Dựa vào chính mình…
Lâm Thi Vũ thầm nhẩm lại câu này trong lòng, lặng lẽ nắm chặt bàn tay nhỏ.
Lâm Siêu tới gần cửa sổ, lúc này trên những con đường bên trong tiểu khu đã nhuộm đẫm vết máu loang rộng như những đóa hồng nở rộ sực mùi tanh gay mũi.
Anh lẳng lặng quan sát những xác thối đó.
Xác thối ở hậu thế mạnh đáng sợ, chẳng những có một số năng lực đặc biệt kỳ lạ mà còn có trí tuệ của con người, biết dùng mưu kế, biết giăng bẫy, thực sự rất khó đề phòng.
Xác thối ở thời kỳ đầu rất đơn giản, có rất nhiều nhược điểm.
Xác thối hiện tại ở trạng thái lây nhiễm đầu tiên không biết bật nhảy, không có trí thông minh, võng mạc của mắt bị vi rút ăn mòn, thị giác mờ mờ, chỉ có thể nhìn rõ những vật trong bán kính vài mét.
Ngoài ra, nó còn sợ ánh sáng!
Với tình trạng cơ thể mất nước nghiêm trọng, bọn chúng có bản năng sợ nóng, có thể xua đuổi bọn chúng bằng nhiệt độ cao.
Có điều, nếu như trong nhiệt độ cao có mùi máu tanh thì bọn chúng sẽ nhào tới bất chấp tất cả, bản năng ăn uống của bọn chúng mạnh hơn bản năng sợ hãi!
Nhược điểm trí mạng của bọn chúng là đầu.
Dù cho không có trái tim thì bọn chúng vẫn sống được, bởi vì hệ thống tuần hoàn trong cơ thể xác thối đã chết, có trái tim hay không cũng không có gì khác, nhưng cấu tạo của đại não phức tạp hơn nhiều, cho dù phần lớn tế bào não đã chết, chỉ cần trung khu thần kinh vẫn còn sống thì điện từ sinh học có thể kiểm soát nó tạo ra các phản ứng.
Cho nên làm nổ đầu là cách duy nhất giết chết bọn nó!
Điều duy nhất cần chú ý là khứu giác của bọn nó rất nhạy, khoảng gấp trên dưới mười lần con người, đây là một mức độ rất khoa trương, tương đương nhạy bằng một phần tư mũi chó, mà một con chó thì có thể lần theo một chút xíu mùi để đuổi theo tới nơi mục tiêu đang ở, trừ khi có thể tẩy sạch mùi, nếu không hoàn toàn không cách nào trốn tránh!
Điều này nghĩa là một khi trên người có một vết thương nhỏ, bọn xác thối sẽ ồ ạt lao tới như bầy cá mập dưới đại dương!
Nhờ hiểu rõ nhược điểm của bọn nó, Lâm Siêu có rất nhiều cách đối phó với chúng, chỉ có điều anh không chọn hành động vào buổi tối.
Thứ nhất là vì những xác thối này hoạt động rất mạnh khi trời tối, bọn nó không cần quan sát bằng mắt thường vẫn có thể xác định được vị trí của người sống, thứ hai là vì tốc độ của bọn chúng vào buổi tối sẽ nhanh hơn ban ngày một phần ba!
“Đi ngủ đi.” Lâm Siêu thấy Lâm Thi Vũ lo lắng ra mặt thì khuyên chị.
Lâm Thi Vũ mở to hai mắt, nói: “Em ngủ nổi à?”
Lâm Siêu cười nhạt một tiếng, đáp: “Thời gian còn dài mà, phải biết cách tiết kiệm năng lượng trong cơ thể.
Nếu không ngủ nổi thì phải làm gì đó, không nên lãng phí thời gian.”
Thời gian rất quý giá.
Hiệu quả của câu nói này ở thời đại trước không quá rõ ràng nhưng ở tận thế thì có thể thấy một cách nhanh chóng.
Từ một đứa trẻ mồ côi Lâm Siêu có thể sống sót đến năm mười chín tuổi chính là nhờ từ nhỏ anh đã biết quý trọng thời gian.
Lúc người khác ngủ, anh suy nghĩ cách làm sao săn được chuột non mới sinh có bàn chân thối rữa.
Lúc người khác co ro trong căn phòng nhỏ, sợ gặp phải quái vật, anh lặng lẽ rèn luyện thân thể.
Anh đã biết phi đao từ nhỏ, lợi dụng việc ném đá mà học được kiến thức cơ bản, từ khi trở thành người tiến hóa, nền tảng tích lũy vững chắc giúp anh nắm giữ được hai kỹ năng cấp A ở độ tuổi mười chín.
Đây là một thành tựu đáng kinh ngạc ở tương lai!
Chính nhờ kỹ năng chiến đấu cấp A này, anh mới có thể thoát khỏi miệng quái vật hết lần này tới lần khác.
Nếu không phải lần đó anh quá xui xẻo, gặp phải một người thức tỉnh hiếm thấy thì anh sẽ còn sống được lâu hơn.
“Chị không ngủ nổi…” Lâm Thi Vũ tủi thân nói.
Chị vẫn luôn cảm thấy tố chất tâm lý của mình mạnh, những học sinh nữ khác thấy chuột là sợ hét ầm lên, chị lại thấy chuột rất dễ thương, người khác thấy rắn là sợ run chân, chị lại không hề có cảm giác gì, chỉ cần không có độc thì không sợ, người khác sợ xác chết, chuyên ngành của chị ở đại học là giải phẫu, chị nhìn thấy thi thể và máu me là lại thấy hăng hái lạ lùng…
Thế nhưng tính chất của ngày hôm nay hoàn toàn khác.
Đây là tận thế!
Chỉ cần nghĩ tới thế giới quen thuộc trước đây từ nay không còn nữa, không còn tiệm đồ ăn nhanh, không còn công ty, không còn trường học, trên đường không còn bóng người, ở trong thành phố hoang tàn trống trải này chỉ còn lại bản thân ở chung với một bầy quái vật chuyên ăn thịt người… nghĩ thôi đã thấy run cả người!
Quan trong nhất là…
Bên ngoài ồn ào như vậy, làm sao ngủ nổi đây?
Lâm Siêu hơi mỉm cười, quả là có hơi khó cho chị, nếu người bình thường rơi vào tình huống này chắc hiện giờ đã sợ mất hồn mất vía, không nghe vào tai nổi điều gì rồi, chị vẫn còn giữ được lý trí như vậy đã là rất hiếm hoi, hơn nữa bên ngoài còn ầm ĩ đủ thứ tiếng khóc, tiếng gầm như vậy, quả thực khó lòng ngủ nổi.
“Nếu không chợp mắt được thì nghịch máy tính đi, chắc là hiện tại vẫn đang còn internet, em đoán trên mạng giờ đã ầm ĩ lắm rồi.” Lâm Siêu khẽ cười.
Lâm Thi Vũ nghĩ đến chuyện này lập tức gật đầu.
Sau khi chị rời khỏi phòng, Lâm Siêu thấy vẫn đang còn sớm, cộng thêm bên ngoài quá ồn, có cố ép mình ngủ thì chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt, anh cầm côn sắt đi ra ban công rèn luyện thương pháp.
Đập!
Anh không luyện động tác võ thuật đẹp mắt nào khác mà chỉ chuyên tâm luyện mỗi mình thương quyết này!
Với cơ thể hiện tại của anh, nếu sử dụng một số thương pháp cao siêu thì chỉ có được bề ngoài, giống như một cái vỏ bọc đẹp mắt, không hề có mấy lực sát thương.
Chỉ có đập!
Đối phó với bọn xác thối và quái vật thời kỳ đầu này thì thương quyết chỉ một chữ đập là đủ rồi.
Vụt! Vụt!
Côn sắt khua khoắng trong đêm kêu lên từng phát một.
Tay trái mệt thì đổi sang tập bằng tay phải, tay phải mệt lại đổi sang tay trái…
Mãi tới sau mười hai giờ đêm, tiếng gào của bọn xác thối mới dần lắng xuống, không còn nhìn thấy một bóng người nào trên những con đường trong khu chung cư, chỉ còn lại một vài con xác thối đang đi lang thang hay nằm bò trên thi thể con người gặm ăn, những mảnh thi thể không lành lặn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Lâm Siêu mệt nhoài, đầu ướt nhẹp mồ hôi nóng hổi, anh lấy khăn mặt lau khô, sau đó quyết định đi ngủ.
Đêm này đã được định sẵn là sẽ không yên bình.
...
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lâm Siêu lập tức rời giường.
Anh nhìn lướt qua tiểu khu ngoài cửa sổ.
Sau một đêm, lúc này trên những con đường trong tiểu khu không hề có bóng dáng một người nào, chỉ còn lại một số con xác thối đi lang thang.
Sau một đêm bị vi rút ăn mòn, máu thịt khắp toàn thân của những con xác thối này đã trương lên như xác chết trôi ngâm nước mấy tháng trời, rất khó nhận ra diện mạo vốn có.
Lâm Siêu ra phòng khách, tranh thủ lúc thành phố chưa mất điện, dùng nồi cơm điện nấu một ít cháo, ăn no xong liền chuẩn bị ra ngoài đi săn.
Trước hết anh phải trang bị vũ khí cho mình.
Đầu tiên, nhất định phải mang theo côn sắt, tiếp đến là đao găm đã mua, mang theo ba chiếc nhét vào mối may của gấu quần, trọng lượng vừa phải, không hề ảnh hưởng đến tốc độ của anh.
Sau đó, Lâm Siêu cuốn quanh cánh tay vài quyển tạp chí thời trang khá mỏng, lấy băng dán dán chặt lại, dùng thay cho bao cổ tay.
Trong lúc chiến đấu với xác thối, tay là nơi dễ bị thương nhất, chỉ cần bị cào bị thương một chút xíu thôi là có nguy cơ làm cả cánh tay bị lây nhiễm, sau đó cả người bị lây nhiễm, biến thành xác thối.
Chuẩn bị xong, Lâm Siêu thấy Lâm Thi Vũ vẫn chưa dậy nên không làm phiền chị, để lại một tờ giấy trên bàn dặn chị không cần lo lắng rồi lập tức cầm côn sắt đi về phía cửa chống trộm…
Trên sàn nhà vẫn còn sót lại vết máu.
Lâm Siêu hít một hơi thật sâu.
Anh mở dây xích phòng trộm, nhẹ nhàng mở cửa ra, một luồng gió cuốn theo hơi lạnh thổi từ ngoài vào trong phòng, mang theo mùi máu nồng nặc và mùi thối rữa thoang thoảng.
Bầu không khí quen thuộc này…
Lâm Siêu cảm giác như bỗng chốc trở về sinh tồn ở tương lai với cuộc sống trôi dạt chém giết ở vùng hoang dã, mỗi ngày liếm máu trên lưỡi dao.
Từng thứ từng thứ hiện về trong tâm trí, máu trong người dường như dần trở nên nóng bỏng, tế bào toàn thân chuyển sang trạng thái cảnh giác trong lúc sống còn.
Anh trở tay đóng cửa lại, chớp mắt ngăn cách mình vào một thế giới khác, mùi thối rữa trong không khí nồng nặc hơn, anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt cây côn sắt quan sát ba căn phòng khác xung quanh.
Mỗi tầng có bốn căn hộ, lúc này có hai cánh cửa đóng chặt, một cánh cửa khép hờ có một lượng máu lớn chảy ra từ phía sau cửa, đây là căn hộ của con xác thối bị giết hôm qua.
Lâm Siêu không đi vào, trong đó chắc hẳn đã không còn ai sống sót nữa rồi, anh đi theo hành lang định đến tầng mười bảy.
Mới vừa đi qua chỗ ngoặt, Lâm Siêu đã nghe thấy tiếng nuốt rất khẽ rõ ràng lạ thường trong hành lang yên tĩnh, anh nhô đầu ra ngoài lan can bên cạnh nhìn xuống dưới lập tức nhìn thấy một ông cụ ngồi trên cầu thang đưa lưng về phía anh, bả vai liên tục giần giật như đang khóc.
Lâm Siêu không tiến lên ngay mà quan sát từ mặt bên.
Trong ngực ông cụ đó có hơn một nửa thi thể của một phụ nữ, bờ vai ông ta run run là vì đang ăn thịt thi thể người phụ nữ này.
Đột nhiên, ông cụ ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt mục nát, hai mắt trắng dã, da mặt dúm dó, thối rữa gần như tróc hẳn ra, máu tươi dính quá nửa khuôn mặt, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo, trong miệng vẫn còn đang ngậm một tảng thịt có da.
Lâm Siêu bình tĩnh, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, không phát hiện thêm con xác thối thứ hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Grào!
Ông cụ vứt nửa thi thể của người phụ nữ xuống, gào lên giương nanh múa vuốt lao về phía Lâm Siêu, một con mồi còn sống làm nó hưng phấn hơn nhiều.
Lâm Siêu không hề lùi bước, lật người nhảy xuống qua lan can, đá mạnh chiếc giày cỡ vào khuôn mặt thối rữa của nó, đạp cả người nó té ngửa ra sau, cho dù nó khỏe gấp ba lần con người nhưng Lâm Siêu dùng sức đạp từ trên cao xuống, nó vẫn không thể đỡ được.
Ngay khi nó tẽ ngã, Lâm Siêu đập thật mạnh cây côn sắt đang cầm trên tay!
Cộc!
Đập trúng đầu, kêu lên một tiếng trầm đục.
Chiếc đầu không bể nát ngay, anh vung côn lên đập thêm một lần nữa, ông già xác thối lồm cồm bò dậy, gào lên tấn công về phía anh.
Lâm Siêu bình tĩnh lùi lại mấy bước.
Bịch!
Bàn chân của ông cụ xác thối chưa kịp nhấc lên đã trượt chân trên bậc thang, ngã sấp về phía trước, nhào xuống ngay dưới chân Lâm Siêu.
Lâm Siêu đang chờ đúng điều này!
Anh đột ngột vung cây côn sắt lên đập xuống như một thanh đao!
Côn sắt va chạm với xương sọ, trọng lượng của côn sắt cộng thêm tốc độ đập và quán tính rơi xuống giúp nhát đập này đủ mạnh để đập bể xương sọ một người!
“Rắc” một tiếng, chiếc đầu lõm vào trong, hằn lên một dấu gậy rất rõ.
Nếu là người sống thì chắc hẳn sẽ đau chết mất, nhưng nó hoàn toàn không cảm thấy đau, vẫn gào lên xông tới.
Lâm Siêu đập tiếp nhát thứ ba!
Vẫn đập vào nguyên chỗ cũ!
Phịch!
Cả chiếc đầu nát bấy như trái dưa hấu, óc đỏ óc trắng lẫn lộn văng khắp nơi, bàn tay của ông cụ xác thối cuối cùng cũng dừng lại rồi thõng xuống.
Lâm Siêu lập tức ngồi xổm xuống, bọc túi nhựa màu đen đã chuẩn bị sẵn quanh tay rồi dùng phi đao găm ở chân mở lồng ngực của nó..