Đúng như những gì Hạ Hà yêu cầu, lễ đính hôn vô cùng đơn giản, không có tiệc rượu, không có phóng viên, càng không có các đối tác làm ăn, chỉ làm một bữa cơm hai bên gia đình mà thôi.
Hạ Hà hiếm hoi mới vận áo truyền thống, chiếc áo đỏ làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô, cô giữ lễ ngồi trong căn phòng rộng lớn.
Ngồi cùng bàn còn có những người khác trong nhà họ Hứa, cô ruột và ông anh họ thứ hai mặt tối sầm lại, Tống Tiêu Phong thì sốt ruột, Tâm Ngữ căng thẳng nắm chặt gấu áo mình, những bà khác thì mặt háo hức như sắp được xem một vở kịch hay, còn Hứa Cẩn Lễ tức run lên khi nghe tin anh đã triệt sản, dứt khoát không tham dự.
Mười phút sau, anh vẫn chưa đến.
“Hạ Hà, con gọi điện thoại hỏi xem, nó rốt cuộc có đến không?!” Ông Hạ có chút không vui.
Hạ Hà mím môi, cố chấp ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.
Lại mười phút nữa trôi qua, mẹ lớn vui ra mặt, “Anh à, em đã nói rồi, Hứa Ngạn Thâm cái thằng đó cao ngạo lắm, chắc là chê đám này rồi, chỉ uất ức cho nhà họ Hạ chúng ta trở thành trò cười cho người khác!”
Đầu Tống Tiêu Phong càng lúc càng cúi thấp xuống, đứa con trai “không nghe lời” hết lần này đến lần khác để bà chịu nhục đến rơi nước mắt.
Nghe nói thế, mặt ông Hạ tái đi.
Hôm nay nếu không phải con gái nhất quyết làm đơn giản, lần này, nhà họ Hạ đã được một phen mất mặt rồi.
“Rầm”, ông Hạ tức giận đập bàn, ông định tuyên bố giải tán.
Lúc này, cửa phòng bật mở, được nhân viên phục vụ dẫn đường, anh đĩnh đạc bước vào phòng tiệc.
“Xin lỗi, tắc đường.” Anh giải thích ngắn gọn.
Sắc mặt mẹ lớn trắng bệch ngay lập tức, Tống Tiêu Phong cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy.
Còn Hạ Hà, mắt sáng lên.
Anh chịu đến, có phải vì suy nghĩ cũng giống cô?
Anh ngồi vào vị trí bên cạnh Hạ Hà, thần thái tự nhiên, “Để tỏ lòng xin lỗi, bữa tiệc hôm nay con xin phép mời mọi người.”
Mời mọi người?
Thái độ của anh khiến người khác chẳng tài nào hiểu nổi.
Nét mặt ông Hạ cũng bắt đầu dịu lại.
Hứa Ngạn Thâm là nhân tài hiếm có, ông Hạ trước nay đều rất xem trọng anh, anh đã chịu đến, có những việc không tiện tính toán, so đo.
“Ngạn Thâm, con đã đến rồi, thế thì hai nhà chúng ta cùng ngồi lại bàn bạc hôn lễ chính thức của hai đứa.” Ông Hạ tự nhiên như không, giả vờ như không nghe thấy lời mời của anh lúc nãy.
Sắc mặt mẹ lớn tái xanh, anh hai đã muốn đứng lên bỏ về.
Nhưng ông Hạ nói luôn, “Tháng Hai vừa hết Tết âm lịch có một ngày tốt, chi bằng ấn định ngày đó là ngày thành hôn đi.”
Tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng con gái mãi không chịu lấy chồng, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được đối tượng, lại là người mà ông rất hài lòng, ông Hạ dĩ nhiên hy vọng đám cưới được tổ chức càng sớm càng tốt.
Tháng Hai âm lịch?
Sắc mặt mẹ lớn càng khó coi.
Hứa Ngạn Thâm đã nghe rõ, chỉ thấy anh mặt không biến sắc, bình thản hỏi, “Bác Hạ, Hạ Hà đã nói về tình hình sức khỏe của cháu với bác chưa ạ?”
Ông Hạ ngớ ra, ông không ngờ, Hứa Ngạn Thâm lại dám nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người như vậy, dù sao đó cũng chẳng phải là chuyện đáng để khoe ra.
Ông Hạ đằng hắng, “Hạ Hà đã nói với ta rồi.”
“Thành thật mà nói, chuyện này, lớp người già chúng tôi ít nhiều trong lòng cũng không được thoải mái, giống như ngọn lửa hy vọng bị đám thanh niên các con dập tắt vậy.” Không có người già nào lại không muốn có cháu để ẵm bồng.
Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn ông Hạ.
Đây chính là kết quả mà anh muốn.
“Nhưng, Ngạn Thâm, ta không giống với cha con.” Lời của ông Hạ khiến anh bất ngờ, “Nếu tư tưởng của ta bảo thủ giống cha con thì hôm nay người thừa kế chắc chắn không phải là Hạ Hà.”
Hạ Hà quay sang, mỉm cười động viên anh.
“Cách làm của ông Hứa đối với những chuyện trước đây, đừng nói là con, đến ngay cả ta là người ngoài cũng thấy buốt lòng.” Ông Hạ thành thật, “Cũng như vậy, hôm nay, ta xin lỗi con vì hành động của em gái mình.” Trên thương trường, ông Hạ nổi tiếng là người nhân hậu, cũng chính vì thế, Hạ gia hai mươi năm trở lại đây không có đột phá nào mới nhưng cũng phát triển tương đối ổn định.
Bị anh cả nói lời xin lỗi thay mình, sắc mặt mẹ lớn lúc trắng lúc xanh.
“Khách sáo rồi bác Hạ.” Thái độ của anh vẫn ôn hòa.
Tính anh nào giờ vẫn vậy, người khác kính anh một, anh sẽ nhường đối phương mười.
“Ngạn Thâm, lời bác nói, cháu đừng nghĩ khác đi, không liên quan gì đến gia nghiệp cả, mà chỉ thuần túy là tình người mà thôi, xuất phát từ tình cảm, đàn ông nếu không có máu mủ của mình, sau này già rồi chắc chắn sẽ rất hối hận.” Ông Hạ là người thông minh, từng bước lập nên cơ nghiệp, nói những lời nặng nề cũng không khiến người khác cảm thấy phản cảm.
Anh sững người.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lại, không hiểu ông Hạ nói gì.
Chỉ có Tống Tiêu Phong, hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.
“Bác Hạ, cháu đã chọn phẫu thuật triệt sản, dĩ nhiên sẽ không hối hận.” Anh điềm đạm nói.
Phẫu thuật triệt sản? Tất cả mọi người trong Hứa gia đều kinh ngạc nhìn anh, giống như nhìn một con quái vật.bg-ssp-{height:px}
Hứa Ngạn Thâm đã không kiêng dè như vậy, dám làm dám công khai, ông Hạ cũng không nói tránh nữa, “Nhưng, nghe nói đàn ông dù đã làm loại phẫu thuật này, trong một thời gian nhất định vẫn có thể sinh con được.” Ông Hạ vẫn không từ bỏ hy vọng.
Cho nên, hy vọng sớm tổ chức đám cưới, nếu Hạ Hà có thể mang thai thành công, dù sinh trai hay gái, ông cũng không nhường cho Hứa gia.
Mặt Hạ Hà biến sắc.
Hứa Ngạn Thâm càng trầm lặng hơn.
Thấy thế, ông Hạ liền cầu hòa, “Nếu hai vợ chồng quyết định sau này không muốn có con, chúng tôi vẫn sẽ tôn trọng.” Ông Hạ nhớ mãi bao nhiêu năm trước khi con gái thất tình, cô không hề tỏ ra tức giận, nếu đã như vậy, chi bằng tôn trọng họ.
Tất cả những chuyện này đều không giống như những gì Hứa Ngạn Thâm dự liệu.
So ra mới biết dù trên đời này kiểu gia đình nào cũng có nhưng đại gia đình như nhà anh thật sự quá khác biệt.
Anh cười nhạt, “Nếu đã như vậy, bác Hạ, cháu sẽ giúp bác bồi dưỡng người kế tục xứng đáng.”
Câu nói này được xem là gián tiếp đồng ý kết hôn.
Trong giai đoạn tình cảm dần rơi đến bờ tuyệt vọng, anh dằn vặt rất lâu, một sợi dây tơ nào đó trong cuộc đời đã căng quá độ dẫn đến đứt lìa.
Tình yêu, đã làm cho anh nếm trải quá nhiều đau khổ, bây giờ nó đối với anh không còn quan trọng nữa, càng không thể là mục tiêu theo đuổi của cuộc đời anh.
Nếu cuộc đời anh đã là một vở kịch hoang đường, thế đến hôm nay, anh chẳng còn thiết gì nữa, không đặc biệt muốn thứ gì, cũng không đặc biệt cự tuyệt người nào. Nếu sự tồn tại của anh có thể tác thành cho sự mong mỏi của một người khác, thì cứ như vậy đi.
Nụ cười khiên cưỡng của Hạ Hà bỗng chốc trở nên rạng rỡ.
Ngày tháng Mười Hai âm lịch, rất nhiều doanh nghiệp tư nhân đã bắt đầu nghỉ Tết, nhưng tòa soạn vẫn rất bận rộn, theo lệ năm cũ, sẽ bận rộn đến tận đêm giao thừa.
Chỉ là, hôm nay có chút khác biệt.
“Nghe nói, ông chủ mới sẽ đến đấy.” Mọi người phấn khích bàn tán sôi nổi, “Nghe phó tổng biên tập Ưu nói, ông chủ mới còn rất trẻ!”
Còn cô, chẳng có chút hứng thú nào tham gia vào câu chuyện, cô đang bận rộn viết đơn xin nghỉ việc.
Hôm đó, phó tổng biên tập Ưu sau bao lần níu kéo vô hiệu, đã chấp nhận đơn nghỉ việc của cô bằng miệng, chỉ còn đợi ông chủ mới phê chuẩn nữa là xong.
Vốn dĩ cô cũng muốn ở lại nhưng cô hiện có lý do không thể tiếp tục làm việc được nữa.
Cô đánh xong văn bản, in ra, xếp ngay ngắn bỏ vào trong bao thư.
“Ông chủ mới đến rồi!” Tiểu Quang reo lên, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Cô cũng lật đật đứng dậy, chỉ là động tác vô cùng chậm rãi.
“Lịch kịch, lịch kịch”, tiếng giày cao gót của phó tổng biên tập Ưu nện trên nền gạch, sau lưng bà là một dáng người cao ráo, nghiêm trang.
Không cần đợi phó tổng biên tập Ưu quay người giới thiệu, đầu óc cô đã trở nên trống rỗng.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là ông Hứa Ngạn Thâm, ông chủ mới của chúng ta.”
Xung quanh im phăng phắc, mấy phút sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Tất cả đồng nghiệp đều vỗ tay đến mức lòng bàn tay ửng đỏ, ran rát, như thể họ đang có cùng tâm trạng với nhau.
Chẳng ai có thể ngờ, ông chủ mới của họ lại là Hứa Ngạn Thâm, người vô cùng có uy, có tiếng trong ngành.
Anh đứng trước mặt mọi người, ngắn gọn giới thiệu bản thân.
Sau đó, “Tôi đã xem qua bảng lương của mọi người, cuối năm, tôi sẽ căn cứ theo năng lực của mỗi vị mà có điều chỉnh lương phù hợp, hy vọng mọi người sẽ cùng cố gắng.”
Không có gì thiết thực, có thể khiến cho mọi người dốc hết sức, hết lòng như việc này.
Tâm trạng các đồng nghiệp càng kích động.
“Tôi yêu cầu rất cao, theo tôi, các bạn có thể sẽ rất vất vả, nhưng rất nhanh thôi các bạn sẽ nhận ra, tôi tuy là một ông chủ rất hà khắc trong công việc nhưng về mặt thù lao, tôi quyết không hà tiện.” Anh rất trọng nhân tài.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, sắc bén, tự tin như thế.
Mắt cô mở to, không chớp, đứng chôn chân tại chỗ.
“Có một số nhân viên đã viết đơn xin nghỉ việc, nếu các bạn thay đổi chủ ý muốn ở lại, giống như các đồng nghiệp khác chấp nhận đợt hạch sách của tôi, tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu vẫn giữ ý định muốn rời khỏi đội ngũ này, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ cần đưa đơn xin nghỉ việc đến văn phòng tôi là được.” Anh vẫn là Hứa Ngạn Thâm, lạnh lùng đến mức không có tình cảm nào có thể thâm nhập vào trái tim anh.
Cô nhìn thấy, rất nhiều đồng nghiệp rút lại đơn xin nghỉ việc.
Cô miết chặt lá đơn xin nghỉ việc của mình trong tay.
“Quên nói với mọi người, tôi không phải chuyên ngành quản trị kinh doanh mà cũng là truyền thông đại chúng như các vị.” Ánh mắt trầm tĩnh của anh nhìn khắp mọi người một lượt, tiếp thêm lòng tin cho mọi người.
Rất lạ lùng, vị trí tổng biên tập lại cho chính anh đích thân đảm nhiệm.
“Mọi người tiếp tục làm việc đi, có thắc mắc gì có thể đến tìm tôi cùng bàn bạc.”
Nói xong, anh sải bước đi lên lầu hai.
Ánh mắt anh không dừng ở bất kỳ người nào.