Mật Máu Cố Yêu

chương 52: bá đạo (h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tranh Phù không biết thư phòng cùng phòng ngủ của Triệu Hành Uy đều là cấm địa, đơn giản là cho tới bây giờ Triệu Hành Uy đều không ngăn cản cứ để cô tùy ý ra vào, cho nên cô lặng lẽ chạy đến thư phòng phát hiện không ai, lại đến phòng của anh.

Sau chuyện kia, cô không gọi anh một tiếng dượng nữa, càng không thể nào kêu tên anh. Đẩy cánh cửa khép hờ ra, cô há to mồm, lại không biết gọi như thế nào.

Chỉ thấy Triệu Hành Uy vẫn đang mặc âu phục nằm trên giường, đương nhiên cô không cho khả năng cho rằng người đàn ông này sẽ ngủ sớm như vậy. Rón ra rón rén bước đến cạnh anh, cô phát hiện sắc mặt anh tái nhợt.

Triệu Hành Uy cảnh giác mở mắt ra, thấy Tranh Phù đứng bên cạnh. Lúc nhìn vào mắt anh, cô có vẻ hơi do dự.

“…” Há to mồm, cô lại phát hiện chữ dượng vẫn không thể bật ra được, “Chú…không thể ăn tỏi, làm chi vừa rồi còn ăn nhiều như vậy.”

Cô vẫn cho là anh chỉ đơn thuần không thích ăn, giống như mẹ cô vậy, đơn thuần không thích hương vị tỏi. Cô nào biết đâu rằng anh ăn tỏi sẽ bị ói mửa, sắc mặt trở nên trở nên tái nhợt như thế.

Triệu Hành Uy ngóng nhìn cô, vươn bàn tay to đặt lên cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo Tranh Phù không hề phòng bị xuống, thuận thế ôm vào lòng.

“A!” Phản ứng đầu tiên của cô là giãy giụa, muốn đứng lên.

“Tranh Phù, anh không còn chút sức lực nào cả, em đừng lộn xộn. Dạ dày của anh rất khó chịu, em để anh ôm một lát, được không?”

Giọng nói của Triệu Hành Uy hơi suy yếu, dường như đang nói đầu sỏ gây nên tất cả những điều này đều là cô. Chột dạ cùng áy náy, Tranh Phù lập tức ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn để anh điều chỉnh tư thế ôm cô, cả người biến thành bị anh ôm vào trong ngực nằm ở trên giường.

Đã sớm uống thuốc rồi, thể lực đang khôi phục, Triệu Hành Uy nào có khả năng suy yếu như thế. Nhưng anh đã vì cô mà cấm dục lâu lắm, đêm nay phải lừa tiểu nha đầu này lừa lên giường mới được.

Nằm trong lòng anh chốc lát, Tranh Phù dè dặt cẩn trọng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm để lồng ngực của anh, liếc trộm sắc mặt của anh một cái. A nga, thoạt nhìn vẫn thật khó coi, không phải cô đã gây họa chứ?

“Tâm tình khá hơn chút nào không?” Vốn dĩ anh đang nhắm mắt dưỡng thần lại đột nhiên mở mắt ra, bắt được sự áy náy không kịp thu về trong mắt cô.

Câu hỏi của anh khiến cô sửng sốt, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng, nên không rõ ý anh là gì.

“Nếu không vui sẽ không cần làm bộ vui vẻ, cười có thể gạt người, nhưng trái tim không lừa được người.” Dáng vẻ vừa rồi của cô, thật không biết là muốn lừa chính cô hay là lừa người khác.

Vậy nên, vì khiến cô vui vẻ, biết mình rõ ăn vào khó chịu, anh vẫn ăn hết? Suy nghĩ kì quái lướt qua đầu óc, Tranh Phù lập tức gục đầu xuống đem giấu mặt trong lòng anh. Tim cô nhảy lên bùm bùm, không theo quy luật. Cô không tự chủ lấy tay áp ngực, cảm giác thật là kỳ quái.

Thả thiên hạ trong lòng lên gối đầu, để đôi mắt trong suốt kia nhìn thẳng vào anh. Lòng bàn tay anh phủ gương mặt cô, tuy rằng rất muốn lập tức giữ lấy cô, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.

“Tranh Phù, em không thể tiếp nhận tình cảm của anh sao? Tại sao?” Mặt anh gần như sắp dán lên mặt cô, hô hấp nóng rực phả trên môi cô.

“Tôi… Tôi…” Đầu óc cô lập tức trống rỗng, “Chú… Chú là dượng của tôi, hơn nữa, hơn nữa tôi đã có bạn trai…”

Chột dạ cái gì? Cô làm chi lại cảm thấy yếu kém như vậy? Cô nói không sai a!

Nhưng chuyện đòi mạng chính là, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần như thế, thậm chí cô có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của anh. Đôi mắt đen kia khóa chặt lấy cô, khuôn mặt cô bỗng nóng bừng. Cô thật hoài nghi bây giờ có phải mặt cô đỏ như trứng tôm đã nấu chín rồi không.

“Không thể thử tiếp nhận sao? Chỉ cần em nguyện ý tiếp nhận, dù có vấn đề gì đều giao cho anh giải quyết. Tranh Phù, anh thật sự rất yêu em, em có biết không.” Nửa người anh dán lên người cô, đầu chôn vào cổ cô, tham lam ngửi mùi hương thơm ngát.

Mặt cô càng thêm nóng, tim nhảy bùm bùm càng thêm lợi hại. Đầu óc cô sắp biến thành tương hồ, anh…sao anh luôn thích đem yêu hay không yêu treo trên bờ môi.

Không nên không nên, tỉnh táo một chút, cô là người đã có bạn trai. Còn nữa, người này chính là dượng của cô!

“Tranh Phù, tiểu Tranh Phù anh, làm người yêu của anh không tốt sao? Chẳng lẽ anh kém người bạn trai kia của em? Anh có thể cho em tất cả những gì em muốn, anh sẽ thương em, sẽ cưng chiều, sẽ yêu em. Có thể hiện tại em không yêu anh, chỉ cần em nguyện ý ở lại bên anh là được.”

Tuy đây là lần đầu tiên Triệu Hành Uy nói những lời này với một cô gái, nhưng không hổ là người lão luyện tình trường, giết Tranh Phù trở tay không kịp, hoàn toàn không có chủ ý.

Dù sao Tranh Phù mới mười tám tuổi, những người từng theo đuổi cô đều là bạn bè cùng lứa tuổi. Dáng vẻ cầu xin và tình yêu nồng nàn thế này, sao cô có thể ngăn cản hoặc là tiếp nhận được.

Thừa dịp đầu óc cô thất thần trống rỗng, Triệu Hành Uy ngẩng đầu chiếm hữu môi cô.

Đầu lưỡi ấm nóng lướt nhẹ miêu tả cánh môi mềm mại, rồi mới từ từ phá khai tách đôi môi cạy mở hàm răng, xâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy cái lưỡi không hề phòng bị.

Đầu ngón tay anh kéo hai dây váy của cô xuống hai cánh tay cô, kéo ra lớp vải trên ngực cô xuống, cới nút cài nội y màu hồng nhạt vứt xuống dưới giường. Đầu lưỡi anh quấn quýt lấy lưỡi cô, tham lam hút nước bọt thơm ngọt, lòng bàn tay nóng rực xoa bóp hai bầu vú đầy đặn.

Hơi thở của anh còn cho cô cảm giác mãnh liệt hơn cả lúc ở trên mái nhà, hơi thở cực nóng vây quanh cô. Nháy mắt Tranh Phù thanh tỉnh, lập tức muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn hoàn toàn bất động. Bàn tay nhỏ bé chỉ có thể nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên ngực cô, muốn kéo tay anh ra.

“A a… Không… A…”

Cô tỉnh táo phát hiện ra người đang hôn cô là dượng, thậm chí nội y của cô cũng đã bị anh cởi ra. Suy nghĩ đáng sợ này làm cô giật mình, lập tức vặn vẹo người, muốn cự tuyệt.

Triệu Hành Uy nào cho phép cô cự tuyệt, anh giữ chặt hai bàn tay cô lên đỉnh đầu, cả người ép lên thân thể đang cựa quậy lộn xộn của cô. Bàn tay còn lại giữ lấy cằm cô, để đầu cô hơi ngẩng lên, thừa nhận nụ hôn sâu của anh.

“Tranh Phù, đừng cự tuyệt, anh không làm em bị thương.”

Cơ hồ là môi dán lên môi, từng chữ anh nói như đang cố đè nén tình cảm. Dứt lời không đợi cô mở miệng, anh đã chặn môi cô lại, quấn lấy cái lưỡi của cô.

Anh tận tình quấn quýt, bắt buộc cô nuốt vào nước bọt của hai người, cũng hút đầu lưỡi ngọt ngào của cô. Cho đến khi thỏa mãn, anh mới chậm rãi rút đầu lưỡi ẩm nóng ra khỏi miệng cô, chuyển thành miêu tả đôi môi như cánh hoa của cô, hai cánh môi mỏng ngậm lấy môi dưới của cô hút một lát rồi lại chuyển thành ngậm lấymôi trên.

Bàn tay giữ cằm cô chuyển xuống bầu ngực, âu yếm hai quả mật đào. Đầu ngón tay anh khảy lộng nụ hoa vì lõa lồ trong không khí lạnh nên bị kích thích cứng lại, đầu ngón tay anh vân vê qua lại xoa bóp.

Chờ hai nụ hoa đều đỏ bừng đứng thẳng, năm ngón tay anh thu lại xoa bóp bầu vú. Hai bầu vú trắng nõn trong lòng bàn tay anh dần dần nổi lên màu hồng nhạt, rất đáng yêu.

“Ừ a…”

Bị anh hôn đến đầu óc choáng váng lại bị tay kích thích hai bầu ngực mẫn cảm, Tranh Phù nhịn không được ưm một tiếng.

Nụ hôn của Triệu Hành Uy cũng từ môi cô đi xuống dưới, châm nhiều khoái cảm hơn trên cơ thể cô.

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio