Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

chương 2: chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm bị giam vào trong lồng sắt, Nhạc Tử Mặc mới phát giác, cậu vừa chạy ra khỏi hang hổ đã lại lọt vào ổ sói.

Đến cùng thì cái trụ sở này lớn bao nhiêu, cậu không rõ ràng lắm, cậu đi theo đám người này gần nửa tiếng đồ hồ tới nơi có những dãy nhà trệt dựng sát nhau, một đám người đi qua đi lại, ai nấy đều đối với khuôn mặt mới là Nhạc Tử Mặc làm như không thấy, trên mặt tất cả mọi người đều treo vẻ lạnh lùng xa cách.

Như vậy cũng tốt, miễn việc lại bị xem thành dị loại một lần nữa.

Chỉ là những người này hơi tí lại đi bóp mông của cậu một chút, nhéo nhéo bắp đùi khiến cậu cực kỳ phản cảm, mỗi lần thấy cậu hằm hằm trừng lại, những người này chỉ cười hi hi ha ha coi như không có chuyện gì xảy ra.

Quét mống mắt, cửa được mở ra, bên trong rất tối, Nhạc Tử Mặc nhìn không rõ, chần chờ một chút, mấy đôi tay phía sau lưng đã phát lực, hung hăng đẩy cậu đi vào.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi vào đi!!!”

Nhiệt tình trước đó biến thành chán ghét cùng với không kiên nhẫn.

Cửa bị đóng lại một lần nữa, đèn trong phòng sáng lên.

Nhạc Tử Mặc từ trên đất bò dậy, đánh giá bốn phía, trong phòng trống rỗng, ngoài bàn và mấy cái ghế ra thì không có gì cả, sau mấy cánh cửa bị đóng chặt, Nhạc Tử Mặc dường như nghe thấy tiếng gào thét kỳ quái nào đó.

“Các người, các người muốn làm gì?” – Nhạc Tử Mặc bất an lui lại, cuối cùng dán lên vách tường, không còn đường nào có thể lui được nữa.

Ánh mắt những người này nhìn cậu giống hệt như loài săn mồi, hung tàn, ánh mắt lộ ra hung quang, trong đáy mắt là ác ý trần trụi không hề che giấu.

“Ha! Cái tên đầu đất này thật đúng là ngây thơ, nhìn không ra chúng ta làm nghề gì đúng không?” – Một người liếm liếm môi, trắng trợn quét mắt nhìn toàn thân Nhạc Tử Mặc.

“Tên này mập đấy, nuôi thêm hai ngày nữa, chúng ta lôi đứa khác ra trước đi.”

Thảo luận của những người này, Nhạc Tử Mặc hoàn toàn nghe không hiểu, cũng không rõ tình huống là như thế nào, nhưng thấy từng người trong bọn họ đều nhìn cậu chằm chằm, nước bọt rơi tí tách, dáng vẻ giống như đã mấy trăm năm không được ăn thịt dê, trong lòng Nhạc Tử Mặc bắt đầu lo lắng không yên.

Đây rốt cuộc là cái thế giới gì vậy?

Sau khi những người này vào phòng thì không thèm ngụy trang nữa, tùy ý để lộ sát khí toàn thân, mỗi người trong bọn họ đều đầy vẻ vô lại cùng sát ý.

Không để cho Nhạc Tử Mặc phải suy nghĩ nhiều, hai người đàn ông cao gầy tiến lên xem Nhạc Tử Mặc như phạm nhận mà giải đi, mở một cái cửa ra, Nhạc Tử Mặc thấy được một màn đầu tiên khi bước vào thế giới này khiến cậu sụp đổ.

Từng cái lồng sắt, cao không tới một mét, rộng gần hai mét, giống như một cái chuồng giam giữ gà vịt ngỗng… nhưng trong những cái lồng sắt kia giam giữ chính là người còn đang sống sờ sờ.

Người bên trong đó bị còng tay chân, tinh thần uể oải, ánh mắt trống rỗng chết lặng, khi nhìn thấy có người tiến đến, mỗi người đều hồi hộp bất an, giãy dụa kịch liệt, đến khi nhìn thấy là người bị tống giam thì từng người đều yên tĩnh trở lại.

Bên trong có ba cái lồng, mỗi một lồng chứa hai người, trong đó có hai phụ nữ mang thai, một cái nhốt hai người đàn ông trung niên, còn một cái là nhốt một đứa bé và một người trẻ tuổi.

Hai người đàn ông đè vai cậu thô lỗ mở lồng sắt ra, thô bạo đẩy Nhạc Tử Mặc vào.

“Đi vào nhanh chút, đồ không có mắt.” – Thấy Nhạc Tử Mặc không chịu phối hợp, một người trong đó ở phía sau đá cho Nhạc Tử Mặc một cái, cái đá này lực rất mạnh, Nhạc Tử Mặc nghi ngờ phổi của mình sắp bị đá rớt ra luôn rồi, nhanh chóng lùi vào bên trong lồng sắt nhỏ hẹp.

Cậu vừa mới ngồi xổm xuống, tay chân đã đau nhói, chỉ nghe rắc một tiếng, hai tay hai chân đã bị còng sắt còng lại.

Nhạc Tử Mặc: “…”

Không gian có thể hoạt động vô cùng ít ỏi, miễn cưỡng mới ngồi xổm xuống được, bởi vì bị còng lại, giãy dụa cũng không làm được gì.

Tâm tình Nhạc Tử Mặc vô cùng tệ, một khắc trước cậu còn đang ở trong căn hộ của mình, nhàn nhã thong thả xem tivi, đột nhiên lại tới đây, cảnh ngộ liên tiếp gặp phải khiến cậu hoài nghi không biết đến cùng thì những thứ này có phải là thật hay không.

Hai người đàn ông kia vừa đi, trong phòng lập tức truyền ra tiếng khóc, bi thương lại tuyệt vọng.

Nhạc Tử Mặc cảm thấy tinh thần của mình cũng sắp phân liệt đến nơi, trong cái lồng này của cậu có ba người, một người là một thằng nhóc khoảng bảy tám tuổi, một người là một thanh niên gần giống với cậu, vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ giống như đã mặc kệ số phận cho nước chảy bèo trôi.

Thằng nhóc kia chẳng tốn diện tích mấy, tay chân cũng bị còng lại, hai tay của nó túm lấy thanh sắt trên cái lồng, khóc đến chết đi sống lại.

Trong cái lồng bên cạnh là hai người đàn ông trung niên, sau khi kinh hoảng qua đi thì biểu cảm còn lại chính là đau thương buồn bã, nghe thấy tiếng khóc của thằng nhóc cũng kiềm lòng không được mà lau nước mắt.

Duy chỉ có hai người phụ nữ có thai ở bên kia là ánh mắt vẫn cứ trống rỗng chết lặng, hai mắt ngẫu nhiên chuyển động mới biểu thị ra được các cô vẫn còn có suy nghĩ.

“Đừng khóc nữa.”

Vốn dĩ Nhạc Tử Mặc đang vô cùng bực bội, thằng nhóc bên cạnh lại cứ khóc thút tha thút thít khiến não của cậu như muốn nổ tung, đau không chịu nổi.

Thằng nhóc kia không vì nghe thấy cậu nói mà thay đổi, tiếp tục gào khóc.

Tiếng khóc kia đinh tai nhức óc, cuồng loạn, khiến người nghe cảm thấy lo lắng không thôi.

Nhạc Tử Mặc nói vài câu, thằng nhóc kia vẫn cứ khóc lớn như cũ, hai người đàn ông trung niên vốn chỉ lau nước mắt cũng gia nhập vào hàng ngũ đó.

Cả căn phòng đều là tiếng khóc bi thương.

Trong lòng Nhạc Tử Mặc lại càng thêm hoảng sợ.

Cậu nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của hai người phụ nữ có thai kia hơi lộ ra vẻ bi thương, nước mắt trên khóe mắt chảy xuống.

“Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao tất cả mọi người đều khóc?” – Cậu hơi dịch về phía kia của chiếc lồng, mang theo thăm dò mà hòi thăm người thanh niên trẻ tuổi vẫn một mực thờ ơ kia.

Biểu cảm của người thanh niên trẻ tuổi vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn Nhạc Tử Mặc một chút, tròng mắt màu đen không khỏi căng lên, cậu híp mắt, không trả lời mà hỏi: “Lần đầu tiên tới căn cứ à?”

Căn cứ?

Nhạc Tử Mặc gật gật đầu: “Đúng vậy, lần đầu tiên tới nơi này.”

“Hừ! Thảo nào! Ngươi đến thì trong số chúng ta sẽ có một người bị ăn, tất cả mọi người đều không muốn chết, sao mà không khóc cho được?” – Thanh niên kia thản nhiên nói.

Suýt chút nữa thì Nhạc Tử Mặc cắn rơi mất đầu lưỡi, trong đầu ong ong kêu lên, không thể tin được hỏi: “…Anh, anh nói là bọn họ ăn, ăn thịt người?”

“Đúng vậy, hiện tại con người đã không còn lại bất kỳ nhân tính gì, ở năm mươi năm trước còn có người đứng ra ngăn cản chuyện ác liệt này xảy ra, nhưng bây giờ, ha ha, mọi người đều mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không nhìn thấy.”

Nhạc Tử Mặc vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ cùng hành động của những người này vượt xa khỏi phạm vi tưởng tượng của cậu.

Cậu nhìn ta được khoa học kỹ thuật ở nơi này vượt xa niên đại của cậu, loại chuyện mất hết nhân tính này sao lại xảy ra cơ chứ?

“… Không có pháp luật quản chế hay sao?” – Nhạc Tử Mặc hỏi ra một vấn đề ngu ngốc.

“Pháp luật?” – Thanh niên kia cười lạnh: “Cái thứ đồ chơi đó đã không còn tồn tại từ năm mươi năm trước rồi, cả đám đều kêu gào kẻ mạnh làm vua, có nắm đấm thì đó chính là pháp luật.”

Thấy Nhạc Tử Mặc thực sự không biết, thanh niên kia dừng một chút hỏi: “Cậu từ đâu chạy đến đây? Nói thật, một thân da thịt này của cậu, cho dù là nhân vật đứng đầu căn cứ cũng không nuôi ra được, hiện tại căn cứ không có ăn, không có uống, bọn họ không bắt cậu mới là lạ đấy.”

Nhạc Tử Mặc tùy tiện nói láo, đánh trống lảng cho qua cái chủ đề này, nói mình sống trong êm ấm đã lâu, được người trong nhà cho ăn ngon uống ngon nên lúc này mới được như thế.

“Người anh em này, tôi hỏi thăm một chút, dị tộc trong miệng bọn họ là cái gì?” – Nhạc Tử Mặc hỏi.

Người kia nhìn Nhạc Tử Mặc giống như là nhìn thấy quái vật, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi cùng với sợ hãi thán phục không thôi: “Trời ạ, thật đúng là gặp quỷ, đến tột cùng thì người nhà cậu bảo vệ cậu tốt đến mức nào, ngay cả chuyện bên ngoài cũng không biết chút nào như thế, đến cùng thì những năm này cậu đã sống kiểu gì vậy?!!!”

Nhạc Tử Mặc ngượng ngùng cười một tiếng.

Hai người bọn họ nói chuyện cũng dẫn tới sự chú ý của những người khác, thằng nhóc kia lau lau nước mắt, ngồi xổm ở một bên, hút hút nước mũi hít không khí vào, mặt ủ mày ê.

Thanh niên kia bị Nhạc Tử Mặc chọc cho giận đến mức không còn cách nào khác, miệng hừ hừ nói: “Ài, thế thì cho cậu biết để sau có thành quỷ cũng biết rõ mọi chuyện là thế nào, thằng nhóc này thật đúng là…

Dị tộc chính là một chủng tộc đến từ bên ngoài, có thể biến thân thành nhân loại nhưng lại hoàn toàn khác biệt với nhân loại.

Bọn chúng cướp đi lãnh thổ của nhân loại, hành hạ nhân loại chúng ta đến chết, mà hiện tại thời thế thay đổi, những dị tộc kia có trí tuệ hơn người, không ngại tàn sát nhân loại, xem nhân loại chúng là thành công cụ sinh sản đời sau cho bọn chúng, xem chúng ta như nô lệ, không có bất kỳ tôn nghiêm nào, là tôi tớ không có chút nhân quyền, một khi tuổi già sắc kém, cạn sạch sức lực, sẽ bị giết chết, trở thành khẩu phần lương thực của dị tộc.”

Nhạc Tử Mặc nghe xong, cảm thấy tam quan đều vỡ nát.

“Dị tộc có thể cùng nhân loại chúng ta sinh ra đời sau?”

“Ha ha, đừng cảm thấy kỳ quái! Giống đực dị tộc chuyên chọn nam, giống cái chuyên chọn nữ, cùng giới mới có thể sinh ra đời sau, hừ! Cũng may là có lần chiến tranh hạt nhân kia, thông qua nó mà những dị tộc đó mới biết được chỉ có nhờ vào nhân loại chúng ta mới có thể sinh ra hậu đại, nếu không, đừng nói là năm mươi năm, chỉ cần hai mươi năm thôi, nhân loại trên địa đầu đều sẽ diệt vong.”

Nhạc Tử Mặc cảm thấy thế giới quan hoàn toàn hỏng mất.

Đây là cái thói đời gì vậy.

Cậu nghe lời người trẻ tuổi kia nói mà biết được, so với dị tộc, thù hận của người kia đối với nhân loại càng nhiều hơn, trong lời nói có khinh thị, xem thường cùng với chán ghét.

“Đây là căn cứ cuối cùng của nhân loại.” – Ngữ khí của người kia nhàn nhạt, lại có một loại cô đơn không nói thành lời.

Nhạc Tử Mặc không khỏi khẽ giật mình,

Căn cứ cuối cùng, chẳng lẽ trước đó có rất nhiều căn cứ đã bị tan rã sao?

“… Vậy căn cứ này có bao nhiêu người?” – Nhạc Tử Mặc hỏi.

“Hẳn là hơn mười vạn, chỉ một chút xíu người như vậy mà mỗi ngày đều nói làm sao để xưng bá toàn cầu, chiếm lĩnh vũ trụ, ngay cả nhà của mình cũng không bảo vệ nổi.

Ha ha, sở dĩ nhân loại có ngày hôm nay, tất cả đều là do một tay mình tạo thành…”

“Ồ! Còn nói chuyện phiếm cơ à, xem ra tâm trạng không tồi nhỉ.” – Cánh cửa bị đóng đột nhiên mở ra, bốn người đàn ông hung thần ác sát đi tới, đem cái lồng của Nhạc Tử Mặc mở ra, Nhạc Tử Mặc cảm giác được trái tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.

Trong lòng những người khác cũng run sợ, gắt gao hướng về phía bên trong mà co lại, thằng nhóc kia dán chặt lên người Nhạc Tử Mặc, trong con mắt màu đen tràn đầy hoảng sợ.

“Đừng chọn tôi, đừng chọn tôi…” – Cậu nghe được thằng nhóc kia run rẩy miệng cầu nguyện.

Một bàn tay đưa đến đem thằng nhóc kia túm ra, thằng nhóc gào khóc thét lên: “Thả tôi ra, thả tôi ra! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!”

Toàn thân Nhạc Tử Mặc run rẩy.

Cậu bất lực, mờ mịt nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, nhưng lại không đủ sức chống cự, ánh mắt của thằng nhóc nhìn chằm chằm vào Nhạc Tử Mặc, cầu cứu hô to: “Anh ơi! Anh ơi mau cứu em, mau cứu em, em không muốn chết, em vẫn còn nhỏ lắm, em không muốn chết! Anh ơi, cầu xin anh, mau cứu em với!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio