mặt không chút cảm xúc đón lấy phần thức ăn của mình, sau đó. . .
. . . Sải bước đi lại phía cô.
"Ngạn Thâm, mình ra chỗ kia ngồi đi!" Vương Đan rất nhiệt tình gọi anh đến chỗ được giữ sẵn ở một góc.
Nhưng anh dường như không nghe thấy, đi đến bên cạnh chiếc bàn dài rồi ngồi xuống, không buồn nhìn nàng hoa khôi vừa bị dội gáo nước lạnh lấy một cái.
Anh ngồi yên vị trước mặt cô, đang lúc cô còn suy nghĩ xem có nên chào hỏi không thì một việc khiến tất cả mọi người há hốc mồm đã xảy ra.
Anh nhường phần cà ri gà cho cô, đổi lấy nửa đĩa cơm sườn non cô đang ăn dở.
Anh cắm cúi ăn phần cơm sườn non, không nói một lời.
Còn Phi Phi thì há hốc miệng như bị sét đánh, nàng hoa khôi đang đứng phía sau thì trợn trừng đôi mắt đẹp, hoàn toàn mất khả năng phản ứng.
Tình trạng của cô cũng chẳng khá hơn là bao.
"Cơm nguội rồi, còn không mau ăn đi?" Anh nhìn cô, nhíu mày thúc giục.
"Em. . . no rồi. . ." Cô sao nuốt nổi cơm nữa!
"Ăn thêm chút nữa đi, còn lại để tôi ăn là được rồi." Anh nói giọng bình thản, nhưng nghe kỹ thì giống như mệnh lệnh giữa hai người yêu nhau.
Có đần độn đến mấy cũng nhận ra có gì đó không bình thường đang xảy ra ở đây!
"Chức. . . Chức Tâm. . . hai cậu đang yêu nhau à?" Đến ngay cả Phi Phi bình thường liến thoắng là thế mà cũng hết cả hồn, cứ lắp ba lắp bắp.
Bây giờ chẳng cần ai phải nói nhiều, hành động của học trưởng khiến Chức Tâm rơi vào tình huống khó xử, còn nữa, hành động ăn chung cơm, không sợ dính nước bọt của anh rõ ràng chứng minh hai người đã từng hôn nhau!
[i]"Không. . ." Cô vội vàng huơ tay.
Nhưng ở một góc khác, cũng có người nói, "Không có đâu, chỉ là đang theo đuổi thôi mà."
Giọng nói không lớn lắm nhưng chắc chắn khiến tất cả những người có mặt trong căn tin đều nghe thấy.
Chức Tâm ngây người ra, tin chắc không quá giờ nghỉ trưa, cái tin Hứa Ngạn Thâm theo đuổi Thẩm Chức Tâm sẽ đồn ra khắp trường.
Các sinh viên nữ trong căn tin đều vui sướng nhìn phía sau lưng anh.
Xem ra, lần này dù Vương Đan đã hiến thân thì cũng vẫn bị Hứa Ngạn Thâm đá, tương kế tựu kế nghĩ nát cả óc cũng chẳng qua chỉ là cái màng trinh giả đáng giá mười mấy đồng bạc mà thôi.
"Hứa Ngạn Thâm, anh là cái đồ có mắt không tròng, sau này đừng hòng tôi thèm để ý đến anh!" Không chịu nổi mấy trăm ánh mắt đủ mọi sắc thái của bọn bạn học đang nhìn mình, Vương Đan bẽ bàng gằn một câu để vớt vát chút thể diện, giận đến nỗi không nuốt nổi cơm trưa, đi như chạy ra khỏi căn tin.
Cô thở dài, rất rõ ràng, cô đang bị lợi dụng.
Nhưng cũng chẳng có gì là đặc biệt không vui, cô ấm ức ăn hết nửa phần cà ri gà, rồi lôi Phi Phi đứng dậy, "Học trưởng, em xin phép đi trước", cố giữ phép lịch sự nên có.
Anh cụp mắt, ngay lúc cô nghĩ rằng tất cả đã kết thúc thì anh thản nhiên lên tiếng "Mỗi chiều tan học tôi sẽ đến đài truyền hình làm thêm. Từ khi học đại học, thời gian của tôi luôn không đủ, vì tôi phải vừa học vừa làm."
Cô ngẩn người, không hiểu lắm ý của anh.
Nhưng Phi Phi thì tỏ ra rất hứng thú, hoàn toàn không muốn rời khỏi căn tin.
"Sau chín giờ tối tôi mới hết giờ làm. Em có phiền nếu hẹn lúc muộn như vậy không?" Thái độ của anh rất điềm đạm.
Hẹn hò?
Vậy là vừa rồi anh không phải tiện tay mượn cô làm bức bình phong?
"Anh. . . không phải không muốn. . . yêu đương đó sao?" Nói không ra hơi, tim cô đập thình thịch.
Xung quanh, tất cả sinh viên mặt đầy vẻ háo hức như đang xem một vở kịch đầy kịch tính.
Hứa Ngạn Thâm vấn định theo đuổi Thẩm Chức Tâm, không ngờ uống say lên giường với Vương Đan?
Chết rồi, mọi người đều hứng thú theo dõi, khi tiếng "cắt" còn chưa vang lên thì chẳng ai muốn rời khỏi hiện trường.
Còn anh lại rất dửng dưng.bg-ssp-{height:px}
"Hứa Ngạn Thâm, anh đã muốn theo đuổi Chức Tâm của chúng tôi như thế, vậy tôi hỏi anh, anh có thật là đã lên giường với Vương Đan, sau khi say không?" Tất cả sinh viên có mặt đều ra sức gật đầu, câu hỏi của Phi Phi là đánh trúng tâm lý hiếu kỳ của mọi người, mà học trưởng thì chưa từng giải thích lần nào.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, người mà cô yêu thầm lại chủ động nói muốn theo đuổi cô, đến bây giờ, cô vẫn còn đang ở trạng thái lâng lâng. Chỉ khi nghe câu hỏi của Phi Phi, rầm một tiếng, cô rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch từ từ chuyển sang đỏ, lan dần đến tận mang tai.
Anh vẫn ngồi bất động như núi, chỉ đẩy mâm cơm trước mặt sang một bên, khẽ nhíu mày, "Đàn ông say quắc cần câu rồi còn 'hành sự' được sao?"
Vậy là Vương Đan đã nói dối.
Tất cả sinh viên đều rất thỏa mãn với lời giải thích này của anh, chỉ có cô là người duy nhất hiểu hàm ý trong câu nói.
Mặt cô đỏ từng cơn, trắng từng cơn.
Anh mãi không chịu giải thích chính là vì không muốn mọi người nghi ngờ vết máu đó là của cô sao?!
Tình yêu, giống như một lời nguyền kỳ diệu.
Người bạn không thích, cho dù có tận tâm thế nào, bạn vẫn luôn cảm thấy thiếu lửa. Nhưng nếu đúng người, muốn thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu, lại là việc rất dễ dàng.
Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, cô và Hứa Ngạn Thâm xem xong suất phim cuối cùng thì đã gần nửa đêm.
"Muộn thế này về ký túc xá có bị nhốt ở ngoài cổng không?" Hứa Ngạn Thâm hỏi cô.
Lần trước, cũng muộn thế này, anh tiễn cô vào xong vẫn đứng ở cổng trường đợi rất lâu, đến khi cô nhắn tin "chúc ngủ ngon" anh mới yên tâm về nhà.
Anh không ở trong trường mà thuê một căn hộ chung cư ở ngoài.
"Không đâu, Phi Phi rất lanh lẹ, nó sẽ giúp em mở cửa." Cô cười đáp.
Gương mặt luôn nghiêm túc bỗng trở nên dịu dàng, anh đưa tay về phía cô, Chức Tâm do dự một lát vẫn dằn không được khát khao trong lòng, đưa tay nắm lấy, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh.
Bác bảo vệ trường rất thân với anh, anh thuận lợi tiễn cô đến dưới ký túc xá nữ sinh.
Cô cúi xuống định gọi điện cho Phi Phi.
"Chức Tâm." Ai đó lúng túng gọi cô.
Cô quay đầu lại, kinh ngạc buông tay Hứa Ngạn Thâm, không phát hiện ra hành động này của cô khiến anh nhíu mày.
"Mình thấy cậu vừa ốm dậy, vẫn còn ho, nên nấu trà giải cảm cho cậu. . . " Từ Nhân Thư bưng trên tay một bình nước bằng thuỷ tinh đã nguội, nước trà màu vàng nhạt, mùi hương quýt phảng phất trong không khí.
Sau lần đầu tiên uống trà giải cảm của Từ Nhân Thư, cô đã rất thích, không chỉ cô, mấy đứa bạn cùng phòng sau khi biết cô và Hứa Ngạn Thâm yêu nhau đã rên lên tiếc nuối từ nay về sau không còn được uống trà giải cảm vừa ngon vừa có tác dụng dưỡng da nữa rồi.
Cậu ta biết rõ. . . sao còn. . .
Cô thừa nhận, cô thật sự đã rất cảm động trước sự tận tuỵ của Từ Nhân Thư.
Lòng chua xót, cô đón lấy bình trà đã nguội, hổ thẹn nói lời xin lỗi, "Từ Nhân Thư, xin lỗi. . ." Cậu ta theo đuổi cô rất lâu mà cô vẫn dửng dưng, nhưng Hứa Ngạn Thâm vừa tỏ thái độ, cô đã bị cưa đổ ngay.
Đến bản thân cô cũng cảm thấy thật không công bằng.
"Không. . . không sao. . ." Từ Nhân Thư chằm chằm nhìn Hứa Ngạn Thâm đang đứng nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, lấy hết can đảm nói với cô, "Chức Tâm, nếu cậu hối hận. . . mình sẽ đợi cậu mãi mãi!"
Nói xong, cậu ta ngượng ngùng vội vã ngay, để lại cô với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cái gì gọi là nếu cậu hối hận, mình sẽ đợi cậu mãi mãi?!
"Đợi đã!" Hứa Ngạn Thâm đột ngột đuổi theo.
Anh và Từ Nhân Thư trao đổi gì đó, chỉ thấy Từ Nhân Thư lủi thủi ra về.
"Anh nói gì với cậu ấy thế?" Cô không nén được tò mò.
"Không có gì, anh chỉ hỏi cậu ấy cách nấu trà giải cảm."
Hả?
Vậy là sau này anh sẽ nấu cho cô uống?
Một cảm giác ngọt ngào không thể kìm nén chảy vào tim, cô nở nụ cười rạng rỡ.
"Còn nữa, anh nói với cậu ta, bạn gái anh ngoài anh ra, không cần người con trai khác tốn công chuẩn bị trà giải cảm cho cô ấy."
Câu nói thật nhẫn tâm, cô hơi há miệng ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Nhân Thí ra về với dáng vẻ thất thểu như thế.
Cô biết học trưởng là người xử lý mọi việc nhanh, chuẩn và nhẫn tâm nhưng không ngờ xử lý chuyện tình cảm cũng nhanh gọn đến vậy.