Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoạn thời gian kế tiếp, chuyện người ngoài hành tinh giúp người sống sót xây dựng căn cứ đã nổi lên một trận phong ba.

Không ít người tỏ vẻ tò mò, kể cả Mộc Phong cũng không nhịn được hỏi Thương Triệt.

Theo lời Dạ Húc mà nói, gần đây vì hình ảnh này, bên phía công trường náo nhiệt không ít.

Thương Triệt quả thật không dự đoán được sẽ ầm ĩ đến thế. “Vậy không phải Duẫn Tu rất tức giận?”

Dạ Húc liếc nhìn Thương Triệt một cái: “Thương thiếu, ngài rốt cục nhìn thẳng vấn đề, người ngoài hành tinh kia đã sắp biến thành cùng một màu với tóc, đó là bị tức. Bất quá hiện giờ đã dịu đi nhiều.” Phỏng chừng là ‘bị’ quen đi.

Mỗi ngày giống khỉ bị vây xem, cho dù là kẻ địch, Dạ Húc cũng nhỏ cho Duẫn Tu một phen lệ đồng tình.

Thương Triệt im lặng một lúc, hình như mình làm sai rồi.

Nhưng…không phải chỉ là một người ngoài hành tinh sao? Tại sao mọi người lại cảm thấy hứng thú với hắn như vậy? Chưa bao giờ thấy mình và Mông Á bị nhiều người vây quanh như vậy a. monganhlau.wordpress.com

Bởi vì khi đó không suy xét kỹ càng, Thương Triệt cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến tình trạng này.

Trên công trường, tình huống Duẫn Tu không bi kịch như trong tưởng tượng.

Tuy mọi người rất tò mò người ngoài hành tinh làm công việc nặng nhọc, nhưng ở mạt thế, không ai có thời gian và tinh lực dư thừa để tiêu phí vào mấy chuyện đó, chủ yếu là xem một chút liền đi làm chuyện của mình. Mà Duẫn Tu dường như đã quen, mặc kệ người khác xem, việc hắn thì hắn cứ làm.

Nên hỏi tâm lý hắn không sao?

Thương Triệt cười cười.

Thấy Thương Triệt, Duẫn Tu hừ lạnh một tiếng, làm như không thấy, ôm gạch đi ngang qua người Thương Triệt.

Càng như vậy Thương Triệt càng cảm thấy không bình thường, Duẫn Tu không phải loại người sẽ sợ, sẽ nghe lời.

Bị khống chế dị năng, phần lớn hành động Duẫn Tu sẽ bị kiềm chế, cho nên làm không được bao nhiêu sẽ mệt. Sau khi giúp một phụ nữ chuyển một đống gạch, Duẫn Tu liền ngồi chồm hổm thở.

Một chén nước đưa tới trước mặt hắn. “Chú, uống nước.”

Là một cô bé khoảng mười tuổi, buộc hai bím tóc, sắc mặt vàng như nến, bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ.

Phụ nữ đứng bên cạnh cười cười: “Cám ơn ngài Duẫn, không có gì để chiêu đãi, ngài uống miếng nước giải nhiệt đi.” Thời tiết dần nóng lên, căn cứ cũng cung cấp nước lạnh cho nhóm công nhân. Như thường lệ, trẻ con hẳn là trên lớp học, nhìn thời gian, đã đến giờ cơm trưa.

Tiểu đội trưởng đương nhiên sẽ ân cần chiêu đãi Thương Triệt, bất quá cơm trưa chỗ này cũng giống như công nhân, không có gì khác biệt.

Cơm trưa ngoại trừ cháo, bánh làm từ ngũ cốc, còn có một bát rau. Đây là trước đó không lâu nhóm Thương Triệt ra ruộng rau căn cứ hái về.

Không muốn từ chối ý tốt tiểu đội trưởng, Thương Triệt bưng bát cháo uống, theo năng lực tăng lên, bệnh độc dần dần bị tiêu trừ. Cơ thể Thương Triệt càng ngày càng bình thường, ít nhất bây giờ ăn một ít này nọ cũng không sao.

Nhìn Duẫn Tu bên kia không chút do dự mồm to uống cháo ăn bánh, Thương Triệt nghi hoặc nhướng mày: “Hắn vẫn luôn như vậy?”

Tiểu đội trưởng theo ánh mắt Thương Triệt nhìn Duẫn Tu, cười nói: “Ban đầu thì không như thế, mấy ngày đầu hắn chỉ uống chút cháo, về sau có thể là thật sự đói hoặc là nghĩ thông suốt, liền không cố chấp nữa. Mỗi ngày còn rất thực dụng, thấy ai thể lực kém, hắn liền sẵn lòng hỗ trợ. Mặc dù là tù binh, nhưng hiện giờ mọi người cư xử với hắn cũng không tệ.”

Người bình thường đều thật thà như vậy, mặc kệ người đó tội ác tày trời cỡ nào, sau khi hối cãi, mọi người đều sẵn lòng tiếp nhận.

Thương Triệt không nói gì nhíu mày.

Cơm nước xong, Thương Triệt đi đến bên cạnh Duẫn Tu, cười nói: “Rất thích ứng.”

Duẫn Tu hừ một tiếng: “Ta có lựa chọn sao?”

Nói xong lại muốn đi dọn gạch, có thể là khí lực cạn kiệt, lảo đảo một cái, người bên cạnh đỡ hắn.

“Ngài không sao chứ?”

Duẫn Tu thản nhiên nói cám ơn, sau đó bảo không sao.

Người nọ có phần lo lắng nói với Thương Triệt: “Thương thiếu, chúng tôi không biết ngài ấy đã làm chuyện gì, nhưng hiện giờ ngài ấy đã sửa rồi, Thương thiếu có thể khoan dung một chút hay không? Thật ra chỗ chúng tôi cũng không có bao nhiêu việc để làm.” Duẫn Tu vừa nhìn là biết không phải người làm cu li.

Thương Triệt liếc mắt nhìn Duẫn Tu một cái, nói với người nọ: “Bởi vì ngài Duẫn Tu biểu hiện rất tốt cho nên hôm nay tôi đến đón hắn.” Nói xong liền dẫn Duẫn Tu rời đi.

Biết Duẫn Tu phải đi, không ít người đến cảm ơn hắn, thuận tiện nhìn trộm Thương thiếu trong truyền thuyết. Phải biết, bọn họ chưa bao giờ dám nhìn thẳng Thương Triệt, nhân vật trong truyền thuyết a.

Ra khỏi công trường Thương Triệt mới nói: “Mấy ngày nay ngươi sinh hoạt ở đó cũng không tệ, rất hòa thuận với mọi người?”

“Yên tâm, không đoạt danh tiếng Thương thiếu.”

“Ngươi biết ta không phải muốn nói cái này, đến bây giờ vẫn rất khó tưởng tượng, cao ngạo như Duẫn trung tướng cuối cùng cũng sẽ khuất phục?”

“Ngươi muốn cười nhạo thì cứ tự nhiên, dù sao bây giờ ta là người dưới mái hiên.”

Hai người không nói thêm gì đến khi trở lại phòng thí nghiệm, Duẫn Tu biểu tình lưu manh: “Bây giờ muốn chơi cái gì?” Đã rất có tự giác mình là chuột bạch.

Thương Triệt lập tức nở nụ cười: “Tại sao bây giờ ngươi cho ta cảm giác rất kỳ quái, lúc khi dễ ngươi có chút áy náy rồi đó.”

Duẫn Tu tiếp tục hừ lạnh như cũ: “Vậy Thương thiếu định mở lòng từ bi thả ta sao?”

Thương Triệt tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối: “Này ngược lại sẽ không.”

Duẫn Tu “…”

Thấy Duẫn Tu tức giận, Thương Triệt cười híp mắt. Mặc kệ Duẫn Tu muốn làm gì cậu cũng không ý kiến, dù sao thời gian còn dài, hồ ly chung quy sẽ lộ đuôi.bg-ssp-{height:px}

Hiện tại Duẫn Tu không làm cu li, mà thành đối tượng bồi luyện. (: giúp người khác luyện tập ≈ bao cát)

Mộc Bác và Dạ Húc đang luyện tập tinh thần lực, Mộc Bác khá tốt, Dạ Húc thì vừa vào giai đoạn đầu, cần không ngừng luyện tập.

Duẫn Tu là người bồi luyện tốt nhất.

Người địa cầu cũng biết sử dụng tinh thần lực? Điều này làm cho Duẫn Tu hết sức kinh ngạc, che dấu kinh ngạc trong lòng, Duẫn Tu không nói một lời tiếp tục kiếp sống bồi luyện. monganhlau.wordpress.com

Mộc Bác và Dạ Húc sử dụng Duẫn Tu luyện tập, Thương Triệt và Mông Á đương nhiên phải có mặt.

Đây là lần đầu tiên sau khi bị bắt Duẫn Tu nhìn thấy Mông Á.

Khác với Thương Triệt, đặc trưng thây ma trên người Mông Á Duẫn Tu vừa liếc mắt đã nhìn thấu.

“Lần đầu tiên tấn công căn cứ thành phố B, ta điều động rất nhiều thây ma cao cấp, nhưng bọn nó đều bị một thây ma khác trấn áp, lúc đó ta cảm thấy rất kỳ quái, bất quá lại không để trong lòng. Bây giờ rốt cục có được đáp án, con thây ma kia chính là ngươi đi?” Duẫn Tu nhìn Mông Á, khẳng định nói.

Mông Á nhìn Duẫn Tu một cái, hoàn toàn không đáp lại, Duẫn Tu hiện tại chỉ một tù binh, Mông Á không có nghĩa vụ trả lời nghi vấn của hắn.

Ngược lại Mộc Bác và Dạ Húc kinh ngạc, Duẫn Tu có thể nhìn ra thân phận Mông Á lại nhìn không ra thân phận Thương Triệt? Xem ra năng lực Thương Triệt đã vượt qua dự đoán bọn họ rất nhiều a.

Duẫn Tu cũng không thèm để ý thái độ Mông Á, hắn chỉ cần mình xác nhận chân tướng là được. Song, trong lòng có chút nghi hoặc.

Duẫn Tu cảm thấy uy áp trên người Mông Á không lợi hại lắm, cứ thấy là lạ, nhưng lại nói không rõ lạ ở chỗ nào.

Mông Á không nói gì, Duẫn Tu hiểu rõ, thây ma căn bản không thể nói.

Nghe nói Thương Triệt trước kia cũng không thể nói.

Duẫn Tu cười cười, trà trộn vào đám người kia lâu như vậy chính là vì muốn thăm dò chuyện Thương Triệt, nào biết tất cả đều là chuyện râu ria. Tại sao Thương Triệt trước kia không thể nói mà bây giờ có thể nói? Từ từ, Thương Triệt trước kia không nói được?

Duẫn Tu cảm thấy mình giống như bắt được cái gì đó, bất quá còn chưa kịp nghĩ rõ đã bị Thương Triệt đánh gãy. “Có hứng thú với Mông Á?”

Duẫn Tu hoàn hồn, nở nụ cười: “Hiện tại ta có hứng thú với ngươi hơn?” Nếu Thương Triệt là thây ma?!

Cao thấp đánh giá Thương Triệt một phen, Duẫn Tu tự mình phủ định. Người này, không có chỗ nào giống thây ma, mình thật đúng là có khả năng suy viễn.

Thương Triệt cũng không để ý: “Nếu ngươi còn có mệnh để hứng thú.” Duẫn Tu không phải vì hứng thú mới bàn giao bản thân ở chỗ này?

Duẫn Tu biết Thương Triệt đang châm chọc mình, cũng không tức giận: “Ngươi nhất định có rất nhiều bí mật, ta rất có hứng thú giải từng cái một.”

Thương Triệt chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Duẫn Tu đã bị một đạo tinh thần lực quẳng đi, hóa ra là Mộc Bác.

Không có khả năng chống cự, Duẫn Tu chỉ có thể lấy tư thế vô cùng mất mặt ngã xuống đất.

Mộc Bác sắc mặt xấu xí, tên người ngoài hành tinh này dám quyến rũ tiểu Dịch nhà hắn. (chua quá)

“Ngươi!” Duẫn Tu tức giận mặt xanh mét.

Mọi người tìm tòi nghiên cứu nhìn Mộc Bác.

Mộc Bác vẻ mặt xin lỗi nói: “Vừa rồi là luyện tập, khống chế lực đạo không tốt.” (Bác ca đã hóa đen)

“À —” Mọi người kéo dài thanh âm. Hóa ra là lực đạo không tốt a.

Ở thành phố H có thể khống chế một đám phụ nữ, bây giờ lại nói khống chế lực đạo không tốt, lừa ai đây.

Mọi người oán thầm Mộc Bác tìm cớ cũng không tìm cho có thành ý chút, Duẫn Tu lại tức đến nội thương. Hắn căn bản không biết mình đắc tội Mộc Bác chỗ nào.

Dạ Húc ngược lại hiểu rõ, Duẫn Tu ngươi không muốn sống đi khiêu chiến điểm mấu chốt của một tên đệ khống, đã vậy thì đừng trách người ta quan báo thù riêng.

Thử cảm giác tinh thần, Dạ Húc xác định mình có thể cảm thấy Duẫn Tu phẫn nộ, Thương Triệt sung sướng, Mộc Bác giả vờ hờ hững, Mông Á lãnh đạm…

Này có vẻ không cần huấn luyện cảm nhận tinh thần lực đi.

Ai, xem ra mình còn một đoạn đường dài phải đi a.

Sau khi than khóc mình tiến triển chậm chạp, Dạ Húc lại tĩnh tâm cảm nhận, hắn thật hâm mộ thành tựu Mộc Bác nha.

Ngoại trừ xử lý công việc hàng ngày và nâng cao năng lực, nhóm Mộc Bác quả thật không có việc gì khác để làm. Lúc trở lại phòng làm việc, bất ngờ nhận được tin tức khẩn cấp.

Mộc Bác và Dạ Húc liếc nhau, cấp tốc tổ chức cuộc họp.

Hoá ra thành phố H báo tin, nói là đã dò xét được căn cứ người ngoài hành tinh, yêu cầu thành phố B tập kết quân đội, chuẩn bị tùy thời phối hợp chiến đấu. monganhlau.wordpress.com

Thương Triệt nhìn lướt qua nội dung thông báo, sau đó liếc Duẫn Tu một cái: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Duẫn Tu “…”

Thương Triệt cười nhạo một tiếng: “Bồi dưỡng một con rối ở Địa cầu liền cho rằng nắm chắc phần thắng?”

Duẫn Tu “…”

Cố Tây Minh gì gì đó, căn bản không được bọn họ coi trọng được không?

p/s: vì ‘oán khí’ xung quanh nhà quá nặng mà hai beta lại bận học nên ta đành lê thân lười biếng vào beta cho mn c zị XD

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio