“Mấy người các người lập tức đi khỏi đây cho tôi!” Tiểu Lưu hung hăng chỉ vào ba người nhóm Lâm Siêu và cặp mẹ con kia, nói: “Đi ngay bây giờ!”
Người phụ nữ trung niên kia tức giận nói: “Muốn đuổi chúng tôi đi à, anh nằm mơ đi!”
Tiểu Lưu lập tức chỉ súng lục vào người phụ nữ đó, giận dữ quát: “Cô nói lại lần nữa xem, cô có đi không, có đi không! Có tin tôi bắn cô không hả!”
Nhìn thấy họng súng đen ngòm, người phụ nữ trung niên giật mình lùi vội lại mấy bước, sắc mặt yếu ớt, giọng điệu trở nên mềm yếu, van xin anh ta: “Van xin anh đừng đuổi chúng tôi đi, muốn đuổi thì đuổi ba người kia đi, mỗi ngày chúng tôi chỉ cần một chút xíu đồ ăn là đủ rồi, xin anh!”
“Cô!” Lúc đầu Lâm Thi Vũ rất thương hại hai mẹ con họ nhưng hiện giờ chị không khỏi tức run người.
Người phụ nữ trung niên trợn mắt nhìn chị, nói: “Cô cái gì mà cô, nếu không phải ba người các người tới đây thì bọn tôi đã không cãi nhau.
Tất cả là tại các người hại chúng tôi, các người là dây dẫn nổ!”
Lâm Thi Vũ thầm phẫn nộ, muốn mở miệng tranh luận nhưng Lâm Siêu bỗng giữ chị lại, nói khẽ: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nhìn Lâm Siêu, hỏi: “Cứ thế đi à?” Ngụ ý dường như muốn nói, với tính cách của anh, chẳng lẽ không dạy cho bọn họ một bài học hay sao?
“Bớt nói nhảm đi.” Lâm Siêu lườm cô ta một cái, cầm tay Lâm Thi Vũ, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thính lực siêu mạnh của anh vừa rồi đã nghe thấy tiếng xác thối cách đây vài dặm dường như bị làm phiền bởi tiếng cãi vã của bọn họ nên đang lang thang tới đây, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa, bên ngoài tầng hầm sẽ nhung nhúc xác thối.
Phạm Hương Ngữ nhún vai, tỏ ra sao cũng được, đứng dậy phủi bụi trên chiếc váy voan lộng lẫy, đứng sau lưng anh như chú chim nhỏ.
Thấy ba người nhóm Lâm Siêu xử sự dứt khoát như thế, những người ở đây lại đâm ra ngạc nhiên.
Phải biết rằng bên ngoài toàn là quái vật ăn thịt người, giờ rời khỏi đây vào buổi tối thì chẳng khác nào chịu chết!
“Mọi người...” Diệp Phỉ sốt ruột, không ngờ Lâm Siêu lại kích động như vậy, vội vàng ngăn ba người lại, nói: “Khứu giác của lũ quái vật này rất nhạy vào buổi tối.
Mọi người rời khỏi đây sẽ bị bọn chúng phát hiện ngay, nếu muốn đi thì chờ trời sáng tôi đi cùng mọi người!”
Lâm Siêu lạnh nhạt nói: “Không cần, cảm ơn ý tốt của cô.”
Diệp Phỉ lo lắng nói: “Sao tính anh lại ương ngạnh như vậy nhỉ, giờ không phải là lúc nóng giận, chẳng lẽ anh không nghĩ cho hai người em gái của anh sao? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn họ bị những quái vật đó ăn thịt hay sao?”
Lâm Siêu lườm cô ta một cái, nói: “Tự tôi có cách, không phiền cô nhọc lòng, tránh ra.”
“Cái anh này…” Diệp Phỉ cảm giác mình nói chuyện với đối phương chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, bực bội tới độ muốn giậm chân.
Người đàn ông trung niên họ Hoàng nói: “Cảnh sát Diệp, họ kiên quyết muốn đi thì cô cứ để họ đi đi, chắc chắn là họ có cách của mình, sao cô phải nhiệt tình với người ta trong khi người ta lạnh nhạt với cô như vậy!”
Diệp Phỉ không ngờ người đàn ông nhã nhặn thường ngày lại có thể nói ra những lời máu lạnh như vậy, cô ta bực bội nhìn đối phương, nói: “Chẳng phải họ đòi đi là do các anh ép họ sao?”
“Cảnh sát Diệp không thể nói như thế được, cho dù là bọn tôi ép thì bọn họ sẵn sàng đi, cô cứ để bọn họ đi đi.” Người đàn ông trung niên họ Hoàng nghiêm mặt nói.
Cặp mẹ con kia chỉ ước sao ba người nhóm Lâm Siêu nhanh nhanh đi cho, tránh mọi người giận chó đánh mèo lây sang mẹ con họ, lập tức nói hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, cảnh sát Diệp đừng ngăn cản họ, cứ để họ đi đi.”
Tiểu Lưu nhìn về phía hai mẹ con họ, quát: “Các người cũng đi đi!”
Hai mẹ con thoáng run rẩy, không ngờ Tiểu Lưu vẫn không buông tha cho họ, người phụ nữ trung niên quỳ xuống, liều mạng dập đầu van nài: “Tiểu Lưu, xin anh, đừng vậy mà, chúng tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ đại ân đại đức của anh, kiếp sau xin được làm trâu làm ngựa để báo đáp…” Vừa nói vừa nện trán bùm bụp xuống đất.
Hành vi hèn mọn này hoàn toàn không thu hút được sự đồng tình mà trái lại càng khiến người ta coi thường.
Tiểu Lưu xông tới đá một cú vào vai người phụ nữ, tức giận nói: “Cút, bố mày không cần mày báo đáp, đi ngay đi, đừng ép tôi ra tay!”
“Xin anh…” Cơ thể của người phụ nữ trung niên bị đạp ngã, cô ta ráng nhịn đau đứng dậy ngay, ôm đùi anh ta khóc thút thít nói.
Tiểu Lưu đá văng cô ta ra, tức giận nói: “Hai người các anh kéo cô ta ra ngoài đi!”
Đứng gần nhất là người trung niên họ Hoàng và một thanh niên mặt mày sáng sủa khác, hai người thấy người phụ nữ trung niên khóc rất thương tâm thì có phần do dự.
“Có kéo không!” Tiểu Lưu quơ họng súng, giận dữ hét.
Người trung niên họ Hoàng vốn quen với chuyện làm gì cũng thuận lợi ở chỗ làm, không thích tùy tiện đắc tội với người khác nhưng thấy hiện giờ đã không còn đường lui nữa, trên mặt anh ta nở nụ cười hung dữ, ra tay trước, túm lấy người phụ nữ trung niên.
Người thanh niên tuấn tú còn lại thấy anh ta ra tay thì cũng yên tâm thôi chần chừ, nhanh chóng túm lấy cánh tay kia của người phụ nữ trung niên lôi ra ngoài cửa.
“Đừng, đừng mà, xin các anh…” Người phụ nữ trung niên khóc to gào lên.
Tiểu Lưu nhìn về phía bé gái , tuổi, đạp bé gái một cú, nói: “Còn không mau mau cút đi, muốn đợi bố mày quất mày hay sao?”
Bé gái , tuổi bật khóc, chạy về phía người mẹ - người duy nhất có thể khiến bé gái cảm thấy an toàn.
Tiểu Lưu hung dữ nhìn ba người còn lại.
Người trẻ tuổi có vẻ mặt thật thà, người phụ nữ trưởng thành , tuổi và học sinh nữ tên là Tiểu Lệ.”
Tiểu Lưu nhìn Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ dường như đọc hiểu sự lạnh lùng trong mắt anh ta, người thoáng run lên, van xin anh ta: “Đừng đuổi tôi đi, tôi có thể làm rất nhiều chuyện, nếu anh cần, tôi, tôi có thể lên giường với anh, tôi vẫn còn trinh, thật đấy, xin anh đừng đuổi tôi đi…”
Tiểu Lưu hơi dao động, bất giác liếc nhìn bộ ngực của đối phương, mặc dù chỉ mới , tuổi nhưng đã nảy nở cực kỳ đầy đặn, anh ta quay qua liếc nhìn vóc dáng của người phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ trưởng thành rùng mình, gượng cười: “Tôi, tôi cũng có thể.”
Tiểu Lưu nhìn hai người phụ nữ một cái, im lặng một lát rồi cuối cùng gật nhẹ đầu.
Hai người phụ nữ thấy anh ta không đuổi họ đi thì trái tim thót lại mới buông lỏng ra.
Tiểu Lưu quay đầu lại nhìn vóc dáng ngực tấn công mông phòng ngự của Diệp Phỉ, ánh mắt lóe lên một đốm lửa, sau khi thưởng thức khoái cảm kiểm soát được sống chết của người khác, dục vọng chôn giấu dưới đáy lòng của anh ta như thể con ngựa đứt cương, không thể ghìm lại được.
“Cảnh sát Diệp thì sao?” Tiểu Lưu quan sát bộ ngực đầy đặn của Diệp Phỉ, sự tham lam lóe lên trong đôi mắt anh ta.
Diệp Phỉ không kìm nổi cơn giận dữ: “Anh nằm mơ!”
Mặt Tiểu Lưu sầm lại, lắc lắc khẩu súng đang cầm trên tay, nói: “Cô hãy nghĩ cho kỹ.”
Diệp Phỉ tức giận nói: “Dù có chết, tôi cũng không cho phép anh đụng vào tôi! Hơn nữa, tôi cũng muốn đi cùng với họ, tôi rất hối hận vì đã cứu hạng người lòng lang dạ sói như anh!”
“Con khốn nhà cô!” Tiểu Lưu chĩa súng về phía Diệp Phỉ, tức giận nói: “Đừng tưởng là tôi không dám giết cô!”
Diệp Phỉ ngùn ngụt khí thế căm hận nhìn anh ta, đáp: “Anh làm đi, nổ súng đi!”
Tiểu Lưu tức run tay, người thanh niên trông có vẻ chất phác thực sự không nhìn nổi nữa, bèn khuyên nhủ: “Thôi, bỏ qua đi, dù sao cảnh sát Diệp cũng từng cứu chúng ta, cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi đi.”
Mặc dù phẫn nộ nhưng thực ra trong lòng Tiểu Lưu không muốn giết Diệp Phỉ, chẳng qua anh ta cảm thấy quyền uy mình vừa giành được bị thách thức, không biết phải làm thế nào để giữ được thể diện, nghe người thanh niên chất phác nói vậy, sắc mặt anh ta lập tức nguôi giận, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nể ơn cô từng cứu tôi, cô đi đi!”
Diệp Phỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi, lúc quay đầu, thấy ba người nhóm Lâm Siêu đã đi tới cửa, vội vàng đuổi theo họ.
Ở ngoài cửa, cặp mẹ con nhà kia vẫn đang gào khóc, van xin người trung niên họ Hoàng và tên thanh niên sáng sủa kia cho họ vào nhưng hai người họ giữ chặt người cô ta, bất kể cô ta có giãy giụa thế nào cũng không thể vào được bên trong.
Ba người nhóm Lâm Siêu ra tới ngoài cửa, đi ngang qua hai mẹ con nhà họ, Lâm Siêu thản nhiên đi ngang qua, từ đầu đến cuối không hề nhìn họ một lần nào.
Phạm Hương Ngữ theo sát đằng sau cất bước nhẹ nhàng, vui vẻ, lúc đi ngang qua hai mẹ con họ thì chậc chậc lắc đầu có phần hả hê.
Trên khuôn mặt Lâm Thi Vũ tỏ rõ sự chán ghét không buồn che giấu, chị lạnh lùng nhìn hai mẹ con nhà họ một cái rồi cứ thể đi lướt qua họ.
Mới đi được mấy bước, Lâm Siêu đã nghe thấy tiếng xác thối ở cách vài dặm đang nhanh chóng tụ tập tới đây, bọn chúng không còn trong trạng thái lang thang nữa mà đã đánh hơi được mùi con mồi, chuyển sang trạng thái đi săn, rõ ràng bọn chúng đã nghe thấy tiếng kêu khóc của hai mẹ con nhà kia.
Lâm Siêu khẽ lắc đầu, không thể không nói những người sống sót thời kỳ đầu thật thiếu kinh nghiệm.
Nếu là anh thì anh đã giết luôn rồi, lỡ như hai mẹ con nhà này bị dồn tới đường cùng, trước khi chết lại dụ một lượng lớn xác thối tới thì mấy người ở bên trong không thể sống nổi.
Đây chính là kết cục của kẻ ác nhưng không ác tới tận cùng.
Với Lâm Siêu mà nói, đã làm thì phải làm tới cùng, chừa lại đường sống cho người khác chính là tàn nhẫn với bản thân..