*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Haha, xem ra anh cũng là tri kỷ của chị tôi nhỉ, như vậy thì tôi cũng yên tâm cho chị tôi hơn"
Lời nói của Vũ Hải Yến có ý tứ, cô ta mỉm cười đầy ẩn ý.
Khi Vũ Linh Đan đang cau mày, cô ta nhanh chóng xuống xe, bắt tắc xi và đi đến Á Đông.
Vũ Linh Đan nhìn theo bóng lưng của Vũ Hải Yến, cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi.
Từ trước đến nay Vũ Hải Yến chưa bao giờ là người toàn tâm toàn ý lo lắng cho người khác, nghĩ đến những vụ lùm xùm trước đây, Vũ Linh Đan càng nghi ngờ người phụ nữ này đang giở trò.
Để tránh bị ảnh hưởng thêm, Vũ Linh Đan xuống xe ngay tại chỗ, đồng thời nghiêm túc và chân thành nói: "Đức Phú, tôi rất cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây, nhưng cậu cũng biết rằng tôi vừa mới ly hôn.
Vì những rắc rối không đáng có, tôi thấy sau này chúng ta nên ít liên lạc với nhau thì tốt hơn"
"Chị Linh Đan, chị bị sao vậy?"
Trương Đức Phú nghe đến đây, trái tim bỗng thấy lạnh lẽo, nhưng lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, sau đó xuống xe sốt ruột nói: "Người phụ nữ vừa rồi đã chọc giận chị à? Đừng lo lắng, chuyện này để em sắp xếp."
Vũ Linh Đan lắc đầu, cô cũng chẳng muốn nhiều lời nữa: "Sau này đừng đón tôi nữa"
Nói xong cô xoay người rời đi.
Trương Đức Phú sững sờ cho đến khi Vũ Linh Đan bước vào công ty mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Lúc này cậu ta mới quay trở lại xe, sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu ta đập mạnh tay vào vô lăng.
Vất vả lắm mới tiến gần hơn đến Vũ Linh Đan, cậu ta tuyệt đối không thể để người phụ nữ này phá hủy được.
Ngay lập tức, cậu ta đạp ga và lao thẳng đến Á Đông.
Đúng lúc Vũ Hải Yến vừa đến, đang ở quầy lễ tân thương lượng.
Hiển nhiên là người phụ nữ này không hẹn trước, nhưng bây giờ lại lớn giọng hùng hồn, thật sự là ngu ngốc.
"Tôi tìm tổng giám đốc Thành của các người có việc gấp, nếu không tin thì gọi điện đi."
Vũ Hải Yến sốt ruột nói.
"Xin lỗi, tổng giám đốc thật sự đang họp, hay là cô cứ chờ một lát đi."
Quầy lễ tân khá lịch sự, nhất là khi nhìn thấy Trương Đức Phú đứng sau lưng Vũ Hải Yến.
Ban đầu họ rất ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng nở lại nụ cười ngọt ngào dưới cái lắc đầu của Trương Đức Phú.
Vũ Hải Yến không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy quầy lễ tân dịu đi, thái độ của cô ta càng thêm kiêu ngạo, một ngón tay gõ lên bàn và nói: "Cái gì, cô bảo tôi chờ ở đây sao?"
"Thật xin lỗi!"
Lễ tân tiếp tục xin lỗi.
"Cho dù có đợi thì cũng phải đợi trong văn phòng tổng giám đốc.
Tốt hơn hết là bây giờ cô đưa tôi lên đi, cẩn thận tội khiến cô mất việc đấy!"
Vũ Hải Yến chỉ vào quầy lễ tân và tiếp tục tỏ ra tự phụ.
Những cô gái lễ tân cố gắng cười, nếu là ngày thường thì đã sớm gọi bảo vệ rồi, đừng nói cô con gái lớn nhà họ Vũ, cho dù là chủ tịch Vũ Phong Toàn đến đây, nếu không hẹn trước thì cũng không gặp được Trương Thiên Thành đầu.
Nhưng mà, hiện tại có một ông chủ khác của công ty ở phía sau, Vũ Hải Yến giống như một tên hề, các lễ tân chỉ đang phối hợp diễn trò thôi, cũng có chút thú vị.
"Tôi nói.."
Sau khi Vũ Hải Yến nói xong, thấy đối phương không phản ứng gì lại còn cười, cô ta tức giận, vội vàng giơ tay lên.
Nhưng trước khi lòng bàn tay rơi xuống, đã bị người phía sau giữ lại.
Khi cô ta quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc và rất chán ghét.
"Cô Vũ Hải Yến, động tay động chân ở đây không thích hợp lắm đâu."
Trương Đức Phú nhếch mép cười, một tia mỉa mai lướt qua mắt cậu ta.
"Ô, không phải là bạn tâm giao của chị gái Vũ Linh Đan của tôi đây sao? Thật là trùng hợp, tại sao anh lại ở đây? Không phải anh làm việc ở Á Đông chứ?".
Vũ Hải Yến cố ý kéo dài giọng điệu của mình, đồng thời nhìn Trương Đức Phú đánh giá.
Cô ta cố ý nói về chuyện lúc sáng, dù sao cũng đang ở Á Đông, cô ta phải để cho nó lọt vào tại Trương Thiên Thành.
Làm sao Trương Đức Phú lại không hiểu ý đồ của Vũ Hải Yến chứ.
Đôi mày đen rậm hơi cau lại, nhưng không ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ta, chỉ là ánh mắt lãnh đạm của cậu ta nhanh chóng trở lại vẻ cao quý và kiêu ngạo như trước đây.
Cậu ta bình tĩnh nói với giọng điệu trịch.
thượng: "Tôi họ Trương, tên tôi là Trương Đức Phú.
Đây là công ty của nhà tôi.
Tôi làm việc ở đây có gì lạ không? Nhưng cô Vũ Hải Yến, tôi thấy...!hình như cô không có hẹn trước, mới sáng sớm thế này..."
"Cái gì?"
Vũ Hải Yến chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, sau đó đại não lại hoàn toàn không hoạt động.
Dường như cô ta vừa nghe thấy một cái tên là Trương Đức Phú, trùng hợp với cảm giác quen thuộc trong đầu, cô ta cũng không dám nghi ngờ.
Nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
Vậy không phải gián tiếp thừa nhận trước đó cô ta như một tên ngốc mua vui cho người khác sao?
"Xin lỗi, cô Hải Yến, nếu không hẹn trước thì tôi e hôm nay cô không gặp được Trương Thiên Thành rồi"
Sau khi Trương Đức Phú trao đổi ánh mắt với quầy lễ tân, cậu ta nhanh chóng nghiêm túc nói.
"Cái đó...!Trương Đức Phú, không, tổng giám đốc Phú, tôi thực sự không biết đó là anh, tôi xin lỗi...!tổng giám đốc Phú, nể mặt chị gái tôi, mong anh đừng để bụng những chuyện trước đây."
Vũ Hải Yến là ai chứ? Ba giây sau khi đại não ngừng hoạt động, nó nhanh chóng phản ứng lại, cô ta lập tức nở một nụ cười ngọt ngào không cưỡng lại được, chớp chớp đôi mắt to dịu dàng, lộ ra vẻ đào hoa.
"Cô cứ nói cho người nào đó là chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường là được" Vũ Hải Yến chưa kịp dứt lời thì Trương Đức Phú đã cắt ngang lần nữa, sau đó tiếp tục đe dọa.
"Vâng."
Giọng nói của Vũ Hải Yến không còn quá tự tin nữa, may mà cô ta vẫn tỉnh táo, vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười định chuồn đi chỗ khác: "Nếu không có chuyện gì, vậy thì tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của tổng giám đốc Phú nữa"
"Không gặp nữa à? Nếu không phiền thì tôi có thể giúp cô."
Trương Đức Phú còn nghiêm túc mời ở lại.
"Không cần, không cần."
Vũ Hải Yến liên tục xua tay, sợ tới mức không nói được lời nào, hốt hoảng chạy trốn.
Lúc này, Trương Đức Phú tỏ vẻ vô tội nhún vai đứng trước quầy lễ tân, như thể cậu ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vũ Hải Yến thở phào nhẹ nhõm ngay sau khi ra khỏi Á Đông, không dám chậm trễ, cô ta nhanh chóng báo tin quan trọng cho Nguyễn Kim Thanh.
Lúc đó, Nguyễn Kim Thanh đang dựa vào sô pha uống trà thơm và ăn tráng miệng, vừa nghe Vũ Hải Yến hốt hoảng gọi, bà ta cau mày mắng: "Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, con gái thì nên dè dặt cẩn trọng, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh, sao lại la hét như vậy?".