Cái gọi là “Bát vĩ miêu yêu”, nghĩa cũng như tên, chính là một lão miêu tu luyện thành tinh có tám đuôi. Lão miêu sau khi mọc ra đuôi thứ hai thì cứ sau tám mươi năm sẽ mọc thêm một đuôi. Đến năm sau, đã mọc ra đuôi thứ chín thì tu luyện thành công, đứng vào hàng ngũ thần tiên bất tử.
Nhưng trở thành người Tiên Giới cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Khi chúng nó đã mọc tới đuôi thứ chín, Phật tổ sẽ vì khảo nghiệm chúng nó mà bảo xuống trần gian tìm người hữu duyên, giúp đối phương thực hiện một nguyện vọng. Nếu nguyện vọng của người nọ được hoàn thành thì khảo nghiệm được tính là thông qua, nhưng đồng thời, cái đuôi thứ chín lúc này cũng sẽ tự động rụng đi, bọn chúng lại trở lại làm “Bát vĩ miêu yêu” tiếp tục đi theo cửu vĩ tiên thú. Cứ như thế, qua tám mươi năm, lại mọc cái đuôi thứ chín, lại đi tìm người hữu duyên, thực hiện nguyện vọng của người nọ, sau đó cái đuôi thứ chín lại rụng đi, lại thêm tám mươi năm, cứ thế tuần hoàn.
Trên màn hình TV, các nhà khoa học không thể tìm ra nguyên nhân con mèo hoang mọc ba đuôi, không có được kết quả, chỉ có thể lấy chuyện xưa về “Bát vĩ miêu yêu” mà miễn cưỡng giải thích, người dẫn chương trình cũng giảng giải một vài truyền thuyết liên quan đến “Miêu yêu”.
Cung Lê Hân nghe cố sự “Bát vĩ miêu yêu”, mày càng nhíu chặt, Tống Hạo Nhiên ôm cậu cũng thấy chuyện này có chút tàn khốc, cảm thán nói,“Phật tổ kia không phải có ý định đùa giỡn Bát vĩ miêu yêu đi? Cứ thực hiện được nguyện vọng của người khác, thì đuôi thứ chín liền rụng đi, chẳng phải vĩnh viễn nó cũng không thể mọc ra đuôi thứ chín, vĩnh viễn bị nhốt dưới trần gian sao?”
“Đó cũng chỉ là truyền thuyết, cậu cần gì phải để ý thế?” Lâm Văn Bác liếc hắn một cái, lạnh nhạt mở miệng.
“Đúng vậy, trên thế giới căn bản không có quỷ thần, mọi người tạo ra cố sự này cơ bản chỉ muốn tìm kiếm chút hy vọng thôi.” Cung Hương Di nhếch môi cười, mặt mang nét cười, nhưng trong mắt không có chút tiếu ý.
“Người còn sống là còn hy vọng.” Tống Hạo Nhiên mâu sắc khó lường liếc Cung Hương Di một cái. Dứt lời, hắn dừng một chút, trong giọng nói mang chút hứng thú hỏi,“Nếu cho mọi người gặp Bát vĩ miêu yêu, mọi người sẽ có nguyện vọng gì?”
“Dĩ nhiên là làm em trở nên mạnh hơn !” Cung Hương Di không suy nghĩ liền mở miệng đáp. Từng trải qua mạt thế, cô so với bất cứ ai đều hiểu sinh tồn tàn khốc khó khăn thế nào. Không có người để tín nhiệm, không có người để dựa vào, chỉ có thể dựa vào thực lực, tài trí của bản thân để giúp mình sống sót.
Lâm Văn Bác mờ mịt nhìn Cung Hương Di một cái, mâu sắc tối dần, trầm giọng mở miệng,“Tôi thì hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với người tôi yêu thương, cũng phù hộ bọn họ luôn bình an hạnh phúc.”
Cung Hương Di nghe vậy trong lòng xúc động, nụ cười lạnh tựa tiếu phi tiếu trên mặt rốt cuộc cũng có chút độ ấm. Tống Hạo Nhiên cười cười chế nhạo nói,“Người anh em, cậu cũng thật văn vẻ, hơn nữa, cái này nghe như là hai nguyện vọng rồi.” Dứt lời, hắn cười lớn hơn nữa, tự giễu nói,“Nguyện vọng của tôi thì có vẻ hơi tầm thường chút, chính là hy vọng thế giới hòa bình.”
Thế giới hòa bình—bốn chữ này quả nhiên có chút tầm thường, nhưng lại là nguyện vọng tối cần thiết bây giờ. Ba người nghe vậy liền lâm vào trầm mặc, chuyện mạt thế sắp xảy ra lại lần nữa đè nặng trong đầu khiến người ta hít thở không thông.
“Lê Hân, nói xem em có nguyện vọng gì?” Thật vất vả có một ngày thả lỏng, lại nói tới tận thế, Tống Hạo Nhiên tự biết mình lỡ miệng, sờ sờ hai má Cung Lê Hân, dời đi chú ý của mọi người.
“Ngô..” Cung Lê Hân hơi mím môi, thành thật nói,“Nguyện vọng của em là hy vọng Bát vĩ miêu yêu có thể mọc được đuôi thứ chín, vĩnh viễn bị giam cầm dưới trần, thật khổ.” Cậu cũng từng bị người giam cầm, hiểu rõ tư vị mất đi tự do là gì. Bát vĩ miêu yêu nhìn tưởng thần thông quảng đại, đến đi như gió, nhưng sinh mệnh nó lại bị vây trong một vòng tuần hoàn, tình trạng so với kiếp trước của cậu càng thêm đáng thương. Nếu một câu liền có thể cởi bỏ trói buộc này, cớ gì cậu lại không làm?
Tiếng nói thiếu niên mềm mại nhẹ nhàng, trong suốt thấy đáy, nguyện vọng vô dục vô cầu, chí chân chí thuần, lời nói còn chưa dứt đã khiến trong lòng mấy người Tống Hạo Nhiên chấn động, nhất thời phòng khách lâm vào trầm mặc. (vô dục vô cầu : không dục vọng, không ham muốn)
Nguyên lai, khảo nghiệm của Phật tổ cũng không phải là nói đùa, càng không phải là chỗ cụt. Chỉ cần Bát vĩ miêu yêu đủ may mắn, gặp được một người hữu duyên hồn nhiên vô tà, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì nó, mong ước nó có được cái đuôi thứ chín. Nói như thế, sau khi gặp được người này thì dù phải thực hiện bao nhiêu nguyện vọng của phàm nhân, rụng xuống vô số cái đuôi, thì oán khí mà Bát vĩ miêu yêu tích lũy cũng sẽ phút chốc tiêu tán.
Khảo nghiệm của Phật tổ không chỉ dành riêng cho miêu yêu, mà cũng đồng thời khảo nghiệm cả nhân tâm. Người có thể chấp nhận loại nguyện vọng này, có thể thấy là người có tính tình vô dục vô cầu, hồn nhiên trong sáng.
Tống Hạo Nhiên trong lòng thiên hồi trăm chuyển, cúi đầu nhìn xuống thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc trong lòng, bỗng nhiên có cảm giác xấu hổ. So với thiếu niên, bọn hắn cỡ nào ích kỷ, cỡ nào dối trá? Đứa nhỏ hồn nhiên tốt bụng thế này nên được người khác yêu sủng che chở, khoái khoái lạc lạc mà trải qua một đời, chứ không phải giãy dụa cầu sống sót, nhận phải đau khổ tại mạt thế.
Nghĩ tới đây, nội tâm Tống Hạo Nhiên bỗng nhiên có cảm giác đau lòng. Hắn âm thầm cắn răng, siết chặt tay, đem thiếu niên ôm vào lòng, sợ chỉ một khắc sẽ không thể tìm thấy đối phương. Giờ phút này, trong lòng hắn dâng lên một chấp niệm—nếu có thể giữ lại thiếu niên tốt đẹp trong lòng, hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào.
Ánh mắt Lâm Văn Bác nhìn về phía Cung Lê Hân cũng hoàn toàn thay đổi, trong mắt ẩn dấu thật sâu rung động. Cùng lúc đó, tần suất tim đập cũng nhanh hơn, cho đến khi rốt cuộc dừng lại, vẫn còn lưu lại dư vị hồi hộp cùng khiếp đảm, hắn mới chậm rãi hít thở trở lại, nhìn về phía Cung Lê Hân bị bạn tốt ôm chặt trong ngực, trong mắt lướt qua một tia mất mát cùng ảm đạm mà ngay cả hắn cũng không biết.
“Hừ, dối trá!” Cung Hương Di băng lãnh cười nhạo đánh vỡ không khí trầm mặc trong phòng khách. Cô đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, từ trên nhìn xuống liếc Cung Lê Hân đang được Tống Hạo Nhiên ôm trong ngực một cái, sau đó ly khai.
Cung Lê Hân càng bày ra bộ dáng thuần khiết khả ái, cô càng muốn đem đối phương xé thành mảnh nhỏ. Kiếp trước cô chính là bị bộ dáng này lừa gạt, rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục, kiếp này, cô nhất định sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đỗ nữa. Chỉ là, cô không nghĩ tới Tống Hạo Nhiên lại thích bộ dáng này, rõ ràng bất đồng với đời trước, làm nội tâm cô có chút bất an, lại có chút thất vọng. ( : muôn đời muôn kiếp không thoát khỏi/trở lại được)bg-ssp-{height:px}
“Văn Bác, cậu nên hảo hảo cùng Hương Di nói chuyện đi, cậu không cảm thấy cô ta dạo này thay đổi rất nhiều sao?” Tống Hạo Nhiên cố nén tức giận, trầm giọng mở miệng, lại bắt gặp đứa nhỏ nhà mình chớp chớp đôi mắt thanh triệt to tròn, biểu tình ngây thơ, không hề có một tia khúc mắc, lúc này lãnh ngạnh trên mặt mới hơi chút dịu đi.
“Tôi sẽ.” Lâm Văn Bác vỗ vỗ đầu Cung Lê Hân trấn an, ngữ khí có chút lãnh đạm, nửa điểm ý tứ đuổi theo cũng không có.
Cung Hương Di thay đổi, làm hôn phu của cô, Lâm Văn Bác như thế nào có thể không nhận ra? Nhưng rất nhiều lần muốn nói chuyện cùng cô, đều bị cô dùng đủ lý do từ chối. Cung Hương Di bận rộn là thật, cho nên hắn không có lý do trách cứ, nhưng khát vọng muốn hiểu rõ cô, đến gần cô lại cứ dần dần biến mất vô tung.
Bất tri bất giác, cảm tình của Cung Hương Di cùng Lâm Văn Bác lại trở về con đường cũ—từ đậm chuyển sang nhạt, chỉ là lần này vị trí song phương đảo lại mà thôi. Đáng tiếc, ngay lúc Cung Hương Di còn đang hao tổn tâm trí muốn xoay xở các loại tình huống cùng bi kịch chưa phát sinh, thì ngay từ lúc bắt đầu đã bỏ lỡ đi điều cô nên quý trọng nhất. (haizz, tự mình hại mình ah~ )
_________________________________
Thời gian vẫn như cũ vô tình trôi qua, sau đó “vật biến” qua đi, diệt thế tam bộ khúc—“nhân biến” rốt cục cũng đến. Bệnh cảm mạo bùng nổ trên phạm vi mà trước đây chưa từng có trong lịch sử loài người—toàn cầu. Theo thống kê bước đầu của Tổ chức Y tế Thế giới, bệnh này đã lan ít nhất là % dân số, một quy mô mà trước đây chưa từng xuất hiện.
Cũng may loại virus cảm mạo mới này thật yếu ớt, xâm nhập vào cơ thể người sau ba ngày đã bị bạch cầu trong cơ thể giết chết, bệnh cũng không chữa mà khỏi, cho nên nguy hại gây nên không lớn. Có mấy chuyên gia nói, nếu nhiễm bệnh này nhưng không nghiêm trọng đến mức phát sốt hôn mê thì không cần đưa vào bệnh viện chữa trị, để tránh gây nên ngưng trệ việc chữa bệnh ở đây.
Thấy trên TV thay nhau truyền đến tin tức liên quan đến cảm mạo, mấy người Cung phụ tâm tình ngày càng trầm trọng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ tin lời Cung Hương Di, cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Cung phụ phái người ghi lại chi tiết những bộ đội đã phát bệnh để về sau tiện quản lý. Căn cứ vào tiên đoán của Cung Hương Di, sau lần bùng nổ cảm mạo này thì đại bộ phận đều biến thành tang thi, một số ít biến thành dị năng giả, không có bất cứ bệnh trạng nào thì vẫn là người thường.
Sớm ghi lại những binh sĩ đó, đợi tới lúc mạt thế, ông cũng có thể phòng bị, đem những người này cách ly, để tránh cho tân sinh tang thi đả thương người, cũng để tránh cho dị năng giả bị thương. Về phần dân chúng bị lây nhiễm, bởi vì số lượng quá nhiều, lại nằm ngoài phạm vi nên…ông bất lực.
Cả mấy người Cung gia, ngoại trừ Cung phụ, Lâm lão gia tử cùng Cung Hương Di đã có dị năng không có bất kỳ bệnh trạng nào, thì Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác đều phát sốt với mức độ không giống nhau.
Cái này Cung phụ vô cùng lo lắng, nhi tử đã phát sốt ngày, ông sầu đến tóc đã bạc trắng đi rất nhiều, trên người cũng phảng phất như già đi mấy chục tuổi. Bởi con gái đã tiên đoán qua, nhi tử, Lâm lão gia tử đều sẽ là người thường, mà Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên sẽ trở thành dị năng giả. Lời con gái tiên đoán chưa hề sai, nhưng nhi tử vốn nên khỏe mạnh bỗng dưng lại phát sốt, tương lai không biết biến thành dị năng giả hay tang thi, bị loại chuyện không xác định này dày vò khiến ông vô cùng mệt mỏi.
Bên kia, Cung Hương Di cũng âm thầm kinh ngạc. Cô nhớ rất rõ ràng, đời trước Cung Lê Hân không có dị năng nào, toàn bộ đều dựa vào khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc nhân tâm mới an nhiên sống sau mạt thế. Đời này tại sao cái gì liên quan đến vận mệnh của nó đều cứ thế bị lệch đi? Nếu Cung Lê Hân có được dị năng, chính mình nên làm gì bây giờ? Có thể tránh đi âm mưu của nó hay không? Cung Hương Di trong lòng kinh nghi.
Lần lây nhiễm này cũng không thể thuyết minh gì, Cung Lê Hân có khả năng sống sót qua đợt bị virus xâm nhập này, trở thành một dị năng giả vạn dặm mới tìm thấy một, cũng có khả năng trở thành tang thi. Đương nhiên, khả năng trở thành tang thi lớn hơn nhiều. Nghĩ đến đây, Cung Hương Di liền nhướng mắt, kinh sợ trong lòng như thủy triều nhanh chóng rút xuống, khóe môi gợi lên độ cong vừa băng lãnh lại vô cùng dọa người.
Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác rõ ràng cũng đã suy xét đến khả năng này. Bọn họ cưỡng chế sợ hãi trong lòng, cố gắng nghĩ theo chiều hướng tốt, đối đãi với Cung Lê Hân đang phát sốt càng thêm cẩn thận, che chở kỹ càng, hận không thể đối với cậu lại tốt hơn, tốt hơn nữa !
Trên thực tế, chuyện liên quan tới việc Cung Lê Hân bị nhiễm virus chỉ là âm soa dương thác hiểu lầm. Trước mạt thế một tháng, loại độc vật cuối cùng của Bách Độc đan—máu nhái bén rốt cuộc đã tìm thấy ở Brazil. (Âm soa dương thác: hay âm kém dương sai : có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người; ở câu này chính là nói mọi người vì trùng hợp thời điểm mà hiểu lầm á)
Nguyên liệu đầy đủ, Cung Lê Hân lập tức luyện chế. Ngày đan dược luyện thành vừa vặn lại là ngày bùng nổ virus, càng trùng hợp hơn là ăn vào Bách độc đan, dùng nội lực thôi hóa dược tính, thân thể vì phải chịu trăm loại độc tố mà phát nhiệt, bệnh trạng cực kỳ giống như nhiễm virus tang thi. (thôi hóa dược tính : ý nói thúc giục cho công hiệu của dược phát huy tác dụng nhanh hơn)
Hiểu lầm cứ thế mà tạo thành, đến nỗi sau này Cung Lê Hân còn bị nhận định thành dị năng giả, mà còn là dị năng giả đa hệ hiếm thấy, tất nhiên đây đều là nói sau.