Lê Thành Dương đứng trước cửa một căn hộ, anh do dự mãi vẫn không nhấn chuông.
“Cạch!”
Hứa Thùy Băng mở cửa định ra ngoài, nhìn thấy đối phương, cô vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng sà vào lòng anh.
“Sao anh tới sớm vậy? Vào nhà đi!”
Nói rồi, cô kéo tay Dương cùng vào trong.
Lê Thành Dương đặt hai túi đồ ăn sáng lên bàn phòng khách: “Anh có mang bữa sáng cho em.”
Hứa Thùy Băng cong môi cười rạng rỡ, ôm lấy anh từ phía sau: “Anh thật tốt!”
Lê Thành Dương khựng lại, kéo cô ra: “Đừng náo, ăn sáng đi, ăn xong chúng ta nói chuyện.”
Hứa Thùy Băng đã quen với thái độ không nóng không lạnh của anh, chỉ bĩu môi rồi lấy bát đũa: “Anh có chuyện gì sao?”
Lê Thành Dương có chút chột dạ, nhưng chỉ thoáng qua rồi giục cô: “Em ăn sáng trước đi. Ăn xong rồi nói!”
Hứa Thùy Băng hoài nghi nhìn anh, cô cảm giác được anh hôm nay có tâm sự.
Dùng bữa xong, Lê Thành Dương quen đường vào bếp rửa bát. Hứa Thùy Băng ngồi ở phòng khách gọt trái cây. Khung cảnh này tựa như cuộc sống hoà hợp của đôi vợ chồng mới cưới.
Trước đây, bà Thu đã từng nhắc hai người dọn ra ở chung trong biệt thự riêng của anh. Nhưng Dương lại nghĩ hai người vẫn chưa kết hôn, anh không muốn cô bị người khác nói ra nói vào vì vậy luôn từ chối.
Tuy vậy, nếu bà Thu có mặt ở đây sẽ phát hiện ra nguyên nhân anh từ chối sống chung không đơn giản như thế. Bầu không khí giữa hai người không đầy bong bóng màu hồng, thay vào đó tựa như khoảng lặng bình yên trước giông bão.
Khi Lê Thành Dương ngồi xuống xô pha phòng khách, Hứa Thùy Băng ôm eo anh thật chặt, áp má vào lồng ngực vững chãi của anh: “Em nhớ anh!”
Lê Thành Dương đẩy cô ra, nghiêm túc nhìn cô: “Đừng náo, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Hứa Thùy Băng đột nhiên có dự cảm xấu, cô nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chuyện gì mà nghiêm trọng đến vậy?”
Anh cụp mắt: “Xin lỗi em.”
Nghe vậy, Hứa Thùy Băng sững sờ, ngày thường cô nói chuyện rõ ràng, rành mạch, giờ đây lại như một người có tật nói lắp: “Anh...anh đừng nói vậy, anh đã làm gì...có lỗi với em đâu!”
Dương ngắt ngang: “Em nghe anh đã, đợi anh nói xong em lên tiếng vẫn chưa muộn.”
Thấy Hứa Thùy Băng gật đầu, anh tiếp tục: “Năm tuổi, anh gặp một cô bé, cô bé ấy rất phiền, nói nhiều lại mặt dày. Nhưng vì anh cô bé ấy bị liên lụy, gánh những nỗi đau mà ngay đến cả người trưởng thành cũng không chịu đựng được. Sau những chuyện đó, anh mắc bệnh tâm lý, nhiều ký ức bị anh lãng quên, chỉ còn lại những mảnh ghép không hoàn chỉnh. Nhưng anh vẫn nhớ đã từng có một cô bé rất quan trọng đối với mình. Anh tưởng cô ấy đã chết nhưng anh lại gặp được em, anh nhầm lẫn cô ấy là em. Vì lứa tuổi hai người như nhau, đôi mắt của em rất giống cô ấy, em cũng từng bị bắt cóc. Nên anh... Anh tự hứa với lòng sẽ bảo vệ em, đáp ứng mọi nguyện vọng của em, giúp em hạnh phúc.”
Hứa Thùy Băng lúc này tràn ngập bi thương, thất vọng có, chua xót có, nhiều hơn cả là nỗi bất an đang dần sinh sôi từ tận đáy lòng.
Lê Thành Dương thấy rõ những chuyển biến cảm xúc của cô nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại: “Ngày em tỏ tình với anh, anh đã hỏi ‘đây là nguyện vọng của em sao?’, em nói ‘phải’ nên anh đáp ứng. Thật ra lúc đó, anh với em chỉ là áy náy, muốn bù đắp với tiền đề em là người kia. Dù khi bên cạnh em anh không hề nhận thấy cảm giác quen thuộc như khi bên cạnh người đó. Nhưng anh thà tin là em, còn hơn tin cô ấy đã mất. Đến khi, sự thật anh không dám đối diện bao lâu nay lại bị bóc trần, anh không thể không đối mặt với nó. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, và cuối cùng anh nhận ra, hoá ra... từ trước đến giờ anh...chưa từng yêu em.”
Hứa Thùy Băng bức xúc, hét lớn: “Vậy em có lỗi gì? Anh nhận lầm người, anh đưa em lên thiên đường, giờ lại đẩy em xuống địa ngục? Anh muốn rời xa em? Anh đừng có mơ!”
Hai tay Lê Thành Dương vịn vai Băng, xoay người cô để hai bên mặy đối mặt: “Em chấp nhận kết hôn và chung sống với một người không yêu mình sao? Em không thấy bất công với mình?”
Hứa Thùy Băng đỏ mắt, lắc đầu: “Em không quan tâm, đừng rời xa em. Em không thể mất anh, không cần biết trước kia xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn như vậy, được không anh?”
Lê Thành Dương kiên định từ chối: “Anh không làm được, nếu anh không thể chân thành với em, kết thúc là tốt nhất cho cả hai. Em đau ngắn còn hơn đau dài, anh không thể tiếp tục tổn thương em thêm nữa. Em muốn hủy hôn ước bây giờ cũng được, đợi đến khi có người yêu thương em thật lòng rồi hủy hôn cũng chẳng sao. Anh trao quyền quyết định về tay em.”
“Bốp!”
Hứa Thùy Băng trợn tròn mắt nhìn bàn tay vừa tát Dương, cô bật khóc: “Xin lỗi, anh có đau lắm không?”
Cô vươn tay muốn chạm vào má anh nhưng anh nghiêng đầu né tránh.
Anh cười tự giễu: “Vậy cũng tốt, là anh nợ em.”
Hứa Thùy Băng ngập ngừng giây lát mới lên tiếng: “Cô ấy...còn không?”
Lê Thành Dương cụp mắt gật đầu.
Nghe tới đây, cô hấp tấp hỏi tiếp: “Anh sẽ đến với cô ấy sao?”
Dương thở dài: “Anh chưa nghĩ tới. Đợi đến khi em tìm được người mình yêu, chúng ta hủy hôn ước, anh sẽ nói hết sự thật với em ấy.”
Hứa Thùy Băng chua xót hơn bao giờ hết: “Người em yêu chỉ có mình anh.”
“Xin lỗi.” Anh làm cô tổn thương là lỗi của anh, nhưng anh biết nếu tiếp tục che giấu đối với cô thật không công bằng, ngoài hai từ xin lỗi anh chẳng thể cho cô thứ gì cả.