CHƯƠNG
.
Chương này rất cám ơn Miyukj, bạn đã giúp mình rất nhiều trong mấy cảnh nóng + hốt mà mình đuối không biết edit hay chém thế nào ToT
.
“Đừng sợ! Không có việc gì đâu!”
Thiên Dương thô lỗ đá mạnh vào cửa, xoay người đến bên giường ngồi xuống, vẫn như cũ ôm Giới Nghi, cậu vẫn còn sợ hãi mà run rẩy.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về Giới Nghi như dỗ một tiểu hài tử: “Đừng sợ, Nghi nhi, nàng giờ đã không sao rồi, có ta ở đây sẽ không ai có thể thương tổn nàng.”
“Hắn là ai?” Giới Nghi thấp giọng hỏi.
“Hắn à, là đường huynh của ta, cũng coi như lớn lên bên nhau, sản quyền của mục trường có có phần của hắn, tất cả mọi người trên mục trường đều có công việc của mình.”
“Ta chưa thấy qua hắn.” Không chỉ có hắn, cả những người khác tại Vân gia ta cũng chưa gặp qua. Giới Nghi đến giờ mới nhận ra có gì đó kỳ quái
“Bởi vì… hắn…” Thiên Nghị vốn vẫn ở Vân gia mục trường, ở Đại trạch đang thoải mái thế tự nhiên sẽ không xuất hiện ở tiểu thương khố Thiên Phong mục trường này? Hôm nay không hiểu sao Thiên Nghị tâm huyết dâng trào mò tới đây. Chẳng lẽ Thiên Hạo hỗ trợ thu xếp không ổn?
“Ách, Thiên Nghị mới từ Quan nội trở về, nàng tự nhiên chưa gặp hắn bao giờ.” Thiên Dương nói dối mặt không biến sắc
“Tất cả nam nhân Quan ngoại đều cao lớn như thế sao?” Không chỉ mình Thiên Dương, ngay cả đường huynh cũng cao to hơn người. Cậu ở trong trấn cũng từng thấy qua mấy người, hình như cũng đều không có thấp.
“Có lẽ thế! Nhưng lúc nào cũng có ngoại lệ.” Thiên Dương muốn Giới Nghi có thể thả lỏng tâm tình, nói giỡn: “Nàng thấp bé thế này, vạn nhất sau này chúng ta có con cháu, khẳng định cũng không cao lớn được.”
Toàn thân Giới Nghi cứng đờ, im lặng không nói. Chúng ta… chúng ta sao có thể có con cháu đây? Giờ khắc này, Giới Nghi bỗng nhiên trào lên một nỗi bi thương. Ta thật ích kỷ, chỉ vì tâm nguyện có một gia đình yên ấm, nhưng thế lại đi lừa dối Thiên Dương!
Cậu nhích thân đến sát Thiên Dương. Chỉ mấy ngày nữa thôi, ta sẽ nói cho Thiên Dương sự thật, không thể để Thiên Dương dẫn về Vân gia được, không thể để Thiên Dương bị người đời chê cười nhạo báng được. Ta muốn cảm nhận được “gia đình”, Thiên Dương đã cho ta biết cảm giác ấy, ta cũng nên trả lại cho huynh một mái ấm trọn vẹn thôi!
Bàn tay to lớn ấm áp của Thiên Dương nhẹ nhàng vỗ về đầu Giới Nghi, yêu thương nhìn cậu. Nghi nhi của hắn dũng cảm lắm nha! Thiên Nghị lớn lên đã có bộ dáng hung dữ, ở Quan ngoại cũng hiếm người dám đối chọi với hắn, mà Nghi nhi lại dám lậy gậy chống cự lại hắn?
Thiên Dương cũng không cho là mình ngốc, nhưng sao hắn lâu vậy mới nhận ra Nghi nhi rất thích hợp với cuộc sống nơi đây, thích hợp làm nữ nhân của hắn? Thật đúng là ngu ngốc! Hắn thế mà lại đuổi người vợ vừa xinh đẹp vừa tràn đầy sức sống lại dũng cảm của mình ra ngoài.
Vì cái gì Nghi nhi hoàn toàn không giống nương một chút nào, tuyệt không giống. Ít nhất trong mảng trí nhớ còn sót lại trong đầu, hắn cũng chưa từng thấy nương bước chân vào bếp, hay tiếp xúc với công việc tại mục trường. Mà Nghi nhi không thế, nàng tràn đầy nhiệt huyết muốn cùng hắn góp sức kiến lập giấc mộng của cả hai.
Giống như khi ôm nàng, cảm giác rất tuyệt! Đáng ra ngay đêm đầu tiên, khi trông thấy nàng như con mèo nhỏ lạc đường cô đơn trơ trọi, hắn phải ôm thật chặt nàng vào lòng, chứ không phải nói mấy câu ngu xuẩn bức nàng quay về.
Nếu hắn không ngu ngốc như thế, hiện tại đã không phải đối mặt với hoàn cảnh này!
Đến khi hắn nói cho Nghi nhi biết tình hình Vân gia, nói cho nàng biết Vân gia thực ra rất lớn mạnh, đợi nàng về quản lý, khi đó, Nghi nhi sẽ tức giận hay vui sướng đây?
Không hiểu sao hắn lại tin rằng Nghi nhi sẽ giận dữ. Không, hắn không muốn mất đi sự tín nhiệm của Nghi nhi.
Thiên Dương vội ôm Giới Nghi thật chặt, nhanh đến mức hắn có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng. Nếu Nghi nhi có thể nhận hắn danh xứng với thực là trượng phu của nàng, như vậy, hắn sẽ không mất nàng.
Thừa dịp lần đầu tiên Nghi nhi chủ động tiếp cận hắn, bầu không khí cũng rất hợp, hắn hẳn lên rèn sắt khi còn nóng, có được Nghi nhi rồi sẽ không sợ mất nàng nữa.
“Thiên Dương, sao huynh không về ăn cơm?” Giới Nghi đột nhiên hỏi.
“Trên mục trường có một số việc làm ta chậm trễ.”
“Không phải giận ta chứ?”
“Ta không giận nàng!” Thiên Dương áy náy nói: “Thực ra… cũng có chút chút, xin lỗi, ta sẽ không để nàng đơn độc lần nữa đâu.”
May hôm nay là Thiên Nghị, vạn nhất là một tên ác nhân lòng dạ đen tối ngang ngược, khi hắn trở về sẽ phải đối mặt với tình cảnh thế nào? Thiên Dương nghĩ mà đã thấy kinh hãi không thôi.
“Thiên Dương, ở bên ta được không?” Giới Nghi cầu khẩn: “Ở nơi mà ta có thể chạm được vào huynh.”
Chỉ cần mấy ngày là tốt rồi, sau đó… Ta sẽ có đủ dũng khí nói cho Thiên Dương biết tất cả chân tướng sự thật. Ta thật sự tham lam quá! Lại muốn trộm thêm kỷ niệm trong mấy ngày nữa.
“Nghi nhi!” Thiên Dương động tâm ôm chặt lấy cậu, tất cả kiên ngạnh trong lòng đều như hòa tan, nhịn không được cúi đầu áp lên đôi môi hồng mềm mại mê người kia.
Không ngờ nụ hôn làm say đắm lòng người ấy, hai người đều thành tâm hiến dâng. Nắm bắt bầu không khí tuyệt đẹp ấy, Thiên Dương vươn tay thoát hạ đai lưng Giới Nghi, môi kề bên tai cậu thủ thỉ: “Không, sẽ không… ta sẽ không bao giờ để nàng một mình nữa, sau này… bên nàng nhất định có ta…”
Lời hẹn thề ấm áp cùng nụ hôn ngọt ngào làm toàn thân Giới Nghi mê man trầm bổng, hoàn toàn không để ý tới động tác cùng ánh mắt Thiên Dương ánh lên một tia quyết tâm. Khi làn môi Thiên Dương lướt qua cổ mình, cậu chỉ còn biết say đắm ngẩng cổ lên.
Thiên Dương một bên liếm liếm cần cổ Giới Nghi, một bên ngón tay linh hoạt đã bắt đầu cởi xiêm y chính mình cùng Giới Nghi ra.
Thật là kỳ quái! Tiểu Nghi nhi vóc dáng đúng là không đẫy đà, nhưng… cũng không đến mức này chứ! Thiên Dương nhịn không được nổi lên nghi ngờ. Chẳng lẽ… không, không thể!
Để chứng thực suy đoán của mình, thừa dịp Nghi nhi đang ý loạn tình mê, nhanh tay vừa tháo vừa xé quần áo Giới Nghi. Không ngờ trên người Nghi nhi quả nhiên xuất hiện ‘vật’ không thuộc về nữ nhân.bg-ssp-{height:px}
“Cái quái gì thế này?”
Một lát sau, trong phòng vang lên một tiếng rống kinh thiên động địa.
“Thiên Dương?” Giới Nghi thần trí mê man bừng tỉnh lại, giương mắt nhìn Thiên Dương, lúc này cậu mới phát hiện ra vạt áo Thiên Dương mở rộng lộ ra khuôn ngực rắn chắc, mà cậu cũng…
“A!” Mặt cậu đỏ bừng, sợ hãi kêu một tiếng, nhanh tay che thân thể mình.
Từ khi nào, từ khi nào cậu đã trần như nhộng thế này, chỉ còn mỗi chiếc áo trên người làm cậu run run.
“Ngươi là nam!” Thiên Dương cao giọng.
Khi trông thấy bờ ngực yếu ớt mà bằng phẳng ấy, hắn còn cố an ủi mình chưa hết hy vọng, có lẽ chỉ là trổ mã kém mà thôi. Nhưng suy nghĩ khẩn trương muốn chứng thực làm hắn cấp bách thoát hạ vật che lấp hạ thân Nghi nhi ra, cư nhiên lại xuất hiện thứ giống hắn, thứ chỉ nam nhân mới có. ///
“Ngươi mang theo bao phục muốn đi đâu?”
“Ta không biết…” Giới Nghi đối với con đường phía trước một mảng mờ mịt. “Có lẽ ta sẽ quay về Giang Nam.”
“Ngươi không phải không có thân nhân sao?” Thiên Nghị lo lắng hỏi han. “Mà cho dù có về Giang Nam thì có thể nương nhờ ai? Huống chi, ngươi có đủ lộ phí không?”
“Khi tiểu thư đi có để lại cho ta một chiếc vòng trân châu.” Giới Nghi giơ tay cho Thiên Nghị xem. “Nàng nói vòng này có thể để ta nương nhờ cả đời.”
Thiên Nghị tỉ mỉ đánh giá chiếc vòng, không muốn nhẫn tâm nhưng vẫn phải nói: “Này… chiếc vòng ngọc này chỉ sợ là không đáng giá bao nhiêu tiền, tiểu thư nhà ngươi sợ là lừa ngươi rồi.”
“Không… sao có thể…” Giới Nghi lập tức thất thần, không muốn tin nhưng biết Thiên Nghị chẳng có lý do gì lại gạt cậu.
“Ngươi nói muốn quay về Giang Nam, có biết nơi đây cách Giang Nam rất xa không?” Thiên Nghị thông cảm nói. “Hơn nữa, ngươi có biết… đã đi nhầm đường rồi không?”
“Thật sao?”
“Ừ! Công liêu của ta ở hướng Bắc, ngươi phải đi hướng Nam mới đúng.”
“Ta thật ngốc!” Giới Nghi suy sụp nắm chặt bao phục trang trong tay
Thoạt tiên không chỉ không có lộ phí đi đường, giờ đến cả phương hướng cũng không phân biệt được. Thật sự là quá ngu ngốc, đáng bị người ta lừa mà!
“Hôm nay vận khí ngươi tốt đấy, nếu không, bình thường công liêu này không có ai ở đâu.” Cũng may ban ngày đến thương khố lấy mấy thứ đồ linh tinh mà gặp gỡ cậu, bằng không hy vọng vào lòng hảo tâm của Thiên Nghị sẽ giúp người hắn không quen biết, thì cứ đợi đấy!
“Ta thấy, ngươi cứ ở lại Vân gia đi!”
“Có thể sao?” Giới Nghi vui sướng, trong mắt tỏa ra tia tinh quang, nhưng rồi lập tức ảm đạm xuống. “Nhưng… Thiên Dương sẽ không vui nếu thấy ta…”
“Đây là chắc chắn rồi, Thiên Dương tuyệt đối không chịu được người khác phản bội dối gạt hắn. Ta thấy ngươi ở lại mục trường của ta thì hơn, có lẽ sẽ không gặp phải Thiên Dương đâu.”
Sản nghiệp Vân gia ngoại trừ mục trường Vân gia, đám huynh đệ hậu bối có Thiên Dương, Thiên Hạo và hắn, mỗi người đều sở hữu một mục trường riêng, trước mắt đều còn trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, quy mô cũng chưa lớn mạnh.
“Ta có thể chứ?” Giới Nghi kinh hỉ hỏi.
“Đương nhiên!” Thiên Nghị thân thiện cười cười – “Mục trường của ta có lẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng nuôi thêm một người như ngươi cũng dư dả.”
“Ta sẽ làm việc.” Giới Nghi vội cam đoan: “Ta rất khỏe đó, bất luận là cắt cỏ, uy mã, hay là nấu cơm, quét dọn, ta đều làm được.”
“Ta đây cũng có lời rồi.” Thiên Nghị nhướn mày nói: “Muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, ngươi cũng đừng khóc nữa!”
Giới Nghi mặt ửng đỏ, chiếp chiếp xin lỗi.
“Ngươi cũng thấy đây chỉ có một cái giường rồi đó, ngươi cũng là nam nhân, vậy không cần quá câu nệ, cùng ta chen chúc một chút! Ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi về mục trường của ta.”
“Không… không cần…!” Giới Nghi lắc lắc đầu, không hiểu sao cậu lại cảm thấy không nên cùng người khác đồng sàng cộng chẩm, ngoại trừ Thiên Dương…
“Ta nằm đất cũng được.”
“Thật chứ?”
“Vâng!”
Thiên Nghị nhún nhún vai, không hề miễn cưỡng, dù sao hắn cũng không có thói quen cùng nam nhân đồng sàng cộng chẩm.
Tùy tiện kiếm một góc, Giới Nghi dựa lưng vào tường, lúc này trong lòng mới dần yên ổn. Cậu đây đúng là gặp được quý nhân, không chỉ có được nơi dung thân, lại còn có thể ở lại nơi đầu tiên cậu yêu quý – vùng Quan ngoại hoang dã bao la.
Quan trọng nhất là… cậu cách Thiên Dương gần như vậy, chỉ cần cậu muốn, tùy thời có thể lén nhìn Thiên Dương từ xa.
Nghĩ vậy, Giới Nghi thỏa mãn nhoẻn cười!